*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc đó, tại sân bay quốc tế Yến Đô, một chuyến bay quốc tế đang từ từ hạ cánh.
Một ông cụ mặc sườn xám nam đi xuống máy bay trong sự hộ tống của đoàn người.
“Nhiều năm rồi không về nước nhỉ!”
Trên mặt ông cụ đầy sự hoài niệm, đôi mắt sắc bén hiện lên vài phần dịu dàng mong nhớ.
“Hội trưởng, chính xác hơn thì ông đã rời khỏi Yến Đô suốt hai mươi năm rồi ạ”.
Một người đàn ông trung niên vội vàng tiến lên nói.
“Đã hai mươi năm rồi sao? Không ngờ Hoa Anh Kiệt này đã xa quê hương lâu như vậy, Hiệp hội Võ thuật trong nước phát triển thế nào rồi?”
Hoa Anh Kiệt hỏi.
“Thưa hội trưởng, hay là để tổng chi hội trưởng Kim báo cáo với ông nhé!”
Ngay lúc này, một vài cao thủ mặc cùng một trang phục võ thuật cất bước đi tới.
“Tổng chi hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật chi nhánh Chiêu Châu, Kim Cương xin ra mắt hội trưởng!”
Sau khi đến trước mặt Hoa Anh Kiệt, người trung niên cầm đầu quỳ một chân xuống đất.
Những cao thủ sau lưng ông ta cũng đồng loạt quỳ theo, dáng vẻ cực kỳ cung kính: “Xin chào hội trưởng!”
“Đứng lên đi!”
Hoa Anh Kiệt trầm giọng nói, phát ra một luồng sức mạnh ôn hòa nâng Kim Cương và những người khác đứng lên.
Là tổng chi hội trưởng của chi hội Hiệp hội Võ thuật khu Chiêu Châu nhưng Kim Cương lại cực kỳ chấn động.
Ông ta cảm giác được trên người Hoa Anh Kiệt có một nguồn sức mạnh không gì sánh kịp, bản thân hoàn toàn không chống lại nổi.
Lúc này đây, Hoa Anh Kiệt chỉ đứng yên một chỗ nhưng dường như chỉ cần tỏa ra áp lực là có thể khiến Kim Cương quỳ xuống đất.
“Tổng chi hội trưởng Kim, bây giờ Hiệp hội Võ thuật ở Chiêu Châu phát triển thế nào rồi?”
Hoa Anh Kiệt thình lình lên tiếng.
Kim Cương không dám qua loa, vội vàng đáp lời: “Thưa hội trưởng, chi hội Chiêu Châu phát triển cũng tạm ạ, chỉ là hiện giờ tình hình ở Yến Đô đang có biến, Hoàng tộc và Vương tộc ở đây đều nhập cuộc, còn có rất nhiều cao thủ xuất hiện làm cho chi hội có hơi trì trệ”.
“Nhưng giờ hội trưởng đã trở về, tôi tin rằng thực lực tổng thể của chi hội ở Chiêu Châu chúng ta sẽ tăng mạnh!”
Hoa Anh Kiệt nhíu mày, tỏ ra không hài lòng: “Chỉ là tạm được thôi à? Không đấu lại được Hoàng tộc ở Chiêu Châu đã đành, đằng này còn thua kém cả Vương tộc là sao?”
“Phịch!”
Kim Cương và những người nắm chức vụ cao trong chi hội ở Chiêu Châu đồng loạt quỳ hai gối xuống đất.
“Xin hội trưởng bớt giận! Do tôi bất tài, chưa thể đột phá Thần Cảnh nên mới khiến cho tình hình phát triển của chi hội ở Chiêu Châu tệ như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi, xin hội trưởng trừng phạt!”
Kim Cương lo sợ nói.
Hoa Anh Kiệt lạnh giọng quát: “Tội của cậu đáng chết muôn lần! Nhưng suy cho cùng cũng đã dốc nhiều tâm huyết cho chi hội Hiệp hội Võ thuật ở Chiêu Châu, lần này tôi tha!”
“Tất cả đứng lên đi!”
Nghe thấy lời này của lão ta, Kim Cương và những người khác mừng rỡ, hối hả nói: “Cảm ơn hội trưởng!”
Kim Cương là một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhưng lại cảm thấy rất áp lực khi đứng trước Hoa Anh Kiệt, rõ ràng cảnh giới võ thuật của lão ta đã đột phá đến Thần Cảnh.
Nhưng ngoài thực lực Thần Cảnh của Hoa Anh Kiệt, điều làm Kim Cương kinh ngạc hơn là hai ông lão mặc trang phục võ thuật sau lưng cũng ẩn chứa hơi thở rất khủng bố.
Hiển nhiên, ngay cả bọn họ cũng đã tiến vào Thần Cảnh.
