Editor: Diệp Hạ
Trước mắt tối đen, bãi cát mềm xốp, lúc dẫm xuống không hề có một lực chống đỡ nào.
Mắt không nhìn thấy, tiếng sóng trắng xoá bên tai, vị mằn mặn của gió biển nơi chóp mũi, hết thảy đều trở nên mù mịt.
Chỉ có bàn tay nắm lấy tay hắn là ấm áp mạnh mẽ, kiên định vô cùng.
Trình Mộc Quân bỗng nhiên nhớ tới thế giới trước, khi hắn mắc chứng khao khát da thịt. Đến cuối cùng, tiếp xúc da thịt không mang đến khát vọng, mà là an tâm.
Chỉ cần nắm tay, lòng sẽ yên ổn.
Giờ khắc này, Trình Mộc Quân cũng có cảm giác giống như vậy. Hắn hơi hoảng hốt, buông lỏng bản thân, giao hết thảy cho chủ nhân bàn tay này.
Đoạn đường này rất ngắn, cũng rất dài.
Khi dừng lại, trong lòng Trình Mộc Quân đã không còn một suy nghĩ nào, tất cả đều bị sóng biển gột rửa.
Hắn được dắt vào một nơi nào đó, gió cũng trở nên nhẹ đi.
Nhưng tiếng sóng vẫn rõ ràng.
Trình Mộc Quân không nhìn thấy, chỉ có thể thông qua xúc giác và thính giác để phán đoán, có lẽ là một lều trại trên bãi biển.
Hắn nằm lên tấm vải mềm, phía dưới là bãi cát lồi lõm.
Tựa như chỉ cần hơi dùng sức là có thể rơi xuống.
Hàn Sơ Húc buông tay ra, tiếng sóng biển gần lại như sát bên tai.
Thị giác bị hạn chế, các giác quan trở nên mẫn cảm hơn.
Mặc dù là trong tiếng sóng biển ồn ào, Trình Mộc Quân cũng có thể nghe rõ tiếng vải dệt cọ xát rất nhỏ.
Hắn không biết Hàn Sơ Húc đang làm gì, nhưng không mở miệng hỏi, chỉ an tĩnh chờ.
Sau một lúc lâu, Hàn Sơ Húc lại nắm tay hắn lần nữa, bàn tay ấm áp, khớp xương rõ ràng, thon dài mà mạnh mẽ.
Theo sự tiếp xúc, trong đầu Trình Mộc Quân dần vẽ ra hình dạng bàn tay.
“Cảm nhận được không?”
Giọng nói của Hàn Sơ Húc cũng tao nhã và đong đầy cảm xúc như đàn cello, khi chầm chậm đi qua làm Trình Mộc Quân cảm thấy tiếng sóng biển bên ngoài đều biến mất.
“Ừm, tay của chú…”
“Tốt lắm.”
Ngón tay hắn lại chạm lên nơi khác. Trán, sau đó là giữa mày, lại đến sống mũi…
Xong khuôn mặt, rồi dọc theo cần cổ đi xuống.
Khi ngón tay hắn chạm lên hầu kết, dường như Hàn Sơ Húc không nhịn được, khẽ nuốt nước bọt.
Đi hết cần cổ, Hàn Sơ Húc thu tay lại.
Trình Mộc Quân hồn nhiên không biết gì, tiếp tục mê muội miêu tả.
Hình dáng xương quai xanh, bả vai dày rộng, tiếp tục đi xuống.
Đã không còn vải vóc ngăn trở, bên dưới bàn tay nơi nơi đều là cảm xúc trơn nhẵn ấm áp của làn da.
Bờ biển ban đêm, chung quy vẫn hơi lạnh.
Ở nơi gió lạnh bao vây, nguồn nhiệt duy nhất là mọi thứ có thể cảm nhận bằng ngón tay.
Con người vốn đã thích ấm áp.
Trình Mộc Quân chầm chậm ghé qua, khi áp mặt lên, hắn cảm giác được hơi thở của Hàn Sơ Húc khựng lại trong chớp mắt.
Có vẻ như đối phương đang căng thẳng, đang ngừng thở.
Nhưng dù vậy, Hàn Sơ Húc cũng không làm gì, y mặc cho Trình Mộc Quân phác họa cơ thể mình trong bóng tối.
Thăm dò.
Mô tả.
Giống như vẽ tranh, tất cả đường cong hỗn độn nằm trên giấy, cuối cùng trở thành tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo trong lòng Trình Mộc Quân.
Nước chảy thành sông.
