Editor: Diệp Hạ
Tiền không phải dễ kiếm, công việc không phải nhẹ nhàng.
Tiến độ cũng như vậy.
Lúc Trình Mộc Quân chuẩn bị đi ngủ để hôm sau bắt đầu một ngày cá mặn mới, thì đạo diễn Tiền gọi điện thoại đến.
Lúc này là 11 giờ tối, phòng livestream đã đóng, tất cả cameras cũng được che đi.
Trình Mộc Quân cầm điện thoại lên: “Anh Tiền, sao vậy?”
Tiếng khóc thút thít của đạo diễn Tiền truyền tới: “Đừng gọi tôi là anh, tôi nên kêu cậu là anh mới đúng, anh Trình à, chúng ta thương lượng một chuyện nhé, ngày mai ngài có thể động đậy một xíu được không?”
Trình Mộc Quân ngáp một cái, lười biếng nói: “Không phải anh nói là không có kịch bản, chỉ cần sinh hoạt như bình thường là được à.”
“Vậy thì sinh hoạt của cậu cũng quá bình thường rồi, chỉ ở trong nhà chơi điện thoại xem phim?” Đạo diễn Tiền khóc không ra nước mắt, “Ngài đi ra ngoài chơi đi mà.”
Hắn mời Trình Mộc Quân là vì biết đối phương là một tay chơi, tuy gần đây có tiết chế một chút, nhưng hắn không ngờ sẽ tiết chế đến nước này.
Trình Mộc Quân: “Sinh hoạt của giới trẻ hiện đại không phải như vậy sao…”
“Anh, anh Trình, coi như em xin anh, ngày mai đừng ở trong nhà nữa, được không?”
Nghe tiếng khóc không ra nước mắt của đạo diễn Tiền, Trình Mộc Quân cũng thấy tội, nói: “Được rồi, gần đây tôi có hứng thú với một trò mới, mua một đống thiết bị rồi, ngày mai sẽ ra ngoài.”
“Thật sự cảm ơn ngài.” Đạo diễn Tiền ngập ngừng: “Còn nữa, dù gì chương trình của chúng ta cũng chủ yếu xào CP là chính, Hàn tiên sinh có thể lộ mặt thêm một chút không?”
“Y ở công ty không mở họp gặp khách hàng thì là làm việc, nếu anh muốn quay tôi cũng không có ý kiến gì.”
“Thôi thôi.” Đạo diễn Tiền lập tức từ bỏ, dù sao giai đoạn hiện tại chỉ là khởi động mà thôi, khi tập một bắt đầu, Hàn Sơ Húc sẽ phải lộ diện theo hợp đồng.
Ngày hôm sau.
Trình Mộc Quân chui vào nhà kho vác một đống thiết bị ra ngoài, giờ vẫn còn rất sớm, hơn nữa vì sinh hoạt cá mặn ngày hôm qua của hắn mà phòng livestream vẫn chưa có ai vào.
Đến khi phòng livestream có người, bọn họ phát hiện, Trình Mộc Quân đang câu cá.
Có vẻ như là dùng điện thoại để livestream, địa điểm không biết, nhìn như là một hồ nước nào đó.
Dù sao cũng không ai biết Trình Mộc Quân đến đây lúc nào, mà sau khi nhìn thấy người vào phòng, Trình Mộc Quân cũng chỉ nói với màn hình một câu:
“Chào mọi người, hôm nay câu cá.”
Sau đó, hắn thật sự bắt đầu câu cá. Nhưng dù có câu cá, hắn vẫn là một không quân*.
(*) 空軍: lực lượng quân đội trên không. Theo ý hiểu của mình thì 空 còn có nghĩa là vô tích sự, mà 軍(jūn) đọc gần giống với Quân(yún) trong tên anh Quân nên mọi người gọi thế để trêu ảnh
Suốt nửa ngày, một con cá Trình Mộc Quân cũng không câu được. Mà lúc này, trong phòng livestream nhiều view nhất, Vệ Dịch Thần đang cải tạo phòng trẻ con.
Dùng cả không gian của nửa tầng để cải tạo thành phòng trẻ con, xa hoa lãng phí vô cùng.
Mọi người cảm thán, phòng trẻ con này còn lớn hơn cái nhà của họ.
Vệ Dịch Thần vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, bình luận hỏi gì đáp nấy, ví dụ như cái giường cũi này của hãng nào. Cậu giới thiệu rất đơn giản, nói tên hãng, rồi lại nói rất thích.
Mà lúc này Trình Mộc Quân vẫn đang câu cá, cuối cùng cần câu cũng động đậy, hắn vui mừng kéo cần lên.
Một chiếc giày thể thao bị hỏng.
