Chàng Rể Chiến Thần

Chương 294: Con chó nghe lời



Ông Ngưu nói rồi, xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

Sắc mặt của Ngụy Thành Châu khó coi đến cực điểm, vốn dĩ tìm ông Ngưu tới, là vì để đối phó với Tiền Bưu, nhưng hiện nay, Tiền Bưu không tới, ngược lại chỉ có Dương Chấn..

Ở trong mắt ông ta, Dương Chấn cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không là gì.

Tiền Bưu mới là sự tồn tại khiến ông ta cảm thấy bó tay, chỉ là ông ta đâu có biết, Tiền Bưu sớm đã đi theo Lạc Khải đến Yến Đô.

Đợi khi ông Ngưu đi ra khỏi phòng, Dương Chấn đã đến trước mặt ngôi biệt thự, đằng sau anh người đã ngả ra một khoảng.

Lúc này, xung quanh Dương Chấn đều là cao thủ của nhà họ Ngụy, lại không có ai dám lên, trong ánh mắt của mỗi người đều kinh hãi.

“Thằng nhóc, cậu chính là Dương Chấn trong miệng Ngụy Thành Châu sao?”

Ông Ngưu nheo mắt nhìn sang Dương Chấn, dựa vào số lượng cao thủ của nhà họ Ngụy ngã xuống ở đằng sau anh thì biết, Dương Chấn tuyệt đối không phải người bình thường.

Mày kiếm của Dương Chấn hơi nhướn lên, ở nhà họ Ngụy, người có thể gọi thẳng họ tên của Ngụy Thành Châu, sẽ là ai?

“Ông là ai?” Dương Chấn hỏi.

“Tôi đang hỏi cậu, nghe không hiểu sao?”

Ông Ngưu trợn mắt tức giận, ông ta không cho phép Dương Chấn chất vấn mình.

“Tôi đang hỏi ông, ông nghe không hiểu sao?” Dương Chấn cười lạnh, đem lời của ông Ngưu lặp lại đáp trả.

Ầm!

Lời của Dương Chấn vừa dứt, ông Ngưu lập tức nổi giận, gạch lát màu xanh dưới chân ông ta lập tức vứt vỡ.

“Thằng nhóc, cậu đây là đang tìm chết!”

Thần sắc ông Ngưu vô cùng âm trầm, cả người đều là sát khí mãnh liệt.

“Thằng nhóc này thật sự chính là đang tìm chết!”

“Dám nói chuyện như này với ông Ngưu!”

“Anh ta có tư cách gì khiến ông Ngưu động thủ chứ?”

Người của nhà họ Ngụy, người nào người nấy nhìn sang Dương Chấn, đều giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

“Ông Ngưu, cậu ta chính là Dương Chấn, chỉ là một thằng ở rể của gia tộc nhỏ tương đối giỏi đánh, người thật sự đáng sợ là cao thủ tên Tiền Bưu ở sau lưng cậu ta.”

Ngụy Thành Châu mở miệng nói, ông ta tuy là lần đầu gặp Dương Chấn, nhưng vừa rồi khi họp gia tộc, hình của Dương Chấn đã được trưng ra, cho nên ông ta liếc mắt liền nhận ra Dương Chấn.

“Thằng nhóc, niệm tình cậu trẻ tuổi không biết suy nghĩ, tôi không tính toán với cậu, từ nay trở đi, cậu liền đi theo bên cạnh tôi, vì tôi làm việc, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”

Ông Ngưu bỗng mở miệng.

“Cái gì?”

Ngụy Thành Châu bỗng đơ rồi, mặt mày không dám tin nói: “Ông Ngưu, tôi tìm ông tới, là để ông đối phó với cậu ta, ông sao có thể kêu cậu ta đi theo bên cạnh ông chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 889

Không chỉ Ngụy Thành Châu, còn có người của nhà họ Ngụy cũng đều ngây dại.

Ông Ngưu này, không phải là đến giúp nhà họ Ngụy sao?

“Ngưu Căn Sinh tôi, muốn làm cái gì, chỉ dựa vào Ngụy Thành Châu ông cũng dám hỏi?”

Thì ra tên này tên là Ngưu Căn Sinh, trách mắng với Ngụy Thành Châu.

Ngụy Thành Châu bỗng hoảng sợ, vội gật đầu: “Ông Ngưu, xin lỗi, là tôi thất lễ rồi!”

“Hừ!”

Ngưu Căn Sinh xoay người, nhìn sang Dương Chấn, nói: “Tôi với nhà họ Ngụy, cũng coi như có vài phần giao tình, ân oán giữa các người, từ đây liền chấm dứt đi!”

Không đợi Dương Chấn mở miệng, Ngưu Căn Sinh lại hỏi Ngụy Thành Châu: “Quyết định như này của tôi, nhà họ Ngụy ông không có ý kiến gì chứ?”

