Lúc này Mã Siêu đang liên tục băng qua Vương phủ họ Quan như một bóng ma.
Mỗi khi đụng phải tiểu đội tuần tra, anh ta sẽ tiêu diệt họ.
Mới nửa tiếng thôi mà đã có năm tiểu đội tuần tra bị anh ta tiêu diệt rồi.
Cả Vương phủ họ Quan vô cùng sợ hãi.
Vào giờ phút này, trong một căn biệt thự, một cô gái trẻ mặc đồ ngủ đang lo lắng đi quanh phòng.
Trong phòng còn có bốn vệ sĩ của Vương tộc họ Quan.
Quan Hồng Nghị đã cử bốn vệ sĩ này đến đây để bảo vệ cô ta. “Cô Hân, cô cứ yên tâm, Đại vương tử đã cử người đi mời đại sư Hồ rồi, có đại sư Hồ ở đây, chắc chắn sẽ tìm được hung thủ thôi”.
Vệ sĩ dẫn đầu nói.
Quan Hân đang cảm thấy rất bực bội, người khác không biết rõ thực lực của Dương Thanh đáng sợ đến mức nào, nhưng cô ta thì biết rõ.
Ngay cả chú Đức cũng không phải đối thủ của Dương Thanh, thậm chí còn phải chết.
Bố cô ta cũng phải ngậm súng tự sát.
Nếu cho cô ta thêm cơ hội nữa, cô ta sẽ không bao giờ đắc tội với Dương Thanh, nhưng đã quá muộn rồi. Từ khi cô ta sắp xếp người tông Mễ Tuyết suýt chết, Dương Thanh không thể tha cho cô ta nữa. “Không được, bay giờ tôi phải đi gặp ông nội,
Quan Hàn càng nghĩ càng thấy sợ, trong Vương tộc họ Quan, chỉ mình cô ta biết rõ thực lực của Dương Thanh đã đến Thần Cảnh.
Nếu Dương Thanh trực tiếp xuất hiện rồi đánh với người của Vương tộc họ Quan, cô ta sẽ không thấy sợ hãi
Nhưng nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được hung thủ, chuyện này khiến cô ta vô cùng bất an, thậm chí có cảm giác Dương Thanh đang tìm kiếm mình.
Đến khi Dương Thanh tìm được cô ta, cô ta chỉ còn con đường chết. “Cô Hân, Đại vương tử đã bảo chúng tôi bảo vệ cô, cô không thể đi được”.
Thấy Quan Hân định rời đi, bốn vệ sĩ vội bước tới chắn đường, vệ sĩ dẫn đầu nghiêm nghị nói.
Tuy họ không biết tại sao Quan Hồng Nghị phải cấm túc Quan Hân, nhưng lại biết Quan Hồng Nghị chính là Quan Vương đời tiếp theo, họ phải nghe lời Quan Hồng Nghị. “Cút!”
Quan Hân tức giận quát: “Dám chắn đường tôi, các anh muốn chết à?”
Nhưng lời đe dọa của cô ta không có tác dụng, bốn vệ sĩ vẫn không chịu nhường bước.
Vệ sĩ dẫn đầu nói với vẻ khó xử: “Cô Hàn bớt giận, Đại vương tử làm thế vì muốn tốt cho cô thôi, cô cứ yên tâm, chỉ cần Đại vương tử mời được đại sư Hồ, chắc chắn sẽ bắt được hung thủ”. “Bop!”
Quan Hân vung tay tát vệ sĩ dẫn đầu, giận dữ hét: “Cút ngay cho tôi.” “Tôi là cháu gái Quan Vương, các anh dám cấm túc tôi “Nếu không tránh ra thì đừng trách tôi không khách à?” khí”
Quan Hân vô cùng tức giận, cô ta đang lo Dương Thanh sẽ xuất hiện rồi giết cô ta, nào ngờ cô ta lại bị bốn vệ sĩ chắn đường.
Đừng nói là bốn vệ sĩ này, ngay cả bốn cao thủ Vương Cảnh cũng không đủ cho Dương Thanh giết.
Bây giờ phải ở cạnh Quan Vương thì mới an toàn. “Cô Hân, rất xin lỗi, chúng tôi không thể để cô đi!”
Tuy vừa ăn đòn nhưng vệ sĩ dẫn đầu vẫn kiên định nói. Họ là vệ sĩ của Quan Hồng Nghị, nhất định phải nghe lời ông ta. “Nếu các anh chán sống như thế thì tôi sẽ giúp!”
Quan Hân nói rồi rút súng ngắn bỏ túi ra. “Đoàng!”
Cô ta bắn vào đầu gối vệ sĩ dẫn đầu, khiến hắn lập tức ngã lăn ra đất. “Để xem còn ai dám chắn đường tôi?”
Quan Hân đe dọa. “Cô Hân, cô không thể đi được!”
Vệ sĩ dẫn đầu cũng khá cứng cỏi, tuy chân bị trúng đạn nhưng vẫn không chịu nhường bước, hẳn cố nén đau đớn, cần rằng: “Đại vương tử nói, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, chúng tôi phải bảo vệ cô Hân, nếu cô rời khỏi đây thì có lẽ khó giữ được mạng sống”. “Cút!”
