“Ngươi đã đến rồi.” Người áo xanh nói, vẫn chưa quay đầu lại.
Mặc Sĩ Nghi dè dặt tới gần: “Quấy rầy rồi.”
Trình Mộc Quân xoay người, nhìn lại: “Sao chân của ngươi gãy rồi?”
Mặc Sĩ Nghi cúi đầu, nhìn thấy cái chân quấn băng vải bị kéo lê trên mặt đất của mình, y co quắp lui về phía sau một bước.
“Ta không đánh lại những người đó, nên bị thương.”
Trình Mộc Quân cũng không quan tâm y bị thương như thế nào, cũng không hỏi những lời vô nghĩa như có đau không, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Đây không phải hiện thực, xuất hiện ở đây cũng không phải thân thể ngươi.”
Mặc Sĩ Nghi ngẩng đầu, hơi khó hiểu, trên khuôn mặt u ám đáng sợ hiếm khi lộ ra vài phần ngây thơ của trẻ con: “Cái gì? Ý ngài là, đây là mơ?”
Trình Mộc Quân khẽ cười: “Ngươi muốn hiểu như vậy cũng được, đã là trong giấc mơ, tại sao ngươi còn để đau xót trên thân thể trói buộc mình.”
Hắn tạm dừng một chút, rồi đột nhiên thu lại nụ cười: “Cũng chỉ vì không đủ mạnh mà thôi.”
Mặc Sĩ Nghi vốn là người có ngộ tính cực cao, chỉ mấy câu ngắn ngủi mà đã hiểu: “Ta hiểu rồi.”
Y ngồi bệt xuống đất, bắt đầu tháo băng vải trên đùi. Từng vòng, từng vòng bị mở ra, cuối cùng để lộ phần chân hoàn hảo không tổn hao gì.
Mặc Sĩ Nghi đứng lên, nhảy vài cái: “Không đau, thật sự không đau.”
Y ngẩng đầu, nhớ tới một sự kiện: “Ta, ta có thể biết tên của ngài không?”
“Trình Mộc Quân.”
“Trình, Mộc, Quân?”
Mặc Sĩ Nghi vẫn có thể biết một ít chữ. Lúc trước, nếu ban ngày mẫu thân không nổi điên thì thỉnh thoảng sẽ đi vào căn phòng chật hẹp đó dạy y học chữ.
Cũng không phải thực hiện trách nhiệm của một người mẹ, chỉ là muốn chứng minh Mặc Sĩ Nghi không phải Tội tộc.
Tội tộc là những kẻ không thể dạy dỗ, mù chữ và dã man, không hiểu đạo lý làm người. Thế nhưng, nàng vẫn chưa kịp chứng minh điều này với Bắc Xuyên Vương thì đã chết đi.
Trước giờ Mặc Sĩ Nghi không cảm thấy biết chữ có ích lợi gì, bởi vì biết chữ cũng không thể giúp y chịu những đòn roi, không thể giúp y ăn thêm mấy bát cơm.
Trong nửa năm này, việc biết chữ còn khiến y phải ở cạnh Đào Ninh đáng ghét kia nhiều hơn.
Đào Ninh bị ngốc, nhưng học thì vẫn phải học, vẫn phải hoàn thành bài tập tiên sinh giao. Đào Ninh cứ luôn quấn lấy y, vì thế những việc này liền rơi xuống đầu Mặc Sĩ Nghi.
Hàng ngày, Mặc Sĩ Nghi phải dạy Đào Ninh biết chữ.
Lúc này y đã thấy chỗ tốt duy nhất rồi.
Trình Mộc Quân vẫy tay, kêu Mặc Sĩ Nghi đi qua.
Hắn phất tay áo qua mặt bàn, bên trên lập tức xuất hiện giấy và bút mực. Sau đó, Trình Mộc Quân nâng bút, viết xuống tên của mình.
