Giả Quý Tộc

Chương 68: Chương 68:



Tất cả mọi người đều sửng sốt, Dương Vi có chút không rõ, chính cô cũng không nghĩ tới,  sau hai năm cuộc gặp gỡ của hai người, lại dưới tình huống như vậy.
 
Đạo diễn Lưu là người đầu tiên phản ứng lại , ông ta vội vàng tươi cười, tỏ vẻ rất kinh ngạc nói: “Tống tổng, ngài như thế nào lại ở chỗ này?”
 
“Vừa rồi nghe thấy thanh âm của người quen, liền tiến vào nhìn xem, nơi này của các người thực náo nhiệt ?”
 
Nói xong, Tống Triết trực tiếp đi thẳng vào, mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cũng chưa thăm dò được ý đồ của Tống Triết.
 
Giới truyền thông ở Nam Thành , gần như đều biết đến Tống Triết, Tống gia có căn cơ thâm hậu trong ngành công nghiệp truyền thông ở Nam Thành, gần như là một nhà độc quyền. Đạo diễn Lưu nhanh chóng phản ứng lại , ông ta vội vàng tiếp đón Tống Triết ngồi xuống: “Tới, Tống tổng, ngồi.”
 
Nói xong, ông ta cho người đỡ Tô Giản lên, ôn hòa nói: “Mau, đỡ tiểu Tô ngồi xuống bên cạnh, rót cho cậu ấy ly trà , giúp cậu ấy tỉnh rượu.”
 
Tống Triết không nói chuyện, anh trực tiếp ngồi xuống ghế chủ trì, sau đó quay sang nói với Dương Vi : “Dương tiểu thư, tới, mời ngồi.”
 
Nghe được lời này, mọi người ở đây liền hiểu ý tứ Tống Triết, với thân phận của Tống Triết lại ngồi ở chỗ cùng ăn cơm với bọn họ, đoán chừng đều là vì mặt mũi của Dương Vi.
 
Trên lưng đạo diễn Lưu nhất thời đổ mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng đứng lên, nói với Dương Vi : “Dương tiểu thư, vừa rồi là chúng tôi không hiểu chuyện, đắc tội, tôi tự phạt ba ly.”
 
Nói xong, đạo diễn Lưu không nói hai lời, nâng chén uống liền ba ly.
Dương Vi không nói chuyện, cô bình tĩnh nói: “Người ngài nên xin lỗi là đạo diễn Tô .”
 
“Ngài nói đúng.” Đạo diễn Lưu vội nâng ly, đi tìm Tô Giản, cung kính nói, “Tiểu Tô, vừa rồi là tôi không phải. Tới, anh Lưu uống trước ly này, cậu đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi nhất thời hồ đồ.”
 
Tô Giản không quá thanh tỉnh, cậu gian nan mở mắt, hốt hoảng khi nhìn thấy Tống Triết, trong lòng lại thở phào một hơi, trực tiếp đảo sang bên cạnh, híp mắt ngủ.
 
Đạo diễn Lưu tươi cười uống xong rượu, trở lại bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Tống Triết, cười nói: “Tống tổng tới tìm người sao?”
 
Tống Triết không nói chuyện, thời điểm đạo diễn Lưu uống rượu, anh đã cởi áo khoác ngoài xuống , đặt phía sau lưng mình. Một tay anh đặt trên bàn, một tay tùy ý đặt trên ghế của Dương Vi, một tư thế không chút để ý, lại khiến người đối diện nhìn một cách rõ ràng chính xác, anh cười nói: “Đúng vậy, vốn dĩ muốn lại đây nhìn xem, nhưng khi nghe thấy thanh âm bên trong, liền không nhịn được mà đạp cửa, đạo diễn Lưu ” Tống Triết nâng ly, chân thành tha thiết mở miệng, “Đắc tội.”
 