Quan Hân không hề khách khí, đá vào cái chân bị thương của vệ sĩ dẫn đầu. “Rầm!”
Đúng lúc Quan Hân đi tới cửa biệt thự, đang chuẩn bị mở cửa, một tiếng động rất lớn bỗng vang lên, cửa biệt thự bay thẳng về phía cô ta. “Rầm!”
Sau một tiếng vang lớn, Quan Hân bị văng đi.
Dù sao cô ta cũng là một cô gái yếu đuối, bị tông mạnh như thế, đương nhiên sẽ bay ra xa rồi.
Cô ta hộc máu giữa không trung. “Bảo vệ cô Hân!”
Vệ sĩ dẫn đầu thấy thế, lập tức kinh hãi quát.
Ba vệ sĩ khác lập tức bước đến, chắn trước mặt Quan Hân.
Vệ sĩ dẫn đầu đứng trước nhất, nghiêm nghị nhìn thanh niên đang chậm rãi bước vào biệt thự. “Anh chính là hung thủ đã tiêu diệt năm tiểu đội tuần tra ở Vương phủ họ Quan trong vòng nửa tiếng à?”
Cao thủ dẫn đầu trầm giọng hỏi.
Đúng là hỏi thừa, hơn mười năm qua, chưa từng có ai dám tự tiên xông vào Vương tộc họ Quan hết.
Người thanh niên trước mặt chỉ có thể là cao thủ đã tiêu diệt năm tiểu đội tuần tra kia.
Nhưng anh ta đúng là rất trẻ, chỉ khoảng 25 tuổi là cùng.
Vệ sĩ dẫn đầu nhận được tin tức, có lẽ cao thủ xông vào Vương tộc họ Quan đã đạt đến Vương Cảnh sơ kỳ.
Nhưng người thanh niên này chỉ khoảng 25 tuổi mà thôi, hơi khác với thông tin mà hắn đã nhận được.
Trừ Mã Siêu ra, thanh niên này còn có thể là ai chứ?
Lúc này quanh người anh ta tràn ngập sát khí, từ khi bước vào biệt thự, anh ta đã nhìn về phía Quan Hân.
Còn mấy vệ sĩ thì đã bị anh ta ngó lơ rồi.
Quan Hân lồm cồm bò dậy, lúc này mới thấy mặt Mã Siêu. Cô ta lập tức sững sờ.
Thanh niên này chính là Mã Siêu anh em tốt của Dương Thanh. “Là anh à!”
Mặt Quan Hân tái nhợt.
Nghĩ đến việc người mà cô ta định ám sát chính là em gái đã thất lạc nhiều năm của Mã Siêu, trong lòng cô ta chỉ còn sự sợ hãi, người cũng run lẩy bẩy. “Cô bất ngờ khi thấy tôi lắm à?”
Mã Siêu lạnh lùng nói.
Người anh ta đẫm máu, như Tu La vừa ra khỏi Địa Ngục, trêи mặt cũng dính máu tươi.
Đương nhiên Quan Hận biết đó không phải máu của Mã Siêu, mà là máu của vệ sĩ Vương phủ họ Quan. “Không được nhúc nhích!”
Vệ sĩ dẫn đầu lấy súng ra chĩa vào Mã Siêu.
Ba vệ sĩ khác cũng thi nhau chĩa súng vào Mã Siêu
Nhưng Mã Siêu không buồn quan tâm đến họ, chỉ lạnh lùng nhìn Quan Hân.
Anh ta đã bỏ rơi vợ, giấu anh em tốt nhất để đến Vương phủ họ Quan một mình, đương nhiên cũng không nghĩ tới việc sống sót quay về.
Bây giờ em gái anh ta vẫn đang nằm viện, có lẽ cả đời này cũng không thể tỉnh lại nữa, việc anh ta muốn làm nhất bây giờ là báo thù rửa hận. “Ha ha, bất ngờ, đương nhiên là bất ngờ chứ!”
Quan Hân bỗng phá lên cười, nhưng nụ cười đó vô cùng dữ tợn, biểu cảm của cô ta cũng méo mó: “Nếu là Dương Thanh, có lẽ tôi còn thấy sợ, nhưng không ngờ chỉ là một con chó bên cạnh Dương Thanh mà thôi”. “Nếu anh đã đến thì hãy sẵn sàng ở lại Vương phủ họ
Quan vĩnh viễn đi!” “Sau khi anh chết thì sẽ đến lượt Dương Thanh anh em tốt của anh đấy”. “Chẳng những tôi muốn giết anh và Dương Thanh, mà còn muốn giết cả vợ anh nữa, chẳng phải em gái anh đã biến thành người thực vật rồi à? Anh cứ yên tâm, sau khi anh chết, tôi cũng sẽ tiến cô ta xuống Địa Ngục”. “Ha ha ha ha…”
Trong biệt thự tràn ngập tiếng cười của Quan Hân.
– —————————