“Được rồi, đến phiên ngươi, viết ở đây.” Trình Mộc Quân chỉ vào bên cạnh tên mình.
Mặc Sĩ Nghi sửng sốt, nhưng không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn cầm bút, khi định đặt xuống lại dừng lại.
Y bắt đầu căng thẳng, ngừng thở, ngòi bút run run.
Mặc Sĩ Nghi nhìn ba chữ rồng bay phượng múa bên cạnh, chữ rất đẹp, nét bút lưu loát, mượt mà.
Mà y lại không luyện chữ, chữ rất xấu, xấu đến nỗi xuất hiện bên cạnh ba chữ này cũng là một loại khinh nhờn.
“Làm sao vậy? Viết.”
“A, được.”
Mặc Sĩ Nghi viết xuống tên của mình, rồi nhìn ba chữ méo mó dính chùm, bất an ngẩng đầu.
Nhưng dường như Trình Mộc Quân cũng không để ý, tay phải hắn cầm tờ giấy lên, tay trái vẩy nhẹ.
Trang giấy hóa thành một đạo kim quang, ngòi bút uốn lượn vẽ tên hai người lên màn sương trắng.
Mặc Sĩ Nghi nhìn tới ngơ ra, không hiểu đây là cái gì. Chỉ là với tính cách của y, hỏi tên Trình Mộc Quân đã là lấy hết can đảm, lúc này không thể hé nửa lời.
Trình Mộc Quân nói: “Chúng ta thoả thuận, ngươi thay ta tìm một thân thể, ta dạy ngươi võ đạo.”
Mặc Sĩ Nghi cuối cùng cũng dời mắt khỏi hai cái tên, nhìn qua: “Có ý gì?”
Trình Mộc Quân hiểu rất rõ tính cách của Mặc Sĩ Nghi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên ở chung.
Đa nghi, lạnh nhạt, lúc nhỏ còn nhạy cảm tự ti. Nói chuyện với y, cứ thẳng thắn tốt hơn là quanh co lòng vòng.
“Ta là Tiên tộc ở thượng giới, đến đây độ kiếp nhưng thất bại, không còn thân thể, chỉ còn lại một mạt tàn hồn. Nơi chúng ta đang ở là không gian giới tử mà lúc trước ta mang theo.”
Trình Mộc Quân thản nhiên nói: “Chính là khối ngọc bội ngươi đeo ở ngực. Ta ở đây mấy trăm năm, linh khí trong không gian giới tử đã gần cạn kiệt, là long khí trên người ngươi đánh thức ta.”
Mặc Sĩ Nghi bắt được trọng điểm, hỏi: “Long khí trên người ta?”
Trình Mộc Quân gật đầu: “Cởi áo ra.”
“…”
Thế mà Mặc Sĩ Nghi không hỏi thêm câu nào đã cởi áo trên, sau đó xoay người, để phần lưng đối diện Trình Mộc Quân.
Vệt đen trên má trái y xuất phát từ trên mặt lan đến cổ, lại xuống toàn bộ phần lưng, hoa văn làm người ta sợ hãi.
Đáng sợ nhất chính là hoa văn ở lưng hình thành nên một đồ án vạn quỷ kêu rên vô cùng dữ tợn.
Y nhắm chặt hai mắt, bàn tay đặt bên người gắt gao siết thành đấm, dùng sức đến nỗi cơ thể phát run.
Người phía sau hồi lâu không nói gì, Mặc Sĩ Nghi cũng không động, y chỉ cảm thấy hơi lạnh…
Lạnh một cách kỳ lạ.
Cuối cùng, đến giờ thẩm phán.
“Không giống như ta nghĩ lắm.”
Quả nhiên, vẫn không được, không ai sẽ còn tiếp nhận y sau khi nhìn thấy đồ án đáng sợ này. Mẫu thân y cũng không phải ghét y từ đầu, cho đến khi hoa văn trên mặt lan đến phần lưng mới coi y như ma quỷ.