Sau lưng đạo diễn Lưu đổ mồ hôi lạnh, kỳ thật lúc trước ông ta và Tống Triết không có bất cứ mối quan hệ gì, chỉ gặp qua vài lần trên bàn tiệc, trước kia tính tình Tống Triết không tốt lắm, anh có thể giáp mặt mắng người ta khiến họ không xuống đài được , anh cũng không chủ động chào hỏi khi gặp mặt. Nhưng bộ dáng giờ phút này của Tống Triết, ông ta rất rõ ràng, hiện giờ Tống Triết đại khái là coi trọng Dương Vi, miệng hổ đoạt thức ăn, mà lão hổ này còn cười tủm tỉm nhận lỗi với ông, đổi thành ai đều cảm thấy tim đập nhanh.
 
Đạo diễn Lưu vội vàng nâng chén, liên tục xin lỗi, Tống Triết cười không nói chuyện, trong lòng đạo diễn Lưu minh bạch, ông ta đứng dậy, mở một chai rượu trắng, mang theo thái độ bất cứ giá nào nói: “Tống tổng, tôi sẽ không nói nhiều, bình rượu này tôi uống!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 297

 
Nói xong, ông ta cắn răng một cái, giống như uống nước sôi để nguội lộc cộc lộc cộc đi xuống.
 
Qua nửa bình rượu, ông ta bắt đầu chịu đựng không nổi, liền vung bình rượu chạy về phía WC, còn chưa tới cửa, ông ta đã “Oa” một tiếng, quỳ trên mặt đất nôn mửa .
 
Mùi tanh hôi truyền vào trong phòng, tất cả mọi người đều nhíu mày, mấy nhà sản xuất đối diện nơm nớp lo sợ, Tống Triết cũng không nói chuyện, anh đứng dậy, nói với những người khác: “Nếu thân thể đạo diễn Lưu không thoải mái, tôi đây liền không phụng bồi, ngày khác gặp lại.”
 
“Ồ, đạo diễn Lưu,” đột nhiên Tống Triết nhớ tới, “Bộ phim kia của Tiểu Tô là tôi đầu tư, nghe nói hiện tại mấy chương trình của ngài có ratings không tồi, ngài xem có tiện cho tiểu Tô làm khách quý hay không?”
 
Đạo diễn Lưu thở hổn hển ngẩng đầu lên, Tống Triết đặt danh thiếp lên trên bàn, ôn hòa nói: “Suy xét một chút, ngài có thể tìm tôi nói chuyện.”
 
Nói xong, Tống Triết làm một tư thế“Đi trước” với những người khác, sau đó đi tới bên cạnh sô pha, tự mình nâng Tô Giản dậy, nói với Dương Vi cùng chị Trương: “Đi thôi.”
 
Đoàn người đi theo Tống Triết ra ngoài, Cao Lâm đứng ở cửa, nhìn thấy Tống Triết đỡ Tô Giản, Cao Lâm vội vàng đi lên đỡ Tô Giản, sốt ruột nói: “Tiên sinh, không có việc gì chứ?”
 
“Đi bệnh viện trước.”
 
Tống Triết phân phó xuống, Cao Lâm gật đầu, đỡ Tô Giản đi đến bên cạnh thang máy, chị Trương và Dương Vi đi theo phía sau, Tống Triết làm như lúc này mới nhớ tới Dương Vi, quay đầu lại nhìn cô một cái: “Em và vị này……”
 
“Tôi họ Trương, tên Trương Phương.” Chị Trương vội vàng nhiệt tình giới thiệu bản thân mình “Là biên kịch trong tổ chế tác .”
 
Tống Triết gật đầu, lễ phép gọi một câu: “ Chị Trương . Hai người cùng tôi và Tô Giản đến bệnh viện, hay đi về trước?”
 
