Chàng Rể Chiến Thần

Chương 462



CHƯƠNG 462: TÔI TỚI GIÚP ANH

Dương Chấn và Mã Tuân lục tục quay người, chỉ thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi về phía hai người.

Người đàn ông mặc một áo sơmi hoa màu sắc sặc sỡ, tóc chải bóng loáng, trên mặt còn nở nụ cười thoải mái, dáng vẻ bất cần đời.

Nhưng Dương Chấn biết, đây đều là bề ngoài, trên thực tế, người đàn ông này có dã tâm rất lớn.

Người đàn ông này không phải ai khác, tính ra là anh họ của Dương Chấn, tên là Vương Thành.

Anh ta cũng theo họ mẹ như Dương Chấn.

Đi sau Vương Thành là một người đàn ông đầu trọc, chính là người vừa nãy xảy ra xung đột với hai người Dương Chấn ở cổng câu lạc bộ.

“Mười tám năm không gặp, thời điểm gặp lại, anh vẫn còn có thể nhận ra tôi, trí nhớ thật tốt.”

Dương Chấn cười híp mắt nhìn chằm chằm Vương Thành, ý tứ sâu xa nói.

“Ha ha!”

Vương Thành bật cười cởi mở, đi về phía trước, hết sức nhiệt tình kéo cánh tay Dương Chấn, đi về phía trong câu lạc bộ, vừa đi vừa nói: “Tôi chẳng có bản lĩnh gì, nhưng khả năng nhận người lại rất giỏi, hơn nữa, cậu cũng đã nói với người của tôi, cậu tên Dương Chấn.”

Dương Chấn cười cười, cũng không vạch trần.

Tên này, giấu giếm rất sâu, chỉ sợ sớm đã biết chuyện của mình xảy ra ở Giang Châu.

Gia tộc Vũ Văn rất nhiều con cháu trẻ tuổi, nhưng người quen thuộc Dương Chấn lại không nhiều, Vương Thành là một trong số đó.

Có lẽ hai người là vì đồng bệnh tương liên, nên khi còn bé quan hệ cũng không tệ lắm.

Sau này, ba Vương Thành âm thầm cho mẹ Vương Thành một khoản tiền, mặc cho bọn họ phát triển ở Yên Đô.

Dương Chấn lại không may mắn như Vương Thành, cùng mẹ bị trục xuất khỏi gia tộc, còn bị bức rời khỏi Yên Đô, thậm chí uy hiếp hai mẹ con bọn họ, đời này không được bước vào Yên Đô một bước.

“Cậu cảm thấy câu lạc bộ Vương Thành này của tôi thế nào?”

Vương Thành dẫn Dương Chấn từ tầng một đi thẳng lên tầng cao nhất, cứ đến một tầng, Vương Thành đều sẽ dẫn Dương Chấn đi dạo một vòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 63: 63: Phòng Thuốc

Hạng mục giải trí của từng tầng không giống nhau, hơn nữa tầng càng cao, hạng mục giải trí càng mập mờ, tầng lớp khách được tiếp đãi cũng khác nhau.

Dương Chấn gật đầu cười: “Thật không tệ, nhưng dường như có một chỗ anh vẫn chưa mang tôi đi.”

Vương Thành sững sờ, lập tức bật cười lớn: “E là cậu còn hiểu câu lạc bộ Vương Thành hơn người chủ là tôi đây.”

Từ ngày đầu tiên rời khỏi biên giới phía Bắc, Dương Chấn cũng đã bắt đầu phái người điều tra tất cả về gia tộc Vũ Văn.

Vốn dự định đối phó gia tộc Vũ Văn, nên đối với từng người trong gia tộc, anh đều nắm như lòng bàn tay.

Câu lạc bộ này nhìn có vẻ đơn giản, trên thực tế lại sàn đấm bốc ngầm cỡ lớn, ở bên trong Vương Thành nuôi không ít cao thủ.

Chỉ sợ ngay cả gia tộc Vũ Văn, cũng không biết rốt cuộc Vương Thành âm thầm nuôi dưỡng bao nhiêu cường giả.

Người ngoài chỉ biết là, câu lạc bộ Vương Thành có sàn đấm bốc ngầm, chỉ đơn giản coi là nơi cá cược đấm bốc.

“Đi xuống dưới dạo một chút chứ?”

Vương Thành cười hỏi.

Dương Chấn cười nói: “Đã tới, tất nhiên là phải đi dạo.”

Vương Thành dẫn Dương Chấn và Mã Tuân, đi thang máy tư nhân từ tầng cao nhất xuống thẳng sàn đấm bốc ngầm.

Vừa tiến vào sàn đấm bốc ngầm, đã nghe được bốn phía tiếng hoan hô và tiếng hò hét, vang vọng toàn bộ sàn đấm bốc.

Bố cục xem đấu quyền, chắc là đả thông toàn bộ ba tầng dưới mặt đất câu lạc bộ Vương Thành, cải tạo thành một phòng thông lớn.

Giống như một sân vận động cỡ nhỏ, ở giữa là một lôi đài, bốn phía giống như sân vận động chỗ ngồi chồng tầng hình khuyên.

Lúc này, hai tay đấm dáng người vạm vỡ, đang giao đấu trên lôi đài.

