Đêm đến, trăng sáng sao thưa.
Thác nước đổ thẳng xuống hòn đá mọc đầy rêu xanh, những hạt nước li ti văng tung toé.
Người đứng bên bờ hồ nhìn như bị bao phủ bởi một tầng mây mù, mông lung như tiên nhân.
Mặc Sĩ Nghi ngước mắt nhìn lên, càng muốn dìm chết mình trong hồ nước này.
Vừa rồi y đã làm gì? Sao, sao có thể làm như vậy với Trình tiền bối?
Càng nhớ lại, Mặc Sĩ Nghi càng cảm thấy như trời sụp đất nứt. Y, y đã quấn lấy Trình tiền bối, nói hết tất cả những xưng hô mình từng nghĩ trong lòng.
Hơn nữa, y còn kéo tay Trình tiền bối sờ, sờ…
Mặc Sĩ Nghi hỗn loạn vô cùng, lại cảm thấy cơ thể nóng bừng, cảm giác này lan tràn từ gương mặt ra đến toàn thân, đặc biệt là những nơi bị hoa văn màu đen bao phủ, giống như bị một ngọn lửa đốt cháy.
Đau.
Và nóng rát đến nỗi đầu óc mơ màng.
Trình Mộc Quân đứng trên bờ nhận ra không ổn. Hắn thấy da Mặc Sĩ Nghi đỏ bừng, mà hoa văn đen trên má trái nhìn giống như sống lại.
Đây là… dưới cảm xúc kích động hoàn toàn kích hoạt long khí?
Hắn không rảnh lo quá nhiều, vội vàng nhảy xuống hồ.
Kéo Mặc Sĩ Nghi qua, thăm dò đan điền đối phương, quả nhiên, kinh mạch toàn thân đang sôi trào, tất cả long khí được giải trừ phong ấn đang va chạm khắp nơi.
Hắn thấp giọng nói: “Nín thở ngưng thần, dồn khí đan điền, vận chuyển tâm pháp.”
Mặc Sĩ Nghi vô thức làm theo.
Hồ nước này không sâu, ngồi xuống cũng chỉ đến ngực y.
Vừa vặn là nơi thích hợp để chuyển hoá long khí, thời cơ chín muồi, thay vì áp chế, không bằng thuần phục. Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân cũng ngồi xếp bằng, tay đặt ở giữa lưng Mặc Sĩ Nghi, dẫn đường cho y vận chuyển tâm pháp.
Thời gian chỉ sớm hơn một chút thôi, không sao.
Hết thảy thuận lợi, hai canh giờ trôi qua, Mặc Sĩ Nghi mở mắt.
Vạn vật trong mắt y trở nên vô cùng rõ ràng, dường như thần hồn có thể nghe thấy tiếng hô hấp của tất cả sinh vật xung quanh
Nhưng giờ khắc này, trong lòng Mặc Sĩ Nghi, những chuyện đó không quan trọng.
Sau khi thần trí hoàn toàn tỉnh táo, y chỉ nghĩ một chuyện.
Mặc Sĩ Nghi đột nhiên xoay lại, đối mắt với người phía sau, vội vàng giải thích: “Trình tiền bối, chuyện lúc nãy xin ngài đừng đặt trong lòng, là do ta hồ đồ, ngài là người ta kính trọng nhất, ngài như phụ thân ta vậy.”
Trình Mộc Quân vốn còn muốn hỏi cảm nhận của đối phương sau khi hoàn toàn chuyển hóa long khí, không nghĩ tới chưa kịp mở miệng đã nghe câu này.
Hắn giận đến mức suýt bật cười, không ngờ suy nghĩ của Mặc Sĩ Nghi vẫn không thay đổi, một lòng chỉ muốn nhận mình là cha.
Thích thì chiều, sau này đừng hối hận là được.
Trình Mộc Quân dịu dàng nở nụ cười, nói: “Không sao, long khí bản tính dâm, ngươi bị ảnh hưởng của cả long khí và thuốc nên mới làm ra chuyện không lý trí đó, ta sẽ không so đo.”
Mặc Sĩ Nghi ngẩng đầu, đối mắt với Trình Mộc Quân, tất cả suy nghĩ hỗn độn trong lòng tức khắc biến mất tăm. Trình tiền bối không so đo, thật sự là quá tốt.