“Em đi bệnh viện.” Dương Vi quyết đoán mở miệng, chị Trương do dự trong nháy mắt, chậm rì rì nói, “Cái kia, trong nhà còn con nhỏ tôi phải trở về chăm sóc……”
 
 
“Tốt.” Tống Triết gật đầu, ngắt lời chị Trương, nói thẳng, “Cao Lâm, cậu đưa chị Trương về nhà, để lại một người xử lý hiện trường chuyện này, tôi đưa đạo diễn Tô đi bệnh viện.”
 
Trong lời nói không hề nhắc tới Dương Vi.
 
Dương Vi không biết Tống Triết cố tình, hay thật sự thuận miệng vô tâm. Nhưng cô cũng không kịp quản những chuyện đó, cô đi theo Tống Triết lên xe, ngồi ở hàng ghế phía sau chăm sóc Tô Giản, Tống Triết ở phía trước lái xe, kỳ thật Tô Giản cũng không có chuyện gì , chỉ uống hơi nhiều một chút, nhưng vừa rồi cậu bị đánh mấy quyền, có thể Tống Triết lo lắng cậu bị nội thương gì hay không, nên phải làm kiểm tra toàn thân mới yên tâm.
 

Tô Giản uống rượu nhiều như vây, cậu lẳng lặng ngủ say, nhất thời trong xe chỉ còn dư lại hai người Dương Vi và Tống Triết là thanh tỉnh, Dương Vi đột nhiên cảm thấy có vài phần xấu hổ, Tống Triết cũng không nói lời nào, qua hồi lâu, rốt cuộc Dương Vi cũng mở miệng nói: “Cái kia, tại sao anh lại đến đó?”
 
Ngay từ đầu cô đưa mắt ra hiệu cho chị Trương , là muốn chị Trương báo nguy hoặc gọi những người khác trong đoàn phim, không nghĩ tới Tống Triết đột nhiên tiến vào.
 
Tống Triết mỉm cười, trên mặt không nhìn ra nửa điểm dấu vết nói: “Vừa vặn ở nơi đó ăn cơm, nghe thấy thanh âm, liền chạy qua.”
 
Nói xong, Tống Triết nhẹ nhàng lên tiếng: “Không tới muộn chứ?”
 
“Không có.” Dương Vi chặn lại nói, “May mà anh đến đúng lúc, bằng không cũng không biết kết thúc chuyện này như thế nào.”
 
Tống Triết quan sát Dương Vi từ kính chiếu hậu, cô gầy hơn một chút, nhìn qua rất có tinh thần, dường như năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người cô, so với quá khứ, thậm chí cô còn có nhiều hơn vài phần thần thái.
 
Tống Triết khắc chế chính mình, giả như cái gì cũng không biết, dò hỏi: “Quay phim thế nào?”
 
“Khá tốt,” Dương Vi vui vẻ nói, “Tiểu Giản thật sự không tồi, anh nhìn thành quả sẽ biết.”
 
“Ừ.” Tống Triết gật đầu, “Nhìn ra được ,không tồi,” nói xong, anh cười như không cười nhìn cô một cái, “Ánh mắt của em vẫn luôn không tồi.”
 
Hai người có một mở đầu bình thản, hai năm không gặp, những điều có thể nói đương nhiên có rất nhiều. So với năm đó, dường như Tống Triết biết cách nói chuyện hơn, anh luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa tiếp được lời cô nói, cho cô một đáp án mà cô muốn.
 
Anh ôn hòa lại nội liễm, phảng phất như một con sư tử đang che dấu nanh vuốt của mình, mang theo một loại mị lực thành thục, không thể kể thành lời.
 
Đầu Dương Vi dựa vào ghế , nghiêng đầu nhìn anh, đánh giá người đàn ông dưới ánh đèn.
 
Tống Triết nhận thấy ánh mắt cô, mỉm cười quay đầu lại nhìn cô một cái: “Nhìn anh làm gì?”
 
