Chàng Rể Chiến Thần

Chương 594



CHƯƠNG 594: NGƯỜI GIÀ CỐ CHẤP

Dương Chấn cùng Bàng Dũng đi tới cầu thang mới nói: “Giáo sư Bàng, ông có lời gì thì cứ việc nói thẳng.”

Bàng Dũng bỗng khó xử, như lại do dự, không biết mở miệng thế nào.

Một lúc sau, Bàng Dũng mới hạ quyết tâm, nhìn Dương Chấn nói: “Cậu Dương, không giấu gì cậu, bệnh tim của mẹ tôi rất nghiêm trọng, nếu ngã xuống lần nữa, có lẽ sẽ không cứu chữa được.”

“Nên tôi mong bà ấy có thể về nhà dưỡng già, đừng nhúng tay vào hạng mục Cửu Châu Thành nữa.”

Lúc nãy Dương Chấn cũng suy đoán khả năng này, tất nhiên anh có thể hiểu tấm lòng của Bàng Dũng.

Giáo sư Đỗ vốn đã lớn tuổi, mà ngày nào cũng phải kiên trì ở lại công trường, nếu thật sự xảy ra sai sót gì, e rằng bà ta sẽ qua đời.

“Về hạng mục Cửu Châu Thành thì cậu cứ yên tâm, tôi cũng là chuyên gia trong lĩnh vực kiến trúc, mặc dù không bằng mẹ tôi, nhưng cũng có thể kế thừa y bát của bà.”

Bàng Dũng thấy Dương Chấn không nói gì thì vội nói tiếp: “Nếu cậu Dương có thể yên tâm về tôi, thì tôi sẵn lòng tham gia hạng mục Cửu Châu Thành, bảo đảm sẽ làm cậu hài lòng.”

Dương Chấn gượng cười nói: “Giáo sư Bàng đặt nặng vấn đề rồi, tất nhiên tôi có thể yên tâm về ông, nhưng tôi thấy giáo sư Đỗ rất hứng thú với việc xây dựng Cửu Châu Thành, liệu bà ấy có đồng ý rút khỏi hạng mục không?”

Bàng Dũng nghe vậy thì nhất thời trầm mặc.

Ông là con trai giáo sư Đỗ, nên biết rất rõ mẹ mình cố chấp đến cỡ nào.

Xây dựng tòa thành do mình thiết kế toàn bộ, vốn là tâm nguyện cả đời của giáo sư Đỗ, e rằng rất khó bảo bà ấy từ bỏ hạng mục Cửu Châu Thành.

“Thật ra giáo sư Đỗ đã thiết kế xong Cửu Châu Thành rồi, chỉ là bà ấy không yên tâm, nên muốn kiên trì ở lại công trường, để tiến hành cải tiến thiết kế bất cứ lúc nào.”

Dương Chấn nói: “Vậy thì tốt, tôi sẽ đích thân ra mặt khuyên nhủ giáo sư Đỗ đừng ở lại công trường mỗi ngày, mà chỉ cần thường xuyên tới hiện trường chỉ đạo là được, tôi nghĩ chắc giáo sư Đỗ sẽ đồng ý thôi, giáo sư Bàng cảm thấy thế nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1095

Bàng Dũng nghe vậy thì mừng rỡ, vội gật đầu: “Tất nhiên là được! Cảm ơn cậu Dương!”

Dương Chấn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Giáo sư Đỗ thật may mắn khi có một người con hiếu thảo như ông.”

Bàng Dũng cười nói: “Sau này nếu cậu Dương cần dùng đến tôi, thì cứ việc mở miệng, chắc chắn tôi sẽ không từ chối.”

Dương Chấn mỉm cười gật đầu: “Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không khách sáo.”

Hai người mỉm cười ra khỏi cầu thang, Lạc Khải thấy hai người nói chuyện rất hài hòa, thì trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Dương Chấn ở trong phòng bệnh giáo sư Đỗ một lúc, rồi rời đi trước.

Dù muốn khuyên nhủ cũng phải đợi bệnh tình bà ta ổn định trước đã, bà ta vừa mới cấp cứu xong, nếu giờ bảo bà ta rút khỏi hạng mục, ai biết liệu tâm trạng bà ta có kích động hay không?

“Chủ tịch, lần này chuyện của giáo sư Đỗ là do tôi không sắp xếp ổn thỏa, sau này tôi sẽ tăng cường công tác bảo vệ.”

Trên đường về, Lạc Khải áy náy nói.

Dương Chấn lắc đầu nói: “Tôi sẽ quyết định công tác bảo vệ, ông chỉ cần ổn định đại cục tập đoàn Nhạn Chấn, mau chóng mở rộng thị trường nước ngoài, đồng thời đẩy nhanh tốc độ thi công Cửu Châu Thành.”

“Vâng!” Lạc Khải đáp.

Dương Chấn cũng không chậm trễ, gọi tới một số ngay, đối phương nghe máy rất nhanh, kích động nói: “Cậu Dương, cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi rồi.”

“Ông sắp xếp ổn thỏa công việc trong tay đi, rồi dẫn 20 anh em mạnh nhất bên cạnh ông tới tổng bộ tập đoàn Nhạn Chấn ở Yên Đô.” Dương Chấn nói.

Nghe Dương Chấn nói thế, đối phương kích động đến mức nói năng lộn xộn, không ngừng nói: “Vâng, cậu Dương, ngày mai tôi sẽ dẫn anh em tới đó.”

“Được!”