Có lẽ là vì thuốc vẫn chưa hết, xúc động trong lòng Mặc Sĩ Nghi hóa thành một mớ cảm xúc rối bời không thể giải quyết được.
Dưới vô số cảm xúc, y lại hỏi câu hỏi đó: “Trình tiền bối, ta, ta có thể gọi ngài một tiếng phụ thân không?”
Không ngờ lúc này Trình Mộc Quân lại gật đầu nói: “Được.”
Mặc Sĩ Nghi vui vẻ: “Phụ…” Cũng không biết vì sao mà xưng hô này cứ lăn qua lăn lại ở cổ họng, rồi cuối cùng lại nuốt vào trong bụng.
Trình Mộc Quân thêm dầu vào lửa, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
Mặc Sĩ Nghi cúi đầu nhìn mặt nước, dưới ánh trăng sáng ngời, y nhìn thấy ảnh ngược của mình bên trên, trắng trẻo không tỳ vết, làm y cảm thấy có vài phần xa lạ.
Y ngơ ngác nhìn một lát, rồi ngẩng đầu đối mắt với Trình Mộc Quân: “Trình tiền bối, hoa, hoa văn trên mặt ta đâu rồi?”
“Long khí đã được chuyển hóa hết, không chỉ có trên mặt, hoa văn trên người ngươi cũng không còn.”
Trình Mộc Quân biết vì nó mà Mặc Sĩ Nghi gặp rất nhiều khổ sở, tuy bên ngoài không thèm để ý, trên thực tế y vẫn chịu ảnh hưởng rất nặng.
Hiện giờ hoa văn đã biến mất, chắc là y sẽ cảm thấy cực kỳ vui sướng, nhưng trước khi rời khỏi Đông Trạch Quốc vẫn phải nghĩ cách che giấu, tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trình Mộc Quân vẫn đang suy nghĩ nên nói chuyện này với Mặc Sĩ Nghi thế nào, lại nghe thiếu niên đối diện nhẹ giọng hỏi: “Ngài cảm thấy đẹp không?”
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, chạm mắt với Mặc Sĩ Nghi mới phản ứng lại, y đang tìm câu khẳng định? Hắn thản nhiên gật đầu: “Đẹp.”
Thật sự không phải lời nói trấn an, Mặc Sĩ Nghi vốn đã đẹp, lúc mặt có hoa văn nhiều lắm cũng chỉ có thể nói là đáng sợ.
Trước kia không tính là xấu xí, hiện giờ lại càng sáng như trăng, tuấn mỹ lạnh lùng khiến người ta mê muội.
“Đẹp, đẹp hơn Đào Ninh sao?”
“?” Trình Mộc Quân nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình đã nuôi con không đúng cách hay không. Mặc Sĩ Nghi chính là người đạp vạn cốt bước lên đỉnh đại lục, sao giờ lại cạnh tranh với Đào Ninh?
“Tất nhiên là đẹp hơn cậu ta.”
Mặc Sĩ Nghi: “Vậy… sau này chỉ để ngài nhìn ta thôi được không? Ta, ta không muốn bị những người khác nhìn thấy.”
Yêu cầu kỳ quái, lại vừa hay phù hợp với ý muốn của Trình Mộc Quân lúc này, hắn thuận nước đẩy thuyền: “Được, lúc này ở Đông Trạch Quốc chúng ta thật sự không thể quá phô trương, để ta lấy nước thuốc đặc biệt vẽ hoa văn trên mặt ngươi.”
“Được.” Mặc Sĩ Nghi không nói hai lời, đứng dậy đi lên bờ, cởi áo ngoài ướt dầm dề ra.
Trình Mộc Quân lật bàn tay, lấy ra một cây bút lông tinh tế và nước thuốc đặc biệt.
Hắn đặt bút, đang định vẽ thì nghe Mặc Sĩ Nghi hỏi: “Tiền bối, ngài… nhớ những hoa văn đó sao?”
Trình Mộc Quân vững vàng hạ tay, không có nửa phần do dự: “Mấy năm nay ngày nào cũng nhìn, sao mà không nhớ được, ngươi cũng coi thường ta quá rồi.”