“Tống Triết,” Dương Vi lẩm bẩm mở miệng, “Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
“Hử?” Tống Triết có chút kỳ quái, “Chỗ nào?”
 
“Tính tình.” Dương Vi nói thẳng, “Tính tình anh tốt hơn.”
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 179: 179: Bảo Bối

Lời này chọc cười Tống Triết: “Anh mới chỉ vừa giúp em thu thập vài người, em đã khen tính tình anh tốt, định nghĩa về tính tình tốt của em rất kỳ quái.”
 
“Tính tình tốt không phải là không đánh , không cãi lại, không trả thù.”
 
Dương Vi vôi vàng nói: “Em cảm thấy hiện tại anh khá tốt, nên ra tay liền ra tay.”
 
Tống Triết nghe được lời Dương Vi nói, không biết vì sao, tự nhiên có chút vui mừng. Lúc này di động của anh vang lên, anh kết nối cuộc gọi trước mặt Dương Vi, Dương Vi không nghe thấy bên trong nói gì, chỉ thấy anh gật đầu nói: “Ừ, cứ xử lý như vậy. Cậu bảo luật sư qua đi, chờ bên này có kết quả kiểm tra vết thương. Tốt, được.”
 
Nói xong, Tống Triết cúp điện thoại. Trực giác của Dương Vi mách bảo chuyện này có quan hệ với cô, vội vàng nói: “Vừa rồi là ai điện thoại?”
 
“Cao Lâm.” Tống Triết nói thẳng, “Trước lúc anh đi vào đã bảo Cao Lâm ở bên ngoài báo cảnh sát, anh để lại người ở đó, cảnh sát đã đến xử lý. Hiện tại chúng ta mang tiểu Tô đi kiểm tra vết thương , nếu vết thương cấu thành tội để khởi tố, chúng ta sẽ trực tiếp khởi tố.”
 
Dương Vi cũng tính toán như vậy, cô gật đầu nói: “Anh nghĩ rất chu đáo.”
 
Nói xong, mắt thấy cũng không bao lâu nữa là tới bệnh viện, Tống Triết mím môi, vẫn nói: “Dương Vi, về sau loại sự tình này, cũng đừng đi .”
 
Dương Vi ngẩn người, Tống Triết tiếp tục nói: “Em biết đấy , trong cuộc sống khó nhất không phải tiền, mà là nhân mạch và tài nguyên. Em trở về, cũng không cần phải phủi sạch quan hệ với Tống gia, em muốn đẩy bộ phim của Tô Giản, nên tìm những người em quen biết trước kia khi còn ở Tống gia, cũng không có vấn đề gì.”
 
“Tuy rằng em quen biết những người này là khi còn ở Tống gia, nhưng em cũng đừng nghĩ rằng họ giao lưu với em là căn cứ vào việc em là người Tống gia , bọn họ tới để làm việc với em, đó chính là năng lực cá nhân của em. Không cần thiết vì ly hôn, mà từ bỏ quá khứ một cách sạch sẽ. Có một số việc , anh cũng muốn em hiểu. Chuyện đạo diễn Lưu này cũng không phải ngẫu nhiên, em phải học được cách bảo vệ chính mình.”
 
Nghe được lời này, Dương Vi do dự một lát, chung quy vẫn gật đầu.
 
Cô biết Tống Triết nói đúng.
 
Kỳ thật hôm nay cô liền rõ ràng, Tô Giản quá đơn thuần, cậu cho rằng muốn tham gia vào chương trình, có thể tìm đạo diễn, lấy lòng ông ta thật tốt, vậy là đủ rồi. Nhưng lấy lòng vốn là dựa trên cơ sở tiền bạc, hôm nay đạo diễn Lưu mời nhiều nhà sản xuất tới như vậy để làm gì? Đoán chừng là đã sớm bàn bạc trước rằng, đêm nay sẽ có phụ nữ đến tiếp khách.
 
