*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Dương Thanh nhìn Vũ Văn Bân, dường như anh ta cũng cảm giác được, đưa mắt về phía Dương Thanh, nhếch mép cười khẩy rồi bóng người chợt lóe, biến mất.
Nhưng tiếng sáo vẫn còn vang vọng.
Đến lúc này, cuối cùng Dương Thanh cũng khẳng định được người vừa thổi sáo điều khiển Lý Trọng chính là Vũ Văn Bân.
Anh vô cùng ngạc nhiên: “Sao có thể?”
Dương Thanh biết rõ Vũ Văn Bân là ai, chỉ là một cậu ấm của một gia đình quyền thế tại Yến Đô, còn chưa bước vào cả Thần Cảnh.
Mới mấy tháng ngắn ngủi mà sao anh ta có thể mạnh đến mức độ này? Chỉ dùng sáo là có thể khống chế Lý Trọng có thực lực Siêu Phàm Cảnh ư?
Từ sau khi giết Vũ Văn Cao Dương, Vũ Văn Bân như bốc hơi khỏi nhân gian.
Mỗi khi Dương Thanh nhớ đến mối thù giết bố đều cực kỳ oán hận, chỉ muốn tự tay xé xác anh ta ra.
Nhưng anh không thể tìm ra Vũ Văn Bân, sau đó lại có quá nhiều chuyện xảy ra nên đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội báo thù rửa hận cho Vũ Văn Cao Dương.
Vậy mà hôm nay lại gặp Vũ Văn Bân tại đây.
“Vũ Văn Bân!”
Dương Thanh gần như cắn nát răng, thấp giọng rít lên.
Khí thế cuồng bạo dần dần tràn ngập ra khỏi người, đôi mắt anh từ từ nhuốm màu đỏ rực.
Tuy không thể ngưng tụ ra khí thế võ đạo nhưng mỗi khi chìm trong cơn phẫn nộ thù hận, Dương Thanh đều cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào.
Lúc này, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý còn đang bao vây tấn công Lý Trọng nhưng Lý Trọng trong trạng thái cuồng bạo quá mạnh,dù số lượng cao thủ Thần Cảnh của hai gia tộc vô cùng nhiều cũng không thể giết chết được ngay, chỉ có thể không ngừng gây thương tích cho lão ta.
Nhưng Lý Trọng cứ như không cảm giác được gì vậy, cho dù cơ thể đã bị hủy hoại, thê thảm đến mức không nỡ nhìn thì lão ta vẫn mạnh như cũ, vẫn có thêm mấy người chết dưới những đòn công kích của lão ta.
“Chủ gia tộc, chúng ta không trụ được nổi đâu, nếu cứ tiếp tục thì sẽ mất mát nhiều hơn thôi.
Rút lui đi!”
Bất chợt một người họ Lý hốt hoảng lên tiếng.
Nhiều cao thủ hàng đầu như họ tấn công mà vẫn không thể giết chết Lý Trọng, thật sự là vô cùng tuyệt vọng.
Lý Giang Hùng cũng bắt đầu chùn bước.
Nhà họ Lý đã tổn thất quá nhiều, cứ để mọi chuyện diễn ra thế này thì họ sẽ bị tiêu diệt toàn quân mất.
Chỉ có rời khỏi đây mới giúp gia tộc giữ được một vài cao thủ Thần Cảnh.
Sau một lúc do dự, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Tất cả rời khỏi vòng vây, thoát đi nhanh nhất có thể!”
“Vâng!”
Các cao thủ của nhà họ Lý luôn mong mỏi lệnh rút lui của Lý Giang Hùng nên ngay thời điểm ông ta ra lệnh, gần như tất cả mọi người đều rút lui trong tích tắc.
Người của Hoàng tộc họ Thượng Quan nổi giận: “Không được rút lui!”
Một khi phe của nhà họ Lý rút lui khỏi trận chiến thì các cao thủ trong Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ phải gánh chịu toàn bộ cơn cuồng nộ của Lý Trọng.
Chỉ với những người này thì hoàn toàn không thể chống lại lão ta.
Nhưng nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan vốn đã có thù hằn, họ Lý quan tâm đến sống chết của họ Thượng Quan làm gì?