Vài người còn sót lại trong phòng livestream cười ha ha, sôi nổi chế nhạo.
“Ngư dân mà trừ cá ra thì cái gì cũng câu được!”
“Không có ngư dân nào đi tham gia vào không quân đâu!”
Hoà thuận vui vẻ, không hề giống một phòng livestream của show thực tế khoe giàu.
Điện thoại của Trình Mộc Quân rung lên.
Hắn mở ra nhìn, lại là đạo diễn Tiền tuyệt vọng.
【Anh Trình à, anh có thể làm gì khác được không? Cái mà có thể thể hiện tài lực ấy?】
【Có thể, đương nhiên có thể.】
Trình Mộc Quân quyết đoán nhắn lại, hắn cũng không muốn câu cá nữa, câu suốt ngày mà không thu hoạch được gì, thật sự là quá tổn thương.
Hắn nhớ đến lời bảo đảm son sắt của mình với Hàn Sơ Húc trước khi ra ngoài, nói buổi tối sẽ ăn cá hắn câu.
Ừm, thôi, lát nữa ra chợ mua hai con về, không mất mặt.
Trình Mộc Quân ném thiết bị câu cá ra ghế sau, lại lấy ra một vài thứ có thể thể hiện tài lực.
Đủ loại thiết bị chụp ảnh, từ ống kính mắt cá đến ống kính góc rộng chụp được xa và siêu xa, thậm chí còn có máy ảnh SLR chụp dưới nước chuyên nghiệp.
Phàm là người có hiểu biết về nhiếp ảnh sẽ biết giá trị của những thiết bị này.
Cũng thỏa mãn yêu cầu của đạo diễn Tiền, thể hiện tài lực.
Nhưng mà đối với đại đa số mọi người mà nói, thật sự là không có gì để xem.
Quần chúng ăn dưa tới xem nhà giàu mua mua mua khoe giàu, ai muốn xem ngư dân không quân, ai muốn xem ngồi xổm trong bụi cỏ chụp hoa chụp chim chụp côn trùng.
Thế là, hôm nay phòng livestream của Trình Mộc Quân vẫn lót đáy.
Đạo diễn Tiền cũng từ bỏ hắn, không đưa ra yêu cầu gì thêm nữa. Cứ như vậy đi, Trình Mộc Quân cũng coi như là một cái độc lạ trong chương trình này.
Hắn không tin cậu ta vẫn có thể chơi như vậy sau khi chính thức bước vào hội đấu giá từ thiện.
Hôm nay Trình Mộc Quân cũng rất hài lòng, lại có thêm 1% vào thanh tiến độ.
Nhẹ nhàng.
***
Sau vài ngày khởi động, chương trình 《Hào môn × minh tinh》 rốt cuộc chính thức bắt đầu ghi hình tập 1.
Vì tính chân thật, tránh sự nghi ngờ về kịch bản, ekip chương trình vẫn livestream toàn bộ quá trình, để quần chúng ăn dưa tiếp xúc với sinh hoạt của nhà giàu một cách chân thật nhất.
Đây là buổi đấu giá từ thiện loại nhỏ, 50% tiền bán đấu giá sẽ dùng để làm từ thiện, hơn nữa còn có livestream, tất nhiên là hiệu quả chương trình cực cao.
Bắt đầu từ một số vật nhỏ, nhưng chỉ cần Trình Mộc Quân kêu giá, bên Chu Triều Huy sẽ bắt đầu nâng giá.
Lúc buổi đấu giá sắp kết thúc, hai người Trình Mộc Quân vẫn không thu hoạch được gì.
Cho đến khi bức tranh của một họa sĩ mới xuất hiện, Trình Mộc Quân như bị k1ch thích, cứ cắn chết không buông.
Nhưng mà khi con số lên đến 30 triệu, hắn bất đắc dĩ từ bỏ.
Bức tranh bị Chu Triều Huy và Vệ Dịch Thần thu vào trong túi, Chu Triều Huy còn tỏ vẻ sẽ treo bức tranh này ở đầu giường Vệ Dịch Thần, tiến hành cuộc thai giáo* tốt đẹp.
(*) Thai giáo: một phương pháp quan trọng k1ch thích sự phát triển các tiềm năng về thể lực và trí tuệ của trẻ ngay khi còn nằm trong bụng mẹ
Được lắm, tốn 30 triệu mua một bức tranh chỉ vì thai giáo, thật khoe khoang. Quần chúng ăn dưa sôi nổi cảm thán.
Camera lại vừa lúc quay sang Trình Mộc Quân.
Mặt không cảm xúc, nhìn có vẻ đang cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn trái ngược, Trình Mộc Quân vui đến mức hát vang trong lòng.