Mặc Sĩ Nghi âm thầm vui sướng, quả nhiên Trình Mộc Quân hoàn toàn không ngại những hoa văn vô cùng xấu xí đó, nếu như hắn để ý thì sao có thể nhớ rõ ràng như thế.
Trình tiền bối, Trình Mộc Quân là người duy nhất thực sự nhìn y.
Một nén nhang trôi qua, tất cả hoa văn đã vẽ xong, giống trước đây y như đúc.
Mặc Sĩ Nghi mở mắt, hành động đầu tiên không phải nhìn hoa văn trên mặt, mà là mở miệng nói: “Tiền bối, nếu ta đẹp lên rồi, vậy ngài có thể đừng nhìn Đào Ninh nữa được không? Cậu ta luôn thích dùng gương mặt đó để ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày nào cũng vậy, không an phận.”
Trình Mộc Quân không hiểu nổi, hắn nhíu mày nói: “Tại sao ngươi để ý vẻ bề ngoài như vậy? Đào Ninh có đẹp hay không liên quan gì đến ta?”
Mặc Sĩ Nghi: “Nếu Trình tiền bối không thích mặt của Đào Ninh thì tại sao lại bảo vệ cậu ta như vậy, thậm chí gạt ta nói trên ngọc bội có máu của cậu ta?”
À, ừm. Đứa nhỏ này có biết cái gì gọi là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra không?
Thẳng thắn vạch trần thế này làm cho Trình Mộc Quân thấy xấu hổ ghê gớm. Vốn dĩ hắn còn định tối nay lừa gạt chuyện này cho qua, lại không ngờ Mặc Sĩ Nghi chỉ mới chuyển hoá toàn bộ long khí mà đã phát hiện bí mật của ngọc bội, thậm chí còn hỏi thẳng.
Trình Mộc Quân đang rối rít suy nghĩ, lại nghe Mặc Sĩ Nghi nói tiếp:
“Hay là, là bởi vì thích người có tính tình như cậu ta?”
Căm ghét bên trong lời nói gần như muốn tràn ra ngoài, Trình Mộc Quân vô thức lắc đầu: “Không phải vậy.”
Mặc Sĩ Nghi vốn có tính đa nghi, chuyện đã tới nước này, thay vì giấu giếm không bằng thẳng thắn tất cả.
Trình Mộc Quân nói thẳng: “Ta đã tính một quẻ, ngươi có tìm được thân thể thích hợp hay không, Đào Ninh này rất quan trọng, cậu ta không thể chết được.”
Cũng không phải lừa gạt, theo kịch bản gốc thì đúng thật là như thế.
Dù sao hiện giờ thân phận của hắn là tàn hồn thượng giới, biết được chút chuyện huyền diệu và tiền căn hậu quả gì đó cũng là bình thường.
Trình Mộc Quân không hề có một chút gánh nặng tâm lý khi lừa dối trẻ con.
Mặc Sĩ Nghi nghe xong, nhíu mày nói: “Nếu nói vậy, hôm nay ta xem như trong cái rủi có cái may, chỉ cần sau này cậu ta không dây dưa, ta sẽ không động thủ.”
Y thực sự không rõ, tại sao Đào Ninh lại bỏ thuốc mình.
Nếu nói Đào Ninh có ý với mình, Mặc Sĩ Nghi không tin. Y chỉ có thể nhìn thấy vô số âm mưu trong mắt Đào Ninh.
Cùng với những tổn thương và ngược đãi mà y phải chịu đựng trong 4 năm qua, Mặc Sĩ Nghi không tin một người bản tính ác độc như vậy lại đột nhiên biến thành người lương thiện chỉ vì bị đập đầu.
Nhất định là cậu ta có ý đồ, hơn nữa là ý đồ mà chỉ có thể đạt được nhờ y.
Mặc Sĩ Nghi đặt tầm mắt lên người Trình Mộc Quân. Thân y không một vật dư thừa, trân quý nhất chỉ có người trước mặt.
Chẳng lẽ, Đào Ninh không thể nhận chủ mở ngọc bội ra nên mới để mắt tới y?
“Được rồi, cần phải trở về.”
Mặc Sĩ Nghi đang trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay vòng qua eo mình, sau đó là cơ thể nhẹ đi.
Tức khắc, hai người xuất hiện ở nơi cũ, Đào Ninh vẫn đang ngất trên giường.