Trong lúc nhất thời, các cao thủ trong nhà họ Lý vội vã chạy trốn, còn Lý Trọng thì nổi điên tấn công người của Hoàng tộc dữ dội hơn.
Chỉ một lát mà đã có thêm hai người bị giết chết.
“Cậu Thanh, cậu hãy ra tay đi ạ! Không thì chúng ta sẽ chết ở đây mất!”
Lúc này, một cao thủ trong Hoàng tộc thình lình nhìn về phía Dương Thanh cầu xin.
Tuy biết Hoàng tộc họ Thượng Quan đã làm chuyện có lỗi nhưng họ cũng hiểu tính cách của Dương Thanh.
Bây giờ họ đã thật sự cùng đường bí lối, nhà họ Lý đã rút lui, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan chỉ có thể một mình đối phó với lửa giận của Lý Trọng.
Nếu tiếp tục thì không lâu nữa, tất cả cao thủ Thần Cảnh của họ sẽ bỏ mạng tại đây mất.
Dương Thanh hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn những người trong Hoàng tộc còn đang liều mạng chống chọi với Lý Trọng, ánh mắt càng lúc càng kiên định.
“Đến lúc kết thúc rồi!”
Anh đột nhiên lên tiếng.
Dứt lời, Dương Thanh bóp tay thật mạnh.
“Ầm” một tiếng, chiếc bình sứ trong tay vỡ tan tành để lộ ra một viên đan dược tròn trịa màu đen.
Dù Hoàng tộc có lỗi với mình, anh cũng không thể trơ mắt nhìn những người vô tội này chết trong tay Lý Trọng.
Đây là đan dược mà Phùng Tiểu Uyển đã đưa cho Dương Thanh.
Khi uống, anh sẽ được trở lại trạng thái đỉnh phong của võ thuật ngay lập tức nhưng chỉ duy trì được trong mười phút, ngoài ra còn phải uống thêm một viên đan dược khác để ổn định thương thế trước khi tác dụng của thuốc mất đi.
Nhưng đan dược này lại đem đến tác dụng phụ cực lớn, rất có khả năng anh sẽ chết!
Tuy nhiên, Dương Thanh không bận tâm được điều gì nữa.
Lý Trọng đã bị thương nặng, Thượng Quan Phó cũng đã chết, chắc ở trạng thái đỉnh cao, anh có thể dễ dàng giết Lý Trọng.
Không chần chừ nữa, Dương Thanh nuốt đan dược xuống bụng.
“Ầm!”
Anh vừa uống vào thì một luồng khí thế võ đạo kinh khủng bộc phát ra khỏi cơ thể.
Cùng lúc đó, xương cốt toàn thân cũng phát ra tiếng kêu bụp bụp như tiếng đậu nổ.
Kèm theo đó là cơn đau đớn tột cùng.
Dương Thanh siết chặt hai quả đấm, hai cánh tay nổi đầy gân xanh trông tràn đầy sức mạnh.
Cảm nhận được trạng thái mạnh nhất của mình lần nữa, Dương Thanh đột nhiên có hơi hưởng thụ cảm giác này.
Nhưng anh biết mình chỉ có thể duy trì trạng thái đó trong vòng mười phút sau.
Mười phút sau sống chết của anh sẽ thế nào, không ai biết.
“Tất cả mọi người lùi ra sau nhanh lên!”
Dương Thanh quát lớn.
Ngay sau đó, một nguồn sức mạnh kinh khủng từ anh quét ra bốn phương tám hướng.
Các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ Dương Thanh thì tức khắc mừng rỡ, trong mắt tràn đầy sự kích động và cảm kích.
Trước đó, việc những cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý cùng nhau tấn công đã gây ra thương thế vô cùng nghiêm trọng cho Lý Trọng.
Giờ đây Dương Thanh đã khôi phục cảnh giới võ thuật của mình, hoàn toàn là tranh giành từng phút từng giây mà công kích, mỗi một đòn đều dùng hết sức lực đánh ra.
Người của Hoàng tộc nhìn mà chết trân, đây quả là một cảnh tượng mãn nhãn khiến cho người ta rúng động.
.