Hệ thống khó hiểu: “Sao cậu vui vậy?”
Trình Mộc Quân: “Kiếm được tiền đương nhiên phải vui rồi.”
“Không phải chứ, tuy rằng cậu nâng giá làm Vệ Dịch Thần tốn nhiều tiền hơn, nhưng cũng đâu phải cậu kiếm.”
“Bởi vì bức tranh kia là do tôi vẽ, hì hì hì.”
1
Đúng vậy.
Họa sĩ mới nổi “Trúc” kia chính là Trình Mộc Quân, còn về việc tại sao lại bỗng nhiên biến mất, đương nhiên là bởi vì hắn hết hứng nên ngừng vẽ mà thôi.
Mà người đưa bức tranh này đến hội đấu giá chính là Hàn Sơ Húc.
Tranh của Trình Mộc Quân đều cất ở phòng vẽ tranh mà nhà họ Hàn đặc biệt làm cho hắn. Đã có mấy bức tham gia triển lãm tranh, cũng được khen, cũng được người khác hỏi mua.
Thật ra giá trị tranh vẽ của Trình Mộc Quân không quá cao, chắc chắn là không thể so sánh với các họa sĩ đã thành danh. Lúc trước bán đi cũng chỉ bán được mấy trăm ngàn mà thôi.
Nhưng vì số lượng ít ỏi, hai năm gần đây cũng tăng giá được một chút.
Hắn cũng không ngờ Chu Triều Huy và Vệ Dịch Thần lại coi tiền như rác đến nước này, thế mà lại tiêu 30 triệu mua tranh của hắn.
Đáng sợ, thật là đáng sợ, đây là khoe giàu mất não trong trong truyền thuyết sao?
Trình Mộc Quân rũ mắt xuống, tới gần Hàn Sơ Húc nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú Hàn, nâng giá trị con người của cháu thành họa sĩ bạc triệu.”
Hàn Sơ Húc nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn.”
Hai người khe khẽ nói nhỏ, lại bị phần comment hiểu thành thẹn quá hóa giận.
Trình Mộc Quân cũng không để ý, chỉ híp mắt nhìn hướng Chu Triều Huy, trong lòng cũng biết được đại khái mục đích của Hàn Sơ Húc.
Chu Triều Huy như nhận thấy được cái gì, ném qua một ánh mắt khiêu khích.
Kế tiếp là một công trình ở nước ngoài, giá khởi điểm vẫn khá cao.
Hàn Sơ Húc nâng giá vài lần, sau đó thua ở trong tay Chu Triều Huy giàu có. Mục đích của Chu Triều Huy rất rõ ràng, gã muốn cho hai người Trình Mộc Quân ra về với hai bàn tay trắng.
Trình Mộc Quân không tức giận chút vào, bởi vì công trình kia là của Hàn Sơ Húc.
4
Lúc trước Hàn Sơ Húc tốn mấy triệu để mua, sau này có cải tạo một ít, vốn định là cải tạo xong sẽ lại bán đi, kiếm một chút lời.
Chỉ là không nghĩ tới mấy năm nay kinh tế của quốc gia đó không ổn lắm, thiếu điều muốn phá sản, tất nhiên công trình này cũng không bán được.
Đây xem như là một trong những lần đầu tư thất bại của Hàn Sơ Húc trẻ tuổi.
Không ngờ bây giờ y lại bán được cho người coi tiền như rác trong buổi đấu giá này. Dù cho đã quyên một phần để làm từ thiện, Hàn Sơ Húc cũng vẫn kiếm được không ít.
Trình Mộc Quân bỗng nhiên cảm thấy buổi đấu giá khoe giàu này cũng không tồi, là một cách phát tài rất tốt.
Đáng tiếc sau này ekip không định cho đấu giá thêm lần nữa, không là lại có thể mang đồ vào bán rồi.
Buổi đấu giá kết thúc lập tức chuyển qua livestream hằng ngày.
Lúc này, phòng livestream luôn quạnh quẽ của Trình Mộc Quân có thêm không ít người.
Nhưng người tới không có ý tốt. Cũng không biết là Vệ Dịch Thần mua thủy quân hay thật sự dựa vào show thực tế, cậu ta đã thu được kha khá fans, đám người này đều là tới công kích Trình Mộc Quân.
Lúc này hắn mới xuống xe vào nhà, nhìn lướt qua bình luận trong phòng livestream một lần.
Cơ bản đều đang nói hắn keo kiệt, làm từ thiện mà chẳng bỏ ra được đồng nào.
Trình Mộc Quân cầm điện thoại lên, chuyển sang livestream bằng điện thoại, rồi nói: “Thật ra tôi cảm thấy mấy người tính sai rồi, tôi có quyên tiền nha.”