Trình Mộc Quân đi qua, đặt tay lên trán Đào Ninh: “Ta thi thuật, cậu ta sẽ chỉ biết mình ngủ do say rượu, ngày mai ngươi đừng để lộ chân tướng.”
“Được.”
“Còn nữa…” Trình Mộc Quân còn chưa hết câu đã đột nhiên biến mất, chỉ để lại một bức tượng nhỏ bằng ngọc nằm trên mặt đất.
Đầu óc Mặc Sĩ Nghi trống rỗng, cầm ngọc bội hỏi: “Tiền bối! Tiền bối, ngài có sao không?”
Sau một lúc, bên trong ngọc bội có tiếng nói truyền ra: “Được rồi, đừng hô, con rối chịu không nổi nữa mà thôi, tự ngươi giải quyết hậu quả đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Lúc này Mặc Sĩ Nghi mới yên tâm, đi qua khom lưng nhặt tượng ngọc nho nhỏ lên, cẩn thận cất vào trong vạt áo. Sau đó, y xoay người rời khỏi tẩm điện của Đào Ninh, không nhìn người phía sau thêm một lần.
***
Ba ngày sau sinh nhật của Mặc Sĩ Nghi, tin tức từ Bắc Xuyên Quốc truyền đến.
Bắc Xuyên Vương băng hà.
Sau khi nghe tin, Mặc Sĩ Nghi ngồi ngoài sân nhỏ mấy canh giờ.
Y nắm ngọc bội, rũ mắt, biểu cảm rất phức tạp.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Đào Ninh đi đến.
Mặc Sĩ Nghi khẽ động ngón tay, ngẩng đầu nói: “Tiểu điện hạ, có chuyện gì vậy?”
Giờ đã khuya, không phải thời gian thăm bạn thích hợp.
Đào Ninh lại nghĩ khác.
Cậu nhớ trong nguyên tác, Mặc Sĩ Nghi vẫn rất ngưỡng mộ nhân vật phụ thân này. Ngày nghe tin Bắc Xuyên Vương băng hà, Mặc Sĩ Nghi ngồi ngoài sân suốt một đêm.
Lần trước, bí dược nhị ca đưa cậu không có tác dụng gì, chỉ làm hai người say mèm lăn ra ngủ.
Ngày Mặc Sĩ Nghi rời đi càng đến gần, Đào Ninh gặp ác mộng hằng đêm, trong mộng là đủ các kiểu chết thảm.
Không được.
Tuyệt đối không được.
Dù thế nào đi nữa cậu cũng phải đi theo Mặc Sĩ Nghi rời khỏi Đông Trạch Quốc.
Mà đêm nay chính là cơ hội kéo gần khoảng cách.
Đào Ninh nghĩ, ở thời điểm yếu ớt nhất mà có người bạn duy nhất kề bên, đây chắc chắn sẽ là ký ức không thể nào quên.
Cậu mỉm cười, đi qua ngồi xuống: “Ta ở đây với huynh một lát.” Sau đó an tĩnh ngồi cạnh Mặc Sĩ Nghi, chuẩn bị sắm vai người lắng nghe.
Không ngờ, mãi mà Mặc Sĩ Nghi vẫn không mở miệng.
Ghế quá cứng, gió trong viện hơi lạnh.
Đào Ninh cảm thấy như đang bị tra tấn.
“Tiểu điện hạ.” Cuối cùng Mặc Sĩ Nghi cũng nói chuyện, giọng khàn khàn.
Đào Ninh chờ mong ngẩng đầu nhìn qua.
“Đêm đã khuya rồi, ngươi không nghỉ ngơi sao?”
Đào Ninh lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng: “Ta không mệt, ta ở cạnh huynh.”
Không ngờ Mặc Sĩ Nghi lại đứng dậy, nói: “Xin lỗi, ngày mai nhiều việc, ta đi ngủ trước.”
Nói xong, y xoay người vào phòng.
Đào Ninh nghe thấy tiếng chốt cửa, tức khắc trở nên mờ mịt. Tâm trạng phức tạp đâu rồi? Không phải vẫn có cảm giác ngưỡng mộ với phụ thân sao?
Ê, cha ngươi mất rồi đó, ngươi cứ về ngủ như vậy à?
Sao bảo ngồi ngoài sân cả một đêm?