“Không có, không có!”

Ngụy Thành Châu đâu có dám có ý kiến, vội lắc đầu.

Trong đám người, một bóng dáng xinh đẹp, trong đôi mắt tuyệt đẹp tràn ngập sự không cam lòng.

“Khốn khiếp, không ngờ, ông Ngưu vậy mà có thể nhìn trúng anh!”

Ngụy Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.

Trước đó, khi cô ta được biết nhà họ Ngụy muốn mời cường giả của hiệp hội võ đạo, đến đối phó Dương Chấn đã kích động đến phát điên.

Vốn tưởng rằng, bản thân cuối cùng có thể trút được nỗi nhục trước đây, không ngờ, Ngưu Căn Sinh lại muốn để Dương Chấn vì mình làm việc.

Như thế, địa vị của Dương Chấn ngày sau, liền sẽ theo Ngưu Sinh Căn mà theo nước lên cao, cho dù là nhà họ Ngụy cũng sẽ đem anh làm khách quý.

Không chỉ có Ngụy Minh Nguyệt, còn có người khác của nhà họ Ngụy, trong lòng đều có cùng suy nghĩ.

Ngụy Thâm mặt mày vô cùng lo lắng, ông ta rất rõ mục đích của Dương Chấn đến nhà họ Ngụy ngày hôm nay.

Hiện nay, Chu Kim Hảo nằm trong tay ông ta, tuy chuyện này không có ai biết, nhưng sớm muộn sẽ tra đến trên đầu ông ta.

Bây giờ, Ngưu Căn Sinh muốn thu Dương Chấn làm việc cho mình, chắc chắn sẽ giúp đỡ Dương Chấn, tìm kiếm Chu Kim Hảo.

Đến lúc đó, mọi thứ mà ông ta đã giấu diếm làm đều sẽ lộ ra. . Kiếm Hiệp Hay

Ông ta nhìn trái phải, thấy sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Dương Chấn, từ từ lùi lại, định nhân cơ hội rời khỏi.

“Được, vậy thì xác định như thế đi, từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của tôi, bây giờ, tôi dẫn cậu đến hiệp hội võ đạo!”

Ngưu Căn Sinh mở miệng nói, căn bản mặc kệ Dương Chấn có bằng lòng hay không, muốn cưỡng ép thu nhận Dương Chấn.

Dương Chấn một mình đánh ngã được nhiều cao thủ của nhà họ Ngụy như thế, đủ nói rõ, thân thủ của anh rất mạnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: Thâu tóm thành công

Điều mấu chốt là anh còn trẻ như vậy.

“Ông tính là cái thá gì? Cũng xứng để tôi làm việc vì ông?”

Dương Chấn cảm thấy buồn cười, giống như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn Ngưu Căn Sinh.

toàn trường chết lặng!

Tất cả mọi người đều trợn to mắt, nhìn sang Dương Chấn.

Ngụy Minh Nguyệt vốn dĩ không cam lòng, bỗng mắt sáng lên, trong lòng đã vô cùng mong chờ.

Mà Ngụy Thâm cũng dừng bước chân lùi lại, mặt mày cười lạnh nhìn sang Dương Chấn.

“Thằng nhóc, cậu, cậu nói cái gì?”

Ngưu Căn Sinh tức giận nói, thậm chí nghi ngờ bản thân có phải nghe nhầm không.

Ông ta đương đương là thành viên cấp cao trong hiệp hội võ đạo, cho dù là gia chủ của hào môn ở Tỉnh Thành, thấy ông ta, cũng phải cẩn thận đối đãi.

Loại gia tộc giống như nhà họ Ngụy này, càng là gọi thì tới đuổi thì đi.

Hiện nay, một người trẻ tuổi 26-27 tuổi, vậy mà dám nói chuyện với mình như vậy.

“Ông Ngưu, cậu ta mắng ông không ra thứ gì, không xứng để cậu ta làm việc với ông.”

Ngụy Hổ cười ha hả: “Tôi tưởng là một nhân vật lợi hại cỡ nào, thì ra chính là một thứ đồ chơi không biết sống chết, vậy mà ngay cả ông Ngưu cũng dám mắng!’

“Ông Ngưu, thằng nhóc này thật sự ngông cuồng đến mức vô pháp vô thiên, nếu Tiền Bưu đến rồi, có lẽ cậu ta còn có vốn liếng để ngang ngược, nhưng hiện nay cậu ta một mình tới, còn dám ở trước mặt mọi người ngang ngược như vậy, thật sự là đang tìm chết.”

Ngụy Thành Châu cũng vội nói: “Ông Ngưu, nếu chỉ có một mình cậu ta, căn bản không cần ông động thủ, ông xem, cao thủ của nhà họ Ngụy tôi làm sao xử cậu ta.”

“Dám nói chuyện với tôi như thế, cậu vẫn là người đầu tiên!”