Ngoài dự đoán của Dương Chấn là, trên lôi đài hai tay dấm tay không tấc sắt, cả người trên dưới chỉ mặc một quần đùi, ra tay cực kì tàn nhẫn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phải biết, dù cuộc thi đấm bốc quốc tế, tay đấm cũng đều đeo bao tay, chính là vì giảm xóc lực phá hoại của nắm đấm công kích trên người đối thủ.

Ở đây, tay dấm lại không có bất kỳ đồ bảo hộ gì, nắm đấm thịt đấm nhau điên cuồng.

“Bốp bốp bốp!”

Đúng lúc này, một tay đấm trong đó bộc phát, liên tục đấm móc mấy đấm, lần nào cũng đánh mạnh vào cằm đối thủ.

Cuối cùng một đấm bay ra, cơ thể đối thủ bay lên không “Ầm” một tiếng, cơ thể đối thủ nặng nề ngã xuống trên lôi đài, hoàn toàn ngất đi.

Mà tay đấm ngã xuống đất không thể dậy nổi, mặt toàn máu tươi, thật không nỡ cược.

Tay đấm chiến thắng cũng không khá hơn chút nào, mắt phải đã sưng, khóe mắt có máu tươi chảy ra.

“Grao!”

Lúc này, toàn trường đều sôi trào, người xem xung quanh giống như dã thú, phát ra từng tiếng gầm gừ, hai mắt đỏ ngầu, kích động không thôi.

“Ở chỗ này, phàm là tay đấm muốn lên lôi đài, trước khi tranh tài đều phải ký kết thỏa thuận sinh tử.”

Vương Thành bật cười nói, dường như anh ta đã sớm quen với đổ máu trên lôi đài.

“Thật đúng là vật lộn nguyên thủy nhất trực tiếp nhất tàn nhẫn nhất.”

Dương Chấn chăm chú nhìn người thắng trận lớn tiếng hò hét trên lôi đài, hết sức cảm khái nói.

Vương Thành bỗng cười một tiếng, hờ hững nói: “Cậu căn bản sẽ không nghĩ đến, người đến nơi này xem đấu bốc là ai, tôi có thể nói cho cậu là gần như người các ngành các nghề đều có.”

“Nói không chừng người nào đó trong đó lại là lãnh đạo cao cấp của một công ty nổi tiếng nào đó, ngày bình thường mặc âu phục giày da, chững chạc đàng hoàng, ở chỗ này lại giống như người điên, mỗi khi trông thấy có người chảy máu ngã xuống đất, bọn họ đều thét lên.”

“Cũng có khả năng, trong đó lại là nữ tổng giám đốc lạnh lùng của công ty nào đó, ngày thường thì cao cao tại thượng, dáng vẻ lạnh lùng tránh người từ nghìn dặm, nhưng ở nơi này cũng đều suồng sã thét lên.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 89: Không cứu, chờ chết

“Đây chính là nhân tính, ở chỗ này, bọn họ có thể thỏa thích phát tiết thú tính trong lòng mình.”

Vương Thành dáng vẻ tao nhã, hời hợt nói.

Khiến người ta không thể tin là lời như thế lại phát ra từ miệng của một công tử văn nhã.

Dương Chấn không nói gì, anh không thể phán xét lời của Vương Thành.

Bởi vì lời của Vương Thành hoàn toàn là sự thật.

“Mười tám năm không gặp, cậu bỗng nhiên tới tìm tôi, chắc không chỉ đơn thuần là thăm tôi thôi nhỉ?”

Vương Thành bỗng nhiên nhìn về phía Dương Chấn, vừa cười vừa nói, tiện tay đưa ra một cây xì gà Cuba tốt nhất.

Dương Chấn không nhận xì gà, mà mở miệng nói: “Tôi chưa từng hút thuốc lá.”

Vương Thành sững sờ, lập tức lịch sự cười một tiếng, châm xì gà cho mình, hít mạnh một hơi, vẻ mặt hưởng thụ.

“Thật nghĩ không hiểu, người sống như cậu lại có niềm vui thú gì?”

Vương Thành cười phả ra một khói thuốc, sau đó nói: “Đi phòng làm việc của tôi nói đi!”

Bọn họ nhanh chóng đi tới tầng cao nhất.

Cả một tầng đều là khu vực riêng của Vương Thành, nhìn như cực kì trống trải, nhưng Dương Chấn mơ hồ có thể cảm giác được, trong mấy gian phòng cuối cùng có mấy khí tức cường đại.

“Nói đi, cậu đặc biệt đến câu lạc bộ Vương Thành tìm tôi là có chuyện gì?”

Vương Thành thoải mái dựa trên ghế sô pha, mỉm cười nhìn về phía Dương Chấn.

“Gia tộc Vũ Văn có người chọc tới tôi, anh ta không muốn để cho ta tốt hơn, tự nhiên tôi cũng không thể để anh ta tốt hơn.”

“Tôi tới tìm anh, định để anh thay vào chỗ anh ta mà thôi.”

“Cũng không biết, anh có cảm thấy hứng thú đối với vị trí người thừa kế của người đứng đầu không?”

Dương Chấn cười híp mắt nhìn Vương Thành nói.

Anh không quanh co lòng vòng, mà nói thẳng ý đồ đến.

Vương Thành ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, Dương Chấn cũng không tin anh ta thật không có bất kỳ hứng thú gì với vị trí người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.