Sóng biển bao bọc lấy tiếng vang từ lều trại, dựng lên một thế giới nhỏ bé chỉ thuộc về hai người.
Trong thế giới nhỏ ấy, không ai có thể nhìn thấy cảnh xuân đang diễn ra.
8
***
Hôm sau, khi tỉnh lại, Trình Mộc Quân phát hiện mình đã quay về phòng.
Ánh mặt trời đã gay gắt vô cùng, hắn xoa nhẹ gương mặt, lúc này mới chính thức tỉnh táo.
Đêm qua quá mệt, mặc dù Hàn Sơ Húc rất ân cần và biết kiềm chế, nhưng sau một ngày bôn ba, làm như vậy vẫn hơi quá.
Trình Mộc Quân ngủ say như chết, ngay cả Hàn Sơ Húc ôm về phòng lúc nào cũng không biết.
Hắn trở mình, lười biếng nhìn ra biển ngoài cửa sổ: “Hệ thống, tôi thích thế giới này quá đi.”
Hệ thống: “Ờ, không phải lúc đầu còn hận không thể nhanh chóng thoát khỏi đây sao?”
“Đó là tâm lý của người bệnh, giờ tôi khỏi rồi đương nhiên là không muốn đi nữa.” Hắn tạm dừng một chút, “Hơn nữa chú Hàn hợp ý tôi như vậy, tôi thật sự rất thích y.”
Hệ thống: “Lúc trước cậu nói cậu thích Lục Thượng.”
Trình Mộc Quân cụp mắt, nhưng không giải thích, mà đổi giọng nói: “Lục Thượng à, cái gì cũng tốt, chỉ có cái là không biết tiết chế. Cậu nhìn chú Hàn đi, người trưởng thành có khác, biết xót người ta nữa.”
Hệ thống: “À, cậu vui là được. Đúng rồi, tôi phải nhắc cậu, đừng quên chuyện Vệ Dịch Thần mang thai.”
Trình Mộc Quân quay mặt đi: “Cậu ta mang thai thì liên quan gì đến tôi, chỉ cần cậu ta đừng xuất hiện trước mắt tôi là được, không sao cả.”
Nhưng mà, hai chuyện mà Trình Mộc Quân vô cùng chắc chắn, về sau đều hoàn toàn sụp đổ.
Hắn cho rằng chú Hàn biết tiết chế lại cấm dục, nhưng người đó căn bản không tồn tại.
Cái gì mà trưởng thành biết săn sóc, tất cả đều là giả vờ thôi!
Hàn Sơ Húc có một kế hoạch nghiêm khắc, từ lúc phát hiện Trình Mộc Quân thật sự đã thoát khỏi bóng ma tâm lý, y bắt đầu không còn kiêng nể gì.
2
Người hơn 30 tuổi, một khi đã khai trai, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tóm lại, khi Trình Mộc Quân rời khỏi đảo nhỏ kết thúc kì nghỉ phép, hắn gần như có cảm giác mình đã trốn thoát khỏi lưới trời.
Hắn ngồi trên ca nô nhìn sóng biển quay cuồng và tình đảo trong mộng dần dần thu nhỏ, run lập cập.
“Hức, hệ thống ơi, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ muốn đến nơi này nữa.”
Hệ thống: “Tôi thấy cậu hưởng thụ lắm mà.”
Nhưng vào lúc này, một đợt sóng đánh lại, ca nô xóc nảy kịch liệt.
Trình Mộc Quân trực tiếp rơi vào vòng tay của người bên cạnh, tư thế không lịch sự cho lắm, nơi áp mặt vào cũng không thỏa đáng cho lắm. Sau đó, trên mặt biển xanh thẳm, dưới ánh mặt trời gay gắt, sự biến hoá của nơi nào đó không thể giấu đi đâu.
Trình Mộc Quân không nhúc nhích, nghiến răng nói: “Chú Hàn, chú có tin cháu cắn nó đứt không.”
Hàn Sơ Húc nâng hắn dậy, dịu dàng nói: “Xin lỗi, gần đây tôi quá phóng túng.”
Trình Mộc Quân trừng y.
Hàn Sơ Húc không hề có chút hối lỗi nào, nhẹ nhàng hôn lên đuôi lông mày của hắn một cái: “Tôi chỉ nghĩ, sau khi quay về, chúng ta đều bận công việc, rất ít có thời gian ở cùng nhau sớm tối như thế này.”
Trình Mộc Quân cũng hoàn hồn, quay về rồi hắn vẫn còn công tác tuyên truyền bộ phim mới đang đợi.
