Chàng Rể Chiến Thần

Chương 17: Ức hiếp trăm đường



Cụ Tần lảo đảo, ngồi phịch xuống trên sô pha, khuôn mặt đờ đẫn.

“Ông nội, ông khoan nóng vội, việc này nhất định có vấn đề, hợp đồng vừa mới kí vào buổi sáng, bản hợp đồng còn chưa nguội đi, sao lại vi phạm hợp đồng được?” Tần Luân lập tức lên tiếng.

Hai mắt của cụ Tần có lại chút thần sắc, lập tức nói: “Cháu nói đúng, chúng ta không thể nào vi phạm hợp đồng, họ có nói chúng ta vi phạm điều nào không?”

Tần Luân lắc đầu: “Chỉ nói chúng ta vi phạm hợp đồng, nhất định phải bồi thường theo hợp đồng, nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của chúng ta.”

“Cái gì?”

Mới nãy còn cảm thấy một tia hy vọng, cụ Tần trong phút chốc gấp gáp: “Triệu tập tất cả mọi người, mở cuộc họp!”

“Ông nội, ông……”

Tần Luân vừa mới muốn hỏi, liền bị cụ Tần trách: “Trong vòng 10 phút, ông muốn nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng họp.”

Mười phút sau, trong phòng họp tầng trên cùng.

“Ông nội, trừ Tần Nhã ra, mọi người đều đến đủ rồi.” Tần Luân nói.

Cụ Tần nhướng mày, sau đó nói: “Không đợi nữa, Tần Luân, cháu nói một lần chuyện hồi nãy đi.”

Tần Luân gật đầu, nói qua một lượt nội dung cuộc gọi của bên bộ phận pháp chế tập đoàn Nhạn Chấn.

Sau khi nói xong, mọi người đều hoảng hốt.

“Chủ tịch, sao có thể như vậy?”

“Đúng vậy, hợp đồng vừa mới lấy được hồi sáng, buổi chiều liền thông báo chúng ta vi phạm hợp đồng?”

“Nhất định là âm mưu của Tần Nhã và tập đoàn Nhạn Chấn, đúng là hiếp người quá đáng!”

Mọi người đều cảm thấy bất bình.

“Im miệng!”

Cụ Tần đập tay lên bàn, hét lên một tiếng, mọi người mới yên lặng.

“Kêu mọi người tới đây họp, không phải để mọi người tính sổ với ai, mà là nghĩ cách giải quyết chuyện lần này, đó là tập đoàn Nhạn Chấn đấy, muốn làm chết nhà họ Tần dễ như trở bàn tay, động não tí đi!” Cụ Tần tức giận hét lên.

Lời nói của ông giống như một gáo nước lạnh, liền khiến mọi người bình tĩnh trở lại.

“Chủ tịch, chuyện này rõ ràng có uẩn khúc, với vị trí của tập đoàn Nhạn Chấn, không nên đối phó với chúng ta như vậy, có phải ai đó đã đắc tội người nào không?” Quả thật có người đã động não.

Cụ Tần trầm mặc một lúc, đúng là có khả năng này, sau đó nhìn qua một lượt, lạnh lùng hỏi: “Vào hôm nay, mọi người có đắc tội ai không?”

Mọi người lần lượt lắc đầu, những người ở đây đều là con cháu nhà họ Tần, đều là một đám sâu bọ, cả ngày không phải ở trong phòng làm việc xem video, thì là lấy lý do công việc ra ngoài ăn chơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

“Nếu đã không phải đắc tội người khác, thì là nguyên nhân gì đây?”

Cụ Tần nghĩ mãi không ra, sau đó nhìn qua Tần Luân: “Cháu là chủ tịch, cháu nói xem, chuyện này nên xử lí như thế nào đây?”

Tần Luân suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Ông nội, hợp đồng là do Tần Nhã kí được, xảy ra chuyện thì không dám xuất hiện, nhất định có liên quan đến cô ta, nên để cô ta giải quyết.”

Cụ Tần đột nhiên có chút manh mối: “Nói tiếp đi!”

“Buổi sáng cháu đã thấy khó hiểu, đường đường là tổng giám đốc chi nhánh công ty tập đoàn Nhạn Chấn, sao lại có thể tự mình đến đưa hợp đồng? Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đã rõ ràng cả.”