Nói xong, hắn cũng mặc kệ những lời chửi bới trong phòng livestream, bắt đầu đi xuống lầu.
Tầng hầm là một phòng vẽ tranh.
Nhiệt độ và độ ẩm ổn định, chuyên dùng để bảo quản các tác phẩm của Trình Mộc Quân.
Hắn ngừng lại, nói: “Nói cho mọi người một bí mật, bức tranh được bán với giá 30 triệu kia chính là do tôi quyên.”
Nói xong, Trình Mộc Quân đổi sang camera sau, nhắm vào ngay bức tường đầy tranh.
Các bức tranh hiện ra trong màn hình, nhìn từ nét vẽ và chữ ký đều có thể biết đây là tác phẩm của họa sĩ mới “Trúc”.
Hình như Trình Mộc Quân vẫn cảm thấy chưa đủ k1ch thích, cầm điện thoại di chuyển khắp mặt tường, chữ ký trong mười mấy bức tranh đều là “Trúc”.
Toàn bộ phòng livestream nổ tung.
Thật sự là quá hấp dẫn quá kịch tính rồi, vài phút trước Chu Triều Huy và Vệ Dịch Thần mới nói kháy Hàn Sơ Húc và Trình Mộc Quân keo kiệt, tham gia đấu giá mà cũng không bỏ được bỏ tiền ở phòng livestream.
Cho nên mới có một số người chạy tới phòng livestream của Trình Mộc Quân.
Nhưng không thể ngờ, chỉ vài phút ngắn ngủi mà cục diện đã hoàn toàn đảo ngược.
Bức tranh mà hai người bọn họ dùng nhiều tiền mua như vậy thế mà lại là do Trình Mộc Quân vẽ? Họa sĩ đó thế mà lại là Trình Mộc Quân?
Như vậy thì đúng là không thể nói Trình Mộc Quân không quyên tiền, bởi vì trong 50% tiền bán đấu giá được đem đi quyên góp, có một nửa là thu vào từ người bán.
Có vẻ Trình Mộc Quân cảm thấy hiệu quả này vẫn chưa đủ oanh động, lại mỉm cười bổ sung: “Đúng rồi, bây giờ tôi đã là người có thể bán được một bức tranh mấy chục triệu rồi, vì cảm ơn sự bồi dưỡng của trường học, những bức tranh này tặng hết cho trường học cũ đi.”
Trường cấp ba của hắn là trường nghệ thuật, làm một cựu học sinh thành công, quyên mười mấy bức tranh là việc rất hợp lý cũng rất từ thiện.
Dứt lời, Trình Mộc Quân không nói thêm gì nữa, tắt điện thoại, đi đến phòng khách nằm xem phim như thường ngày.
Nhưng mà lúc này lại có một lượng lớn người tràn vào phòng livestream của cá mặn, độ hot nhanh chóng đè bẹp Vệ Dịch Thần ở dưới.
Hắn ngồi trên sô pha thảnh thơi xem phim, hệ thống lại lẩm bẩm: “Cậu điên rồi sao? Cậu quên nhân vật của mình là tra công à? Đang làm gì vậy? Vả mặt Vệ Dịch Thần?”
Trình Mộc Quân thuận miệng trấn an: “Tiến độ không giảm mà? Hoảng cái gì? Kịch bản nói không cho tôi mua đồ, không cho tôi tiêu tiền nhiều hơn Vệ Dịch Thần, tôi hoàn thành rồi đó không phải sao?”
Hệ thống phản ứng lại: “Cũng đúng ha. Nhưng mà sao tự nhiên cậu lại… có ý chí chiến đấu vậy?”
“Thật ra tôi đang phối hợp với chú Hàn.”
“Hả? Cái gì?”
“Bí mật.”
Sáng sớm hôm sau.
Trình Mộc Quân vừa tỉnh, mới mở điện thoại ra đã thấy được hiệu quả.
No.1 hotsearch.
# Vệ Dịch Thần hào phóng tặng trường học cũ tám tòa nhà #
Trình Mộc Quân cười, lắc điện thoại với Hàn Sơ Húc đang bước ra từ phòng để quần áo.
“Chú Hàn à, lần hợp tác này thế nào? Có khen thưởng không?”
Đây là phòng Hàn Sơ Húc, không gắn một cameras nào, có thể nói thoả thích.
Hàn Sơ Húc mặc áo khoác vào, gật đầu: “Đợi kết thúc rồi tôi đưa em đi nghỉ phép.”
Trình Mộc Quân: “…. Đừng, đây không phải khen thưởng đâu.”
4