*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông chủ Trương, nếu ông đã biết nhà họ Lục chúng tôi không liên quan tới chuyện cao thủ nhà họ Trương bị giết, có phải bây giờ nên tha cho nhà họ Lục không?”
Lục Nguyên Thông vội nói ngay.
Lão nhìn về phía Trương Quỳnh với mặt mong chờ.
Trương Quỳnh cười híp mắt nói: “Tôi nghe nói nhà họ Lục xuất hiện một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong?”
Lời này vừa nói ra, ai nấy đều kinh ngạc.
Vẻ mặt Lục Nguyên Thông trở nên gượng gạo.
Lão biết Dương Thanh rất mạnh lại chỉ biết đại khái về thực lực của anh.
Nhưng nhà họ Trương đã xuất hiện hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, cho dù Dương Thanh có mạnh hơn nữa thì có thể làm thế nào?
“Ông chủ Trương, đó chỉ là tin đồn nhảm thôi.
Sao nhà họ Trương có thể có cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chứ?”
Lục Nguyên Thông vội vàng phủ nhận.
Lão biết rất rõ, nhà họ Trương muốn thì có thể dễ dàng tiêu diệt được nhà họ Lục.
Bọn họ muốn giết Dương Thanh cũng rất dễ.
Chẳng qua Dương Thanh là cơ hội duy nhất của nhà họ Lục.
Nếu bây giờ anh bị giết, cho dù nhà họ Trương không tiêu diệt nhà họ Lục, cũng sẽ có rất nhiều gia tộc khác giúp nhà họ Trương tiêu diệt bọn họ.
Đây chính là hậu quả khi đắc tội gia tộc đứng đầu.
Nếu vậy, sao lão phải khai ra Dương Thanh?
“Thật sao?”
Mắt Trương Quỳnh hơi nheo lại, sâu trong đôi mắt ánh lên sát ý mãnh liệt.
Lão ta dẫn người đến nhà họ Lục chính là muốn nhằm vào cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong trong lời đồn đại của nhà họ Lục.
Chuyện tiêu diệt nhà họ Lý là ngoài ý muốn, bởi vì lão không ngờ Lý Sơn sẽ đích thân dẫn cao thủ trong gia tộc tới đây.
Ban đầu lão ta còn không hiểu được lý do Lý Sơn phải dẫn cao thủ trong gia tộc tới nhà họ Lục, cố gắng giúp đỡ chúng đối phó nhà mình, nhưng bây giờ lão ta đã biết rồi.
Rõ ràng lời đồn kia là sự thật, nhà họ Lục có một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong xuất hiện, nhà họ Lý muốn mượn dao giết người nên mới tự biên tự diễn ra vở kịch gây xích mích như vậy.
Chính là muốn mượn tay cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhà họ Lục tiêu diệt nhà họ Trương.
Nhưng Lý Sơn không ngờ được Trương Quỳnh đã dẫn đến hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
“Nếu ông không biết, vậy có thể chết được rồi!”
Trương Quỳnh đột nhiên ra lệnh một tiếng: “Giết!”
Một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong bước thẳng tới, một chân đạp về phía Lục Nguyên Thông.
“Bố!”
“Chủ gia tộc!”
Người nhà họ Lục đều tái mặt, hét lên chói tai.
Lục Nguyên Thông tuyệt vọng.
Lão vốn định mượn sự trợ giúp của Dương Thanh để đưa nhà họ Lục lên vị trí bá chủ Ninh Châu, nhưng không ngờ hôm nay sẽ phải chết.
“Phụt!”
Trong sự hoàng sợ của mọi người, khi chân của tên Vương Cảnh đỉnh phong kia sắp va chạm vào Lục Nguyên Thông, giữa chân mày của ông ta xuất hiện một lỗ máu làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
Cơ thể ông ta theo quán tính vẫn lao tới mấy mét mới ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Yên tĩnh không một tiếng động!
Giờ phút này, nhà họ Lục rộng lớn yên tĩnh một cách đáng sợ!
Ai nấy đều hoảng sợ nhìn thi thể nằm trong vũng máu kia.
Bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chết như vậy.
Một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong khác đứng bên cạnh Trương Quỳnh cũng đang run rẩy, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Không ngờ ông ta đã mạnh đến tầm này mà vẫn cảm nhận được một luồng áp lực ghê người đang vây quanh mình.
“Bịch!”
Ông ta không có cách nào chịu được áp lực khủng khiếp này, cơ thể mềm nhũn và quỳ xuống.
“Tiền…!Tiền bối, tôi…!tôi không có ý xúc phạm, vẫn…!vẫn mong tiền bối tha…!tha cho tôi, tôi…!tôi sẽ đi ngay bây giờ…”
Ông ta sợ tới mức nói năng lộn xộn.
Một cao thủ cùng cảnh giới với ông ta đã bị giết chết trong nháy mắt mà ông ta thậm chí còn chẳng biết là ai giết.
Ông ta đâu còn dám ở lại đây nữa?
Ông ta vừa dứt lời đã đứng dậy, lảo đảo chạy đi.
“Phụt!”
.