Tần Luân tỏ vẻ đã hiểu tất cả: “Nhất định là Lạc Khải thích Tần Nhã, lại ngại nói ra, cho nên mới nói anh ấy bị sự chân thành của Tần Nhã làm cho cảm động, chỉ là hợp đồng đã ký, Tần Nhã lại không có biểu hiện gì cả, cho nên tức giận kêu bộ phận pháp chế thông báo cho chúng ta vi phạm hợp đồng, không phải là do chúng ta vi phạm thật, chỉ là mượn cớ như thế, đánh vào chúng ta.”

Nếu như Lạc Khải biết được suy nghĩ của đám người này, nhất định bị dọa sợ, người khác không biết rõ thân phận của Dương Chấn, anh ta lại biết rất rõ, người vợ của ông chủ mình, cho dù có một trăm lá gan, cũng không có ý định đó!

Tất cả mọi người đều tỉnh ngộ ra, cụ Tần hài lòng nhìn Tần Luân: “Lạc Khải đích thân đến đây, nhất định có chuyện muốn nhờ, cũng không thoát khỏi tài, quyền, sắc, tài và quyền chúng ta không cho được, nhưng mà chúng ta có người con gái đẹp nhất Giang Châu – Tần Nhã.”

“Ông nội, cho nên chỉ cần Tần Nhã ra mặt, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết.” Tần Luân cười nói.

“Bây giờ gọi cho nó, lập tức đến công ty gặp ông.” Cụ Tần ra lệnh.

Đại viện nhà họ Tần.

Buổi sáng sau khi rời công ty, Tần Nhã đi về nhà, vẫn luôn ở trong phòng của mình.

Châu Kim Hảo hỏi thăm cô, cũng không nói gì, nghe ngóng một chút, mới biết xảy ra chuyện gì.

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, kêu con và tên phế vật đó ly hôn, không nghe là không nghe, bây giờ thì tốt, tập đoàn Tam Hòa con vất vả tạo ra, bây giờ làm áo cưới cho người ta.”

“Tần Nhã, lần này, con nhất định phải ly hôn với tên vô dụng kia, chỉ cần con gả cho Vương Kiện, nhà họ Tần nhất định không dám ức hiếp con nữa.”

Những lời như vậy Châu Kim Hảo đã nói qua rất nhiều lần, nhưng mà Tần Nhã không có phản hồi gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 730: 730: Mùa Xuân Của Tiểu Thạch Đầu

Vào lúc này, trong phòng Tần Nhã đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên đầy thúc giục.

Lúc này mới có tiếng của Tần Nhã: “Được, tôi biết rồi!”

Rất nhanh, Tần Nhã đỏ cả đôi mắt đi ra khỏi phòng. . Truyện Quân Sự

“Chuyện mẹ nói, con đã nghe chưa?”

Châu Kim Hảo khó khăn lắm mới chờ được Tần Nhã đi ra, lập tức kéo lấy cánh tay của cô.

“Mẹ, những chuyện khác, đợi con trở về mới nói được không? Bây giờ ông nội muốn gặp con gấp.”

Nghe thấy Tần Nhã nói ông nội kiếm, Châu Kim Hảo mới buông tay ra, trước lúc Tần Nhã gả vào nhà họ Vương, bà ấy không dám đắc tội ông cụ Tần.

Hai mươi phút sau, phòng làm việc chủ tịch.

Cụ Tần ngồi trước bàn làm việc, cả mặt nghiêm túc, vừa nãy ông đã nói cho Tần Nhã biết chuyện tập đoàn Nhạn Chấn chấm dứt hợp tác.

“Ông nội, ông tìm cháu, chính là để nói chuyện này sao?”

Tần Nhã đỏ cả hai mắt, khuôn mặt thất vọng: “Tần Luân là chủ tịch, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, không phải là nên kiếm anh ta sao?”

“Tần Nhã, ông biết cháu thấy không vui với quyết định hồi sáng của ông, nhưng cháu phải hiểu cho ông nội, bởi vì chuyện xấu của hai đứa, đã đem phiền phức rất lớn đến cho nhà họ Tần.”

Cụ Tần hiên ngang nói tiếp: “Để cháu và Vương Kiện kết hôn, cháu lại không chịu, thậm chí là tên chồng vô dụng của cháu còn đánh người ta, đắc tội đến nhà họ Trương, cho dù ông đưa chiếc ghế chủ tịch cho cháu, người khác sẽ phục sao?”

Tần Nhã càng thất vọng với cụ Tần, đỏ cả mắt mà nói: “Ông nội, 5 năm trước, cháu cũng là người bị hại, cho dù thật sự có đem phiền phức đến cho công ty, lúc đó công ty cũng chỉ thuộc về mình cháu, cũng chỉ là chuyện của cháu.”