Ngưu Căn Sinh hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ thu Dương Chấn làm việc, mặt mày vô cùng dữ tợn, nói: “Giữ lại một hơi thở cho tôi, tôi phải khiến cậu ta sống không bằng chết!”

Nói rồi, Ngưu Căn Sinh xoay người đi vào biệt thự, giống như căn bản không lo lắng, nhà họ Ngụy không thu thập được Dương Chấn.

“Thằng nhóc, thiên đường có cửa cậu không đi, địa ngục không cửa cậu lại cứ tới! Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của cậu!”

Ngụy Thành Châu phất tay, quát: “Lên cho tôi, trước tiên phế đi tứ chi của cậu ta, sau đó xách người vào!”

Ném lại một câu, Ngụy Thành Châu cũng xoay người quay về biệt thự.

“Dương Chấn, không ngờ, anh cũng có ngày hôm sau!”

Vào lúc này, một giọng nói chanh chua vang lên: “Hôm nay, anh rơi vào trong tay nhà họ Ngụy tôi, tôi phải khiến anh cầu sống không được cầu chết không xong!”

Lúc này, Ngụy Minh Nguyệt mặt mày vô cùng dữ tợn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Lần trước ở cửa buổi đấu giá Mạnh Ký, cô ta muốn kêu Dương Chấn đóng giả bạn trai, sau khi bị từ chối, trong lòng sinh hận.

Nhưng sau đó, ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, ở trước mặt nhiều người như vậy, Dương Chấn bắt cô ta tự mình tát mình, càng khiến cô ta ôm hận trong lòng.

Hôm nay, Dương Chấn cuối cùng cũng rơi vào trong tay của nhà họ Ngụy rồi.

“Minh Nguyệt, thằng nhóc này còn đắc tội tới con?”

Ngụy Hổ mặt mày tức giận hỏi.

“Ba, người trước đó ép con ở trước mặt mọi người tự đánh mình, chính là anh ta!” Ngụy Minh Nguyệt đỏ mắt nói.

“Vậy mà còn có chuyện này!”

Ngụy Hổ tức giận nói: “Thằng nhóc, tôi sẽ khiến cậu biết, rơi vào trong tay nhà họ Ngụy sẽ có hậu quả gì!”

“Các người, hình như hiểu lầm gì đó rồi!”

Dương Chấn lắc đầu: “Không phải là tôi rơi vào tay nhà họ Ngụy, mà nhà họ Ngụy rơi vào trong tay tôi!”

“Ha ha!”

Ngụy Hổ dữ tợn bật cười lớn: “Buồn cười chết tôi rồi, thằng nhóc này thật là đồ điên, ở nhà họ Ngụy tôi, nói nhà họ Ngụy tôi rơi vào trong tay cậu?”

“Cậu trâu bò như vậy, sao không đi ra vẻ với nhà họ Mạnh?”

“Ngụy Thâm, đây chính là đồ ngu xuẩn đã lừa mất Tắm rửa Hoàng Hà từ trong tay em sai? Có thể bị đồ ngu xuẩn như này tính kế, em so với cậu ta còn ngu xuẩn hơn!”

Ngụy Hổ cười ngặt nghẽo, giống như nghe được câu chuyện cười vô cùng buồn cười vậy.

“Thằng nhóc, tôi ra lệnh cho cậu, lập tức quỳ xuống trước mặt con gái tôi, dập đầu xin tha với nó, còn có thể tránh phải chịu một số nỗi đau da thịt, nếu không cậu đợi cực hình của nhà họ Ngụy tôi đi!”

Sau khi Ngụy Hổ cười đủ, vẻ mặt khôi hài nhìn sang Dương Chấn nói.

“Ông nói cái gì, tôi không nghe rõ, làm phiền ông đi tới gần nói với tôi!” Dương Chấn nheo mắt nói.

Đằng sau Ngụy Hổ, còn có hai vệ sĩ của nhà họ Ngụy đi theo, lập tức mang dáng vẻ không hề sợ hãi, vậy mà thật sự đi tới trước mặt Dương Chấn: “Thằng nhóc, tôi nói…”

“Bốp!”

Lời của Ngụy Hổ còn chưa nói xong, liền bị Dương Chấn tát một cái vào mặt, cơ thể gần trăm cân của Ngụy Hổ, vậy mà bay ra ngoài.

Đồng thời, còn kèm theo mấy cái răng dính máu cùng bay ra.

“Bụp!”

Theo một âm thanh cực lớn, thân thể của Ngụy Hổ, nặng nề đập vào biệt thự của Ngụy Thành Châu.

“Tôi bảo ông qua đây thì ông qua sao? Thật là một con chó nghe lời!”

Khóe miệng của Dương Chấn hơi cong lên, lộ ra nụ cười châm chọc.

Lời vừa dứt, từng bước từng bước đi về phía biệt thự của Ngụy Thành Châu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.