Đạo diễn Lưu muốn sử dụng người của Tô Giản để lấy lòng mấy nhà sản xuất, nhờ đó mà lấy được đầu tư, Tô Giản lại không suy nghĩ cẩn thận, một bữa cơm sao có thể đả động được đối phương?
 
Đạo diễn Lưu bị cậu làm mất mặt mũi trước mấy nhà sản xuất, bọn họ ép cô uống rượu cũng không phải thật sự muốn phạt cô, bất quá chỉ muốn chuốc rượu cho cô.
 
Trong lòng Dương Vi có chút nghĩ mà sợ, thế giới này đối với phụ nữ có quá nhiều bẫy rập, mà trong quá khứ cô chưa bao giờ gặp phải, là bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, cô đã được Triệu Dương Lan đưa lên mây.
 
Thế giới Triệu Dương Lan cho cô, mỹ mạo không phải giá trị lớn nhất, bởi vì đã có vị trí trong thế giới kia mà lại thảo luận về mỹ mạo, thì đó là một việc quá lãng phí tiền bạc.
Nhưng khi cô rời khỏi Tống gia, rời khỏi ô dù Triệu Dương Lan cho cô, cô bắt đầu bò từ dưới bò lên lên, cô nhất định phải đối mặt với thế giới chân thật nhất này.
 
Tốt nghiệp ở một trường danh tiếng, tinh thông ngoại ngữ, biết kéo đàn cello biết kể truyện cười, sao có thể so sánh với các nhà tư bản có vài chục tỷ sau lưng?
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 877: Sợ đứng tim

Không có những nhà tư bản đó làm cơ sở, thì không thể nhận thức được những sự xấu xí chân thật nhất trong xã hội.
 
Tuy rằng cô biết chính mình có thể giải quyết mấy vấn đề này, hôm nay cho dù Tống Triết không tới, cũng sẽ có cảnh sát, có Hạ Pi Pi, có Cố Lam, ngoài ra còn có những người khác mà cô quen biết trong quá khứ.
 
Nhưng khi người đang ở hiểm cảnh, vẫn là không nên.
 
Cô trầm mặc tới bệnh viện, trước tiên Tống Triết liên hệ với bác sĩ quen thuộc, Tô Giản vừa đến, liền bị đỡ đi làm kiểm tra.
 
Dường như Tống Triết có chút mỏi mệt, anh ngồi trên băng ghế dài đợi Tô Giản ra ngoài, Dương Vi đứng ở cửa kiểm tra, nhìn Tô Giản xuyên qua lớp cửa kính. Cô thấy hộ sĩ băng bó miệng vết thương Tô Giản, quay đầu lại đang định nói chuyện với Tống Triết.
 
Nhưng khi cô vừa quay đầu lại, liền thấy Tống Triết đầu dựa vào tường, giống như là ngủ rồi.
 
Có lẽ anh rất mệt.
 
Dương Vi suy đoán, vì thế anh mới ở loại địa phương này, chỉ trong một lát nghỉ ngơi, đã ngủ rồi.
 
Dương Vi lẳng lặng nhìn anh, đầu anh dựa trên tường, nhìn qua tư thế này cực kỳ không thoải mái, Dương Vi suy nghĩ, cô đi qua, ngồi bên cạnh cạnh.
Sau đó cô nhẹ nhàng nâng đầu anh dậy, để anh dựa vào vai mình.
 
Tống Triết nhận thấy động tác của cô, anh chậm rãi mở to mắt, Dương Vi lại nhắm mắt lại, ôn hòa nói: “Ngủ đi, lát nữa xong việc em sẽ gọi anh.”
 
Lông mi Tống Triết hơi rung động, dường như anh đang ở giữa giãy giụa và do dự, một lát sau, anh vẫn nhắm hai mắt lại.
 
Anh cứ như vậy lẳng lặng dựa vào vai cô, anh cảm thấy, thực ấm áp.
 
Thực hạnh phúc.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.