“Bây giờ cháu đã có chồng, tại sao phải gả cho người khác nữa? Chồng của cháu đúng là đã đánh Trương Quảng, nhưng mà anh ấy không ra tay, em gái và con gái của cháu sẽ bị đánh, không lẽ chỉ có mình cháu vì nhà họ Tần hy sinh tất cả, người khác mới có thể phục cháu?”

Sắc mặt của cụ Tần cực kì khó coi, ông lẽ nào lại không hiểu đạo lý này? Chỉ là trong lòng của ông, Tần Nhã chẳng qua chỉ là vật hy sinh của nhà họ Tần.

“Cho dù thế nào, tập đoàn Tam Hòa cũng do chính tay cháu tạo ra, không lẽ cháu muốn trơ mắt nhìn nó sụp đổ sao?” Cụ Tần nén lại cơn giận hỏi cô.

Tần Nhã hít sâu một hơi, đột nhiên khuôn mặt kiên định nói: “Ông nội, chỉ cần ông hứa với cháu một chuyện, cháu có thể đi tìm Lạc tổng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 258: Phượng vô trù, ta sẽ giúp người lấy lại nó (4)

“Cháu nói!” Cụ Tần chau mày lại.

“Nếu như cháu có thể khiến nhà họ Tần và Lạc tổng tiếp tục hợp tác với nhau, cháu muốn ông đem tập đoàn Tam Hòa trả lại cho cháu.” Tần Nhã cực kì nghiêm túc.

Nghe xong, Tần Luân lập tức không đồng ý, nổi giận: “Tần Nhã, cô đừng có được nước làm tới!”

“Tập đoàn Tam Hòa do chính tay tôi tạo ra, tôi chỉ là muốn lấy lại đồ thuộc về bản thân mà thôi, sao lại trở thành được nước làm tới?” Tần Nhã giận dữ nói.

Tần Luân lập tức không biết nói gì, chỉ gấp gáp nhìn qua cụ Tần: “Ông nội, người phụ nữ này rõ ràng là đang ép bức người khác, trong mắt vốn dĩ không hề có ông, nếu như thỏa hiệp, sau này cô ta sẽ càng huênh hoang.”

“Cháu chỉ muốn tập đoàn Tam Hòa.” Tần Nhã lạnh lùng trả lời.

Cụ Tần không nói lời nào, Tần Luân càng lo lắng hơn, khó khăn lắm mới ngồi lên ghế chủ tịch, mông còn chưa ngồi nóng, làm sao có thể dễ dàng đưa ra?

Tần Luân đảo mắt một cái, đột nhiên như hiểu ra tất cả: “Cô sớm đã có ý với vị trí chủ tịch rồi đúng không? Có phải đến khi cô ngồi lên ghế chủ tịch, sẽ dùng cách như vậy ép ông nội nhường ghế, để cô làm chủ nhân nhà họ Tần?”

Sắc mặt cụ Tần ngày càng khó coi.

“Tôi không có!” Tần Nhã lập tức phản bác, cô biết rõ, Tần Luân đang cố ý gây hấn.

Tần Luân châm biếm: “Ông nội, cô ta đang chột dạ, cháu nghi ngờ rằng, cô ta với Lạc tổng là cùng một giuộc, bàn bạc sẵn dùng cách thức như vậy để có được chiếc ghế chủ tịch, dù gì tập đoàn Nhạn Chấn lớn như vậy, vô số nhà quyền quý khác cũng không thể lấy được hợp đồng của họ, chỉ một người phụ nữ như cô ta, lại có thể khiến Lạc tổng đích thân đến đưa hợp đồng?”

“Tần Luân, anh đừng ăn nói bậy bạ!” Tần Nhã thẹn quá hóa giận.

“Tôi không có nói bậy, cô biết rất rõ.”

Tần Luân cười khẩy: “Nếu không thì hợp đồng vừa ký hồi sáng, sao họ lại nói chúng ta vi phạm hợp đồng? Ngay cả một ngày cũng không đợi nỗi, còn không phải là thông đồng với nhau?”

“Tôi làm sao biết được?” Tần Nhã sắp khóc đến nơi.

“Im miệng hết cho ông!”

Cụ Tần cuối cùng lên tiếng, hét lên một câu, sau đó giận dữ nhìn Tần Nhã: “Trong vòng ba ngày, nếu như tập đoàn Nhạn Chấn vẫn không chịu đồng ý hợp tác lại với nhà họ Tần, ông sẽ ra lệnh chủ nhà, đuổi cả nhà cháu ra khỏi nhà họ Tần!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.