Dương Chấn cúp máy, thấy Lạc Khải ngạc nhiên thì giải thích: “Vương Giả Chi Thành ở Giang Châu cũng là sản nghiệp của tôi, nên tổng giám đốc Vương Cường là người của tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

Lạc Khải nghe vậy thì cả kinh.

Vương Giả Chi Thành là nơi ăn chơi lớn nhất Giang Châu, mà tổng giám đốc Vương Cường là nhân vật lớn sánh ngang với gia chủ nhà quyền thế hàng đầu trong cả Giang Châu.

Nhưng điều làm Lạc Khải không ngờ là, Vương Cường là người của Dương Chấn.

Nhưng nghĩ tới ngay cả gia chủ Yên Đô Bát Môn cũng phải cung kính trước mặt Dương Chấn, thì ông lại trở về bình thường.

Dù Vương Cường là người nổi tiếng ở Giang Châu, nhưng so với gia chủ ở Yên Đô Bát Môn, thì chẳng là cái thá gì?

Sáng hôm sau, Vương Cường dẫn 20 người mạnh nhất trong Vương Giả Chi Thành tới tổng bộ tập đoàn Nhạn Chấn.

“Cậu Dương, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!”

Vừa nhìn thấy Dương Chấn, Vương Cường liền kích động.

Dương Chấn cũng không ngờ, Vương Cường lại đến nhanh như vậy, anh vừa tới tập đoàn Nhạn Chấn đã thấy một nhóm người đứng trước cửa, đều người do ông ta dẫn đến.

“Ông chạy tới đây suốt đêm à?”

Dương Chấn hơi dở khóc dở cười hỏi.

Vương Cường sờ đầu trọc của mình, cười ngốc: “Anh Chấn, chúng tôi đi chuyến bay sáng sớm, năm giờ sáng đã tới đây rồi.”

Dương Chấn bỗng cảm thấy tên đầu trọc này hơi đáng yêu.

“Sau này, ông sẽ là trưởng phòng bảo vệ tập đoàn Nhạn Chấn, phụ trách toàn bộ công tác bảo vệ, ông có ý kiến gì không?”

Dương Chấn nói thẳng.

Vương Cường nghe vậy thì mừng rỡ, gật đầu lia lịa: “Tôi không có ý kiến nào cả, nhưng tập đoàn Nhạn Chấn lớn như vậy, để một lão già thô kệch như tôi làm trưởng phòng bảo vệ, liệu có ổn không?”

Trong lòng ông thật sự rất kích động, trong mắt ông, tập đoàn Nhạn Chấn là một quái vật khổng lồ.

Vương Giả Chi Thành chỉ là mẩu vụn so với tập đoàn Nhạn Chấn.

Hơn nữa, ông vốn xuất thân từ giang hồ, chỉ biết chém giết.

Ông vừa tới tập đoàn Nhạn Chấn, Dương Chấn đã cho ông đảm nhiệm trưởng phòng bảo vệ, quả thật đã làm ông hơi sợ hãi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: 17: Tiểu Cô Nương Có Tay Nghề Tốt 2

Dương Chấn cười nói: “Ông còn chưa nhậm chức đã mất lòng tin về bản thân rồi?”

Vương Cường vội lắc đầu: “Cậu Dương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.”

“Ông cứ yên tâm mà làm, đã có tôi che chở cho ông rồi.”

Dương Chấn nói: “Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ sắp xếp cho ông chức vụ quan trọng hơn.”

“Vâng, cậu Dương!” Vương Cường vội đáp.

“Chủ tịch, cậu tìm tôi?”

Đúng lúc này, Lạc Khải gõ cửa đi vào.

Dương Chấn nói: “Đây là Vương Cường, sau này mọi công tác bảo vệ trong tập đoàn Nhạn Chấn sẽ do ông ta phụ trách, ông hãy giới thiệu công việc cụ thể cho ông ta đi.”

“Vâng, chủ tịch.” Lạc Khải vội đáp.

“Tổng giám đốc Lạc, sau này có việc gì, ông cứ việc căn dặn tôi là được.” Vương Cường cũng bày tỏ thái độ ngay.

Lạc Khải căn dặn Vương Cường xong thì vội vàng đi vào văn phòng Dương Chấn.

“Xảy ra chuyện gì rồi à?”

Thấy Lạc Khải hoảng loạn, Dương Chấn liền hỏi.

“Chủ tịch, giáo sư Đỗ muốn tới công trường, Bàng Dũng mới gọi cho tôi, bảo cậu đi khuyên nhủ bà ta.”

Lạc Khải vội nói.

“Chúng ta đi!”

Dương Chấn nghe vậy thì đứng dậy ngay, vừa đi vừa nói: “Bà lão này thật cố chấp, đã nằm viện rồi mà vẫn nhớ đến chuyện của Cửu Châu Thành.”

Lạc Khải bất đắc dĩ nói: “Xây dựng tòa thành là tâm nguyện cả đời của giáo sư Đỗ, bà ta muốn nhìn thấy tòa thành do chính tay mình thiết kế khi vẫn còn sống trên đời.”

20 phút sau, hai người tới bệnh viện Nhân dân Yên Đô.

“Mẹ, mẹ đừng kích động, đợi mẹ kết thúc trị liệu hôm nay đã, rồi con sẽ đích thân dẫn mẹ tới công trường, được không?”

Hai người chưa đi vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng khuyên nhủ của Bàng Dũng.

“Không được, giờ mẹ phải tới công trường, bằng không mẹ sẽ không yên lòng.”

Giọng nói cố chấp của giáo sư Đỗ cũng vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.