“Mặc đồ vào, xoay qua đây.”
Mặc Sĩ Nghi răm rắp làm theo, lúc xoay lại cũng cúi đầu, không muốn nhìn thấy biểu cảm chán ghét của người này.
“Ta cần phải sửa nội dung khế ước một chút…”
Mặc Sĩ Nghi vẫn cúi mặt, nhưng hai lỗ tai đã lùng bùng, trước mặt là những mảng màu đen đỏ loang lổ, một chút lý trí còn sót lại giúp y vẫn đứng tại chỗ này.
“Tiềm lực của ngươi xa hơn ta nghĩ, một khi đã như vậy thì phải tìm cho ta một thân thể phù hợp với linh hồn của ta nhất.”
“Cái gì!” Mặc Sĩ Nghi đột ngột ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Trình Mộc Quân nhíu mày: “Như thế nào? Cảm thấy điều kiện của ta quá khó?”
Không đợi Mặc Sĩ Nghi trả lời, hắn tiếp tục nói: “Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là một tên may mắn thức tỉnh được chút huyết mạch hắc long, hiện giờ xem ra không phải như thế.”
“Tiềm lực của ta… xa hơn ngài nghĩ?”
Trình Mộc Quân: “Chỉ là tiềm lực mà thôi, long khí này đã ngưng tụ thành như thế, người sử dụng nó cần phải có nghị lực phi thường. Hắc long khí cực kỳ thô bạo, nếu muốn thuần phục nó, ngươi sẽ có nguy cơ bỏ mạng bất cứ lúc nào.”
Mặc Sĩ Nghi gắt gao nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân, gật đầu thật mạnh: “Ta đồng ý! Ta ký khế ước này.”
“… Vậy được, dù sao ta cũng không thiệt.”
Trình Mộc Quân vung tay áo, hai cái tên màu vàng hóa thành hai luồng sáng, hoàn toàn đi vào ngực đôi bên.
Ba chữ “Mặc Sĩ Nghi” đi vào ngực Trình Mộc Quân, mà ba chữ “Trình Mộc Quân” lại đi vào ngực Mặc Sĩ Nghi.
“Khế ước hoàn thành, từ hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách rèn thể, thể chất đủ cường kiện mới có thể chịu đựng khổ hình khi sử dụng long khí.”
Mặc Sĩ Nghi cúi đầu ngơ ngẩn nhìn ngực mình một lát, sau đó quỳ xuống một cái “Rầm”.
Trình Mộc Quân lui về phía sau, khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Không phải bái sư nên quỳ xuống sao? Ta thấy lúc người khác bái võ đạo sư cũng làm như vậy.”
Trình Mộc Quân liếc y một cái, lạnh lùng nói: “Ai nói ta phải làm sư phụ ngươi, khế ước mà thôi, ngươi tìm thân thể cho ta, ta lấy tâm pháp trao đổi.”
Lời nói rất vô tình, hoàn toàn phủi sạch quan hệ của hai người.
Mặc Sĩ Nghi rũ đầu, chán nản đứng lên.
Trình Mộc Quân lấy đại một cuốn sách bên cạnh lật qua lật lại, sau đó ném một quyển sách đến.
Sách nện lên ngực Mặc Sĩ Nghi, y phản ứng nhanh, luống cuống tiếp được.
“Học hết quyển sách này rồi mới được ra ngoài, tốt nhất là ngươi nhanh lên, nếu không đợi đến khi trời sáng, người bên ngoài phát hiện ngươi hôn mê bất tỉnh sẽ kéo ngươi đến bãi tha ma.”
Trình Mộc Quân vừa hù con nít vừa đi đến giường tre nằm xuống, nhường bàn ghế đá lại cho Mặc Sĩ Nghi.
“Đừng đứng ngẩn ngơ ở đó nữa, ngồi xuống học.”