Hiệp hội Võ thuật có chi nhánh trải rộng trên toàn thế giới, chi hội ở Chiêu Châu đứng hàng thứ ba trong số đông đảo các chi hội của hiệp hội.
Trong Hiệp hội Võ thuật cũng xếp thứ tự theo thực lực, ai mạnh hơn thì nắm giữ nhiều quyền lợi hơn.
Kim Cương là người đứng đầu chi hội ở Chiêu Châu, các cao thủ trong chi hội cũng thừa nhận ông ta xếp thứ ba trong Hiệp hội Võ thuật.
Song thực tế lại không phải vậy, xét về tổng thể thì chi hội ở Chiêu Châu xếp thứ ba, vì khá có trọng lượng nên được nằm trong tốp đầu nhưng thực lực của cao thủ mạnh nhất chưa chắc có thể sánh bằng cao thủ mạnh nhất của các chi hội có thứ hạng thấp hơn.
Chẳng hạn như hai người tùy tùng sau lưng Hoa Anh Kiệt đã là cao thủ Thần Cảnh.
Không chỉ vậy, ngoài hai tùy tùng này ra, bên cạnh Hoa Anh Kiệt còn có vài cao thủ bán bộ Thần Cảnh và Vương Cảnh đỉnh phong.
Kim Cương chỉ được xem như một người bình thường khi đứng giữa đội ngũ này, nếu không có thân phận tổng chi hội trưởng chi nhánh Chiêu Châu thì ông ta chỉ có thể đi ở cuối cùng.
“Đến chi hội thôi!”
Hoa Anh Kiệt ra lệnh, đoàn người lên xe của chi hội ở Chiêu Châu.
Nửa tiếng sau, đến một trang viên sang trọng, các cao thủ của Hiệp hội Võ thuật lần lượt xuống xe.
Trong phòng tiệc xa hoa, Kim Cương tự mình thiết đãi, bưng trà rót nước cho Hoa Anh Kiệt và người của lão ta.
“Tổng chi hội trưởng Kim, dù thế nào thì chi hội ở Chiêu Châu cũng đứng thứ ba trong Hiệp hội Võ thuật mà, sao nhìn điệu bộ của một tổng chi hội trưởng như cậu lại không giống đứng thứ ba thế!”
Một cao thủ Thần Cảnh chợt cười híp mắt nói.
Ông ta là tổng chi hội trưởng của chi hội xếp thứ hai trong Hiệp hội Võ thuật, hiện giờ đã bước vào Thần Cảnh.
Nét mặt Kim Cương hơi cứng lại, đương nhiên ông ta hiểu tổng chi hội trưởng đứng thứ hai này đang bóng gió trào phúng chi hội ở Chiêu Châu không có thực lực.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì năm nay tổng chi hội trưởng Hồng đã 53 tuổi rồi nhỉ?”
Kim Cương bình tĩnh nói: “Theo như tôi được biết thì tổng chi hội trưởng Hồng mới vừa tiến vào Thần Cảnh sơ kỳ vào đầu năm nay, hơn nữa còn phải nhờ vào thần dược hội trưởng cho mới có thể đột phá”.
Nghe ông ta nói vậy, mặt tổng chi hội trưởng Hồng đỏ lựng, cau mày nói: “Tổng chi hội trưởng Kim, sao mà ẩn ý quá vậy!”
“Đâu dám!”
Kim Cương thản nhiên cười: “Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi! Mặc dù Kim Cương tôi đây bất tài nhưng năm nay chỉ vừa tròn bốn mươi đã đột phá Vương Cảnh đỉnh phong, có thể phát huy ra sức mạnh của bán bộ Thần Cảnh”.
“Tôi nghĩ không lâu nữa, nhiều nhất là ba năm tôi sẽ tiến vào Thần Cảnh!”
“Lúc đó tôi sẽ là một cao thủ Thần Cảnh nhỏ hơn tổng chi hội trưởng Hồng mười tuổi rồi”.
Những cao thủ khác của Hiệp hội Võ thuật đều mỉm cười tủm tỉm, không nhúng tay vào sự đôi co giữa tổng chi hội trưởng Hồng và Kim Cương.
Hoa Anh Kiệt cũng không can thiệp, chỉ cần dưới trướng không xảy ra chuyện tàn sát lẫn nhau thì có tranh đấu trong tối ngoài sáng thế nào lão ta cũng không quan tâm, trái lại còn âm thầm ủng hộ.
Vì chỉ có cạnh tranh mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của một người.
“Tổng chi hội trưởng Kim, Thần Cảnh không phải cảnh giới cậu muốn đột phá là đột phá được đâu, dù có cho cậu thêm mười năm cũng chưa chắc có thể chạm đến ngưỡng cửa Thần Cảnh”.
Tổng chi hội trưởng Hồng không cam yếu thế.
“Chắc thế!”