Đến lúc đó hắn phải chạy khắp các nơi, phỏng chừng suốt cả tháng cũng thấy mặt đâu. Nghĩ như thế cũng có thể hiểu được phần nào hành động của Hàn Sơ Húc.
Hệ thống chứng kiến hết thảy bỗng nhiên mỉa mai: “Sao tôi không biết cậu là tên ngu ngốc như vậy nhỉ.”
Trình Mộc Quân: “Liên quan gì đến cậu, tôi vui là được.”
“A, đàn ông.”
***
Sau khi quay lại thành phố A, quả nhiên Hàn Sơ Húc lập tức bị công việc chồng chất như núi vây khốn, thường xuyên tăng ca đến nửa đêm mới về.
Mà quan hệ giữa hai người lại ăn ý ổn định trở lại.
Dù sao Trình Mộc Quân cũng đang ở trong trạng thái thoả mãn vì ăn được no say, hắn vô cùng hài lòng.
Sau gần nửa tháng thoải mái điều chỉnh lịch làm việc và nghỉ ngơi, Trình Mộc Quân lấy trạng thái tinh thần tràn đầy đi tới công ty.
Khi hắn chuẩn bị bắt tay vào làm việc, phó đạo diễn mang đến một tin tức kinh người.
Lúc này, phó đạo diễn với vẻ mặt rối rắm ngồi đối diện Trình Mộc Quân, sau khi uống hết một ly trà mới mở lời nói mục đích đến đây.
“Đạo diễn Trình, Vệ Dịch Thần nói cậu ấy không tham gia hoạt động tuyên truyền.”
Trình Mộc Quân nhíu mày: “Cái gì? Cậu ta điên rồi à?”
Tuy rằng trong bộ phim này Vệ Dịch Thần không phải vai chính, nhưng cũng là nam phụ có suất diễn quan trọng. Là một ngôi sao nổi tiếng có lượng truy cập và mức độ nổi tiếng nhất định, phối hợp làm công tác tuyên truyền là chuyện đã ghi rõ trong hợp đồng.
Nếu Vệ Dịch Thần không tham gia tuyên truyền, chuyện phiền phức sẽ không chỉ có như vậy. Nhân vật quan trọng không tham gia tuyên truyền, chắc chắn lời đồn đãi sẽ nổi lên bốn phía.
Những account marketing đó muốn bôi đen như thế nào không biết, có lẽ sẽ có thể phát tán tin đồn đoàn phim có bắt nạt. Hơn nữa fans của Vệ Dịch Thần phần lớn là những người trẻ tuổi không quá lý trí, đến lúc đó không chừng sẽ tạo nên một cuộc tấn công mạng.
Trình Mộc Quân càng nghĩ càng đau đầu, nghĩ thầm Vệ Dịch Thần sẽ không mụ mị như vậy chứ.
Cũng chỉ là tách ra thôi mà, không đến mức chẳng phân biệt được công và tư như thế. Hơn nữa vi phạm hợp đồng cũng không chỉ đơn giản là bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
Mang đến cho đoàn phim nhiều phiền toái lớn như vậy, sau này còn đạo diễn nào dám dùng cậu ta thì quả thật là hành vi giết địch 800 tự tổn hại một ngàn.
Vệ Dịch Thần là vì trả thù nên huỷ hoại chính sự nghiệp diễn xuất của mình sao?
Trình Mộc Quân bưng trà ly uống một ngụm, bình ổn lại cảm xúc rồi mới hỏi: “Cậu ta nói như thế nào?”
Vẻ mặt phó đạo diễn trở nên rất kỳ quái, cảm giác như tam quan vỡ vụn rồi lại không thể không tin nổi.
Hắn nhẹ giọng nói: “Cậu, cậu ta nói cậu ta mang thai.”
“……”
Trình Mộc Quân trừ im lặng ra thì cũng không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Rất lâu sau đó hắn mới hỏi: “Anh tin không?”
Phó đạo diễn túm lấy mớ tóc ít ỏi của mình, đó chính là những sợi tóc hắn chăm sóc tỉ mỉ, hận không thể đặt tên cho mỗi một sợi tóc!
Như thế đủ để chứng minh việc này đã làm hắn shock cỡ nào, thậm chí Trình Mộc Quân cũng có chút đồng tình với đối phương, muốn an ủi một chút.
Phó đạo diễn ngẩng đầu, vẻ mặt như tráng sĩ một đi không trở lại: “Đàn ông mang thai, việc này quá kỳ lạ, nhưng dưới đáy lòng tôi có một giọng nói, nói rằng chuyện này không có gì kỳ lạ hết.”