Mặc Sĩ Nghi gật đầu, ngoan ngoãn bắt đầu lật xem quyển sách kia.
Bìa sách màu lam, đề ba chữ: Thuật Rèn Thể.
Đơn giản và trực tiếp, hoàn toàn không giống những công pháp cấp thiên cấp địa Mặc Sĩ Nghi đã từng nghe qua.
Nhưng y vẫn xem nó như chí bảo, mở sách ra đọc như chết đói.
Mặc Sĩ Nghi đọc một tờ, nhưng lại chẳng thể hiểu gì. Y do dự mãi, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: “Trình… Trình tiền bối, câu này, nghĩa là gì vậy?”
Trình Mộc Quân nửa nằm, nhấc mí mắt lên: “Giờ ngươi không cần hiểu, học thuộc là được, thuật rèn thể thôi, cũng không phải tâm pháp gì, học xong ra ngoài bị đánh vài lần là hiểu.”
Mặc Sĩ Nghi không có một câu nghi ngờ, gật đầu tiếp tục học.
Y thật sự thông minh, ngộ tính cũng cao, chỉ trong vòng hai canh giờ đã học thuộc hết.
Trình Mộc Quân đã dậy, ngồi ở bàn đá vừa uống trà vừa nghe Mặc Sĩ Nghi ngâm nga thuật rèn thể, xác nhận y đọc không sai một chữ thì phất tay.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngươi cần phải đi.”
Mặc Sĩ Nghi đứng dậy, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, khom người chắp tay hành lễ, lớn tiếng nói: “Trình tiền bối, tuy rằng ngài không muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng sau này ta vẫn sẽ hiếu kính với người như phụ thân!”
Tay bưng chén trà của Trình Mộc Quân hơi run lên, đáp: “Không cần.”
Mặc Sĩ Nghi có chút uể oải, không hiểu tại sao Trình Mộc Quân lại lạnh nhạt như thế, dường như chỉ muốn quan hệ của hai người dừng lại ở mức giao dịch.
Thế nhưng, hắn đã cho y một sợi dây để leo lên từ vực sâu không đáy, ân tình này không phải một giao dịch là có thể báo đáp.
“Mặc kệ như thế nào, ngài trong lòng ta… giống, giống như phụ thân vậy.”
Trình Mộc Quân: “Tùy ngươi.”
Mặc Sĩ Nghi nghe thế lập tức vui vẻ.
Trình Mộc Quân liếc y một cái, “Sau khi rời khỏi đây, đừng quên bài tập của ngươi, lần sau vào ta sẽ kiểm tra tiến độ.”
Hắn tạm dừng một chút, “Nếu độ rèn thể không đủ thì không cần tiến hành giai đoạn tiếp theo nữa.”
“Ừm!”
Mặc Sĩ Nghi gật đầu thật mạnh, sau đó sương trắng tan đi.
Y tỉnh lại.
Rất đúng giờ.
Lúc này gian ngoài đã có ánh sáng, Mặc Sĩ Nghi đứng dậy, nhìn thấy cái chân bị thương của mình.
Y nhìn chằm chằm vào nó, rồi bỗng nhiên đấm vào chân thật mạnh, cơn đau kịch liệt xông thẳng lên đỉnh đầu, thậm chí có thể làm một người trưởng thành phát cuồng.
Nhưng Mặc Sĩ Nghi lại không có, y siết góc chăn, cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn tột cùng.
Sau đó, y mở to mắt.
Đôi mắt đen nhánh thường đờ đẫn u ám, lúc này lại sáng đến kinh người.
Đó không phải mơ.
Mặc dù rất đau, nhưng y vẫn nhớ rõ thuật rèn thể.
Không phải mơ, là sự thật, người đó, khế ước đó, đều là sự thật.
___
Người ta đã nói không để không chơi sư đồ luyến rồi mà nó nhận cha luôn =)))