Sắc mặt của gần trăm cao thủ nhà họ Lâm đều cực kỳ khó coi.
Dương Thanh một tay nhấc bổng Lâm Tùng lên ngay trước mặt bọn họ chính là sự sỉ nhục.
“Cút hết đi cho tao!”
Ánh mắt bén nhọn của Dương Thanh quét tới, anh rống lên.
Tiếng rống giận này như một tảng đá không lồ rơi xuống đáy biển, khiến lòng người chấn động.
“Ranh con mau thả cậu Tùng ra. Nếu mày làm gì cậu Tùng, nhà họ Lâm sẽ không tha cho mày đâu!”
Gã cao to đứng đầu lạnh giọng uy hϊế͙p͙.
Dương Thanh khinh miệt nhìn gã ta, trong mắt chỉ có sát khí: “Mày trung thành thì tới cứu cậu chủ của mày đi!”
Dứt lời, anh nắm lấy cánh tay của Lâm Tùng, nện anh ta xuống nền đất.
“Rầm!”
Lâm Tùng ngã nhào ra đất, cảm giác xương cốt toàn thân đều sắp vỡ nát, đau đớn rêи rỉ.
Dương Thanh giẫm lên ngực anh ta, lạnh lùng nhìn gã cao to vừa lên tiếng: “Cậu chủ của mày đang nằm dưới chân tao, muốn cứu thì tới đây!”
“Mày muốn chết hả?”
Đối phương tức giận lao vọt tới chỗ Dương Thanh.
Trong mắt Dương Thanh bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo.
“Chết đi!”
Đối phương cách xa mười mấy mét thoáng chốc lao tới tung đấm vào đầu Dương Thanh.
Anh không thèm nhúc nhích, chỉ khinh thường liếc nhìn gã ta.
Giây phút nắm đấm của gã ta tới gần, Dương Thanh bỗng vung tay ra.
“Uỳnh!”
Hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Nắm đấm của gã cao thủ nhà họ Lâm lập tức nứt toác, một luồng sức mạnh khủng khϊế͙p͙ lan tràn tới cả cánh tay.
Trước mặt tất cả mọi người, cánh tay gã ta truyền ra tiếng xương gãy giòn tan.
Ngay sau đó, gã ta như con diều đứt dây bay ra ngoài mười mấy mét rồi nặng nề rơi xuống đất.
“Á… tay tôi, tay tôi gãy rồi… Á…”
Cao thủ nhà họ Lâm khiêu khích Dương Thanh đau đớn lăn lộn dưới đất.
Còn anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chân vẫn giẫm lên ngực Lâm Tùng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều sợ hãi!
Một đấm chấn động lòng người.
“Còn ai muốn báo thù cho cậu chủ nữa không?”
Dương Thanh nhìn xung quanh, lạnh giọng chất vấn.
Ánh mắt của anh quét tới đâu, tất cả đều cúi gằm xuống.
Một người khiến gần trăm cao thủ nhà họ Lâm phải run sợ. Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn có cảm giác như đang nằm mơ.
Đối phương chính là nhà họ Lâm, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô!
Từ bao giờ cao thủ nhà họ Lâm lại yếu ớt như vậy?
Bọn họ hiểu, không phải người nhà họ Lâm quá yếu, mà là Dương Thanh quá mạnh.
“Lâm Tùng, đây chính là cao thủ mày dẫn tới đấy hả?”
Dương Thanh nhìn xuống Lâm Tùng đang bị mình giẫm đạp dưới chân, châm chọc hỏi: “Mày bị tao giẫm dưới chân nhưng không ai dám trả thù cho mày?”
Lâm Tùng bị Dương Thanh đập xuống đất suýt thì tắt thở, bấy giờ mới dần dần tỉnh lại.
Anh ta vừa chứng kiến Dương Thanh đánh bay cao thủ nhà họ Lâm chỉ với một cú đấm, bây giờ nhìn thấy anh liền sợ hãi.
“Cậu Thanh, tôi sai rồi, tôi không dám dẫn người tới khiêu khích cậu nữa đâu. Xin cậu rộng lượng tha cho tôi một mạng!”.
Lâm Tùng vội vàng cầu xin, toàn thân run lẩy bẩy vì hoảng sợ.
Gần trăm cao thủ nhà họ Lâm đều thấy thất vọng. Đến cả cậu chủ cũng phải xin tha, bọn họ còn có thể làm gì?
“Nói cho tao biết, ai bảo mày tới khiêu khích tao? Nhà họ Lâm đang có âm mưu gì? Nếu lừa gạt tao một câu, tao sẽ đánh chết mày!”
Dương Thanh trầm giọng nói.
Đồng thời dồn lực xuống chân khiến Lâm Tùng ngạt thở, mặt mày tái mét.
Dương Thanh đoán được nhất định có người đứng sau giật dây Lâm Tùng tới chặn đường mình. Nếu không nhà họ Lâm vốn biết anh thân với gia tộc họ Diệp và gia tộc Vũ Văn, chắc chắn sẽ không chọc vào anh.
“Bố tôi bảo tôi tới, nói là không cần làm gì nhiều, chỉ cần giữ chân cậu một tiếng để ông ấy diệt sạch gia tộc họ Diệp”.
Lâm Tùng không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Cả gia tộc họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn đều sẽ có người tới xử lý”.
Dương Thanh không kịp giải thích, quát lớn một tiếng. Hai người kia bừng tỉnh, vội vàng gọi điện thoại.
Chờ bọn họ nói chuyện điện thoại xong, Dương Thanh lại nói tiếp: “Hai ông đừng đi đâu cả, cứ ở lại tập đoàn Nhạn Thanh đợi tin của tôi”.
Dứt lời, anh quay lưng rời đi. Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều mờ mịt không hiểu.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Quan Chính Sơn lên tiếng hỏi: “Ông chủ Hàn, cậu Thanh có ý gì vậy?”
Mặc dù Hàn Khiếu Thiên cũng không biết nhưng vẫn đáp: “Cậu ấy tự có tính toán. Chúng ta cứ ở lại đây chờ lệnh của cậu ấy là được!”
– —————————