Hắn run lên, đưa điện thoại cho Trình Mộc Quân: “Hơn nữa, cậu ta còn gửi mấy phần báo cáo đến.”
Trình Mộc Quân tiếp nhận, trên điện thoại là một phần báo cáo xét nghiệm máu. Các chỉ số HCG, Progesterone, nội tiết tố trong máu đều cho thấy Vệ Dịch Thần đã mang thai, mặc dù ở cột giới tính có ghi rõ là “Nam”.
Hắn nhìn chằm chằm ba chữ “nội tiết tố”, chìm vào lặng im.
Ngay lúc này, hệ thống nhảy ra thể hiện sự tồn tại.
“Tiểu Trúc Tử, chúc mừng chúc mừng, thanh tiến độ lại tăng rồi, 80%, bất ngờ chưa bất ngờ chưa.”
Trình Mộc Quân: “Bất ngờ không có, bật ngửa thì lại có. Thật ra tôi khá tò mò, đợi thêm mấy tháng nữa, lúc đi siêu âm sẽ chụp được đứa bé kia ở chỗ nào trong bụng nhỉ?”
3
Dù sao thì dựa theo giả thiết, Vệ Dịch Thần chính là đàn ông, không có tử c ung, lại có thể mang thai.
Có lẽ là thấy thời gian Trình Mộc Quân dừng lại tại bản báo cáo này khá lâu, phó đạo diễn cũng muốn giải thích chuyện không phù hợp khoa học này.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Thế, chẳng lẽ Vệ Dịch Thần là… người song tính?”
Vừa hỏi, phó đạo diễn vừa hóng hớt nhìn Trình Mộc Quân.
Suy cho cùng, quan hệ giữa Vệ Dịch Thần và Trình Mộc Quân ở trong vòng gần như là ai cũng biết. Thậm chí hắn còn thầm suy đoán, chẳng lẽ chính là bởi vì Vệ Dịch Thần đặc biệt như thế nên mới có thể ở bên Trình Mộc Quân suốt ba năm?
A, thế thì đứa bé kia là con ai?
“Rút lại cái suy nghĩ kia của anh, mấy tháng trước tôi còn đang ở nước ngoài nghỉ phép.”
Trình Mộc Quân mở lời, ngắt ngang dòng suy nghĩ đã đến tận trời xanh của phó đạo diễn, hắn xấu hổ cười cười: “Xin lỗi xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều quá. Thế đạo diễn Trình, chuyện tuyên truyền phải làm sao bây giờ?”
Trình Mộc Quân xoa thái dương: “Anh đi đi, việc này để tôi sắp xếp.”
Sau khi phó đạo diễn rời khỏi, Trình Mộc Quân trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Tút tút tút ——” Không gọi được.
Trình Mộc Quân lại gọi thêm lần nữa, vẫn như thế, hắn hiểu là mình đã bị chặn rồi.
Tức tới bật cười.
Trong đầu Vệ Dịch Thần suy nghĩ cái gì vậy, dù đã giải trừ hợp đồng bao dưỡng, thế nhưng giữa bọn họ vẫn còn hợp đồng công việc mà! Thẳng tay chặn đạo diễn như vậy, cậu ta mất não rồi đúng không?
1
Hệ thống nhận thấy cảm xúc của hắn đang dao động mãnh liệt, sợ rằng tổ tông này sẽ xé nát thế giới trong cơn phẫn nộ, vội vàng chạy ra trấn an.
“Bình tĩnh bình tĩnh, cậu phải biết rằng, thiết lập của cậu là tra công bị vả mặt, block chỉ là thao tác cơ bản thôi.”
Trình Mộc Quân cười lạnh: “À, nếu trong công việc, cậu có nhiệm vụ khẩn cấp cần sự phối hợp của đồng nghiệp, kết quả lại phát hiện đồng nghiệp đã chặn số của mình, gọi không được, cậu có tức không?”
Hệ thống: “Rồi, cậu nói có lý, tôi sai, xin lỗi, tôi không nên lắm miệng.”
Nhưng quả thật hệ thống bỗng dưng ngắt ngang đã giúp Trình Mộc Quân bình tĩnh được một chút.
Hắn nhấc điện thoại bàn trên bàn làm việc lên, gọi qua.
Lần này, cuộc gọi được kết nối thành công.
______
Không lẽ ch1ch rồi mà tui vẫn để anh Quân xưng chú-cháu hả chị em? Mà nếu không thì đổi thành thế nào để ổng không OOC nhỉ =))
10