*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc nói chuyện hai người đã ra tới bên ngoài, Phùng Giai Di tự lái xe, Dương Thanh ngồi bên ghế phụ.
Phùng Giai Di vừa lái xe vừa nói cho Dương Thanh biết tất cả những manh mối mà cô ta có được.
“Tôi đã nói cho anh biết tất cả những manh mối mà bố tôi biết.
Tôi đề nghị anh nên đến trang trại Di Hòa.
Đây là lãnh địa riêng bí mật nhất của Phùng Chí Viễn.
Có thể người anh cần tìm đang ở đó”.
Khi Phùng Giai Di vừa nói về manh mối kia thì cũng đã lái xe về phía trang trại Di Hòa.
Dương Thanh gật đầu: “Được, vậy thì đi trang trại Di Hòa!”
Hai mươi phút sau, một chiếc Maserati màu trắng dừng lại dưới chân một ngọn núi, Phùng Giai Di nói: “Chúng ta chỉ có thể đến được đây, đi xa hơn nữa, sẽ lọt vào phạm vi giám sát của trang trại Di Hòa”.
Dương Thanh cũng đã nghĩ tới điều này từ trước, nếu thật sự xuất hiện trong phạm vi giám sát của trang trại Di Hòa, sợ là Phùng Chí Viễn sẽ biết ngay.
“Cô ở đây chờ tôi, tôi tự đi một chuyến!”
Sau khi Dương Thanh dặn xong liền xuống xe.
Anh mới vừa xuống xe, Phùng Giai Di cũng đi theo, Dương Thanh nhíu mày: “Cô theo tôi làm gì?”
Phùng Giai Di lạnh giọng nói: “Tôi cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.”
Phùng Giai Di vừa nói xong, Dương Thanh liền sửng sốt.
Anh chưa từng gặp người cùng trang lứa bước vào Siêu Phàm Cảnh của cảnh giới võ thuật, huống chi còn là một người phụ nữ.
Nhưng nghĩ tới thân phận của Phùng Giai Di, Dương Thanh bỗng hiểu rõ.
Phùng Giai Di là con gái của Phùng Chí Ngạo.
Phùng Chí Ngạo là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, thế nên thiên phú võ thuật của con gái ông ta không thể kém được.
Dương Thanh không nói gì, chỉ lẳng lặng lao vào bóng tối, Phùng Giai Di cũng lập tức đi theo.
Trang trại Di Hòa rất rộng, dựa lưng vào dãy núi, xung quanh là rừng rậm.
Nếu không có ai dẫn đường thì thực sự rất khó tìm ra nơi này.
Năm phút sau, Dương Thanh đã đi sâu vào bên trong trang trại Di Hòa và nhìn thấy một vài tòa nhà cổ kính.
Phùng Giai Di đi theo bên cạnh Dương Thanh.
Lúc này, cô ta chỉ vào một tòa nhà hai tầng ở bên trái của tòa kiến trúc nhất nói: “Mỗi lần Phùng Chí Viễn đến trang trại Di Hòa ông ta đều sống trong ngôi nhà đó.
Nếu người anh tìm đang ở trang trại Di Hòa, rất có thể người đó đang ở trong ngôi nhà này”.
“Bố tôi từng nói trong tòa nhà này hẳn là có một mật thất.
Phùng Chí Viễn có thể giấu người mà anh tìm kiếm lâu như vậy mà không ai biết, rất có thể người đó đã được giấu ở đây”.
Trong mắt Dương Thanh thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Nếu đúng như vậy, Phùng Chí Viễn này đúng là một kẻ mặt người dạ thú”.
“Có ai nói không phải đâu? Tôi biết vị trí của tất cả camera ở đây, anh đi theo tôi là có thể tránh được”.
Phùng Giai Di đột nhiên lên tiếng, vừa nói vừa lặng lẽ rời đi, Dương Thanh cũng nhanh chóng đi theo.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã thành công tiến vào tòa nhà hai tầng.
Vì trời tối, bên trong tối om, cũng không tiện bật đèn, hai người chỉ có thể cố gắng tìm ra cơ quan mở mật thất trong hoàn cảnh tối như hũ nút này.
Chỉ là, hai người đã tốn hơn nửa giờ cũng không có tìm được cơ quan mở mật thất.
“Không thể nào!”
Phùng Giai Di cau mày, giọng nói tràn đầy nghi ngờ.
Dương Thanh không lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị quan sát xung quanh, dù là đêm tối, nhưng trong mắt anh vẫn lóe lên tia sáng, như thể có thể nhìn thấy mọi thứ.
Hai người gần như đã chạm vào hết những chỗ có thể chạm vào trong nhà, nhưng vẫn không thu được kết quả gì, như thể thực sự không có cơ quan nào ở đây.
Dương Thanh đột nhiên hỏi: “Cô có biết mỗi khi Phùng Chí Viễn đến đây ở, sẽ có những động tĩnh gì không? Hoặc là nói mỗi lần đến đây ông ta sẽ ở lại bao lâu?”
Phùng Giai Di trả lời: “Động tĩnh thì không có nhưng ông ta có một quy luật đó là mỗi lần đến đây ông ta sẽ ở liên tục bảy ngày.
Bởi vì cảnh giới võ thuật của ông ta rất cao cũng không ai dám đến gần vì vậy ngoài biết nơi này rất quan trọng với ông ta ra, tôi cũng không biết những chuyện khác”.
Dương Thanh lại im lặng lần nữa, đầu óc điên cuồng vận động nghĩ cách làm thế nào mới mở được cửa mật thất.
Dương Thanh gần như chắc chắn dưới chân bọn họ có mật thất, nhưng tạm thời anh không dám phóng ra khí thế võ thuật, nếu không anh chỉ cần dùng khí thế võ thuật thăm dò, thì có thể dễ dàng biết được tình hình dưới lòng đất.
Bây giờ, anh chỉ có thể tìm cơ quan như một người bình thường.
Mỗi lần Phùng Chí Viễn tới nơi này cũng đều không có bất kỳ động tĩnh nào, chứng tỏ cơ quan không phải là bức tường dày nặng gì, bằng không nếu lúc mở cửa cơ quan không thể nào không gây ra động tĩnh được.
Nếu không phải là bức tường dày nặng thì lối vào cơ quan kia ở đâu?
Vào lúc này, mây đen đột nhiên tản đi, ánh trăng sáng từ cửa sổ tràn vào, ánh trăng chói mắt bắn vào trong mắt Dương Thanh.
“Hả?”
Dương Thanh cau mày nhìn về chỗ ánh trăng chiếu vừa rồi, chính là một tấm gương sát mặt đất.
Anh bước đến trước gương, lấy tay đẩy nhẹ, không ngờ chiếc gương giống như một cánh cửa bị đẩy ra.
“Tìm được rồi!”
Phùng Giai Di nhất thời vui vẻ.
Cả hai đi khoảng năm phút cuối cùng mới thấy điểm cuối bậc thang, đó là một căn mật thất rất rộng rãi dưới lòng đất.
Điều khiến Dương Thanh và Phùng Giai Di ngạc nhiên là hơi thở võ thuật bên trong mật thất này cực kỳ nồng đậm.
Nếu Dương Thanh muốn nâng cao thực lực của mình, cần phải dùng phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, hút năng lượng trong không khí vào cơ thể sau đó chuyển hóa thành hơi thở võ thuật trong cơ thể.
.