*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong giọng nói của Phùng Chí Viễn không lộ ra bất kỳ vẻ mỉa mai nào, dường như chỉ đang tốt bụng nhắc nhở Dương Thanh.
Sững sờ vài giây, sắc mặt của Dương Thanh lập tức cực kỳ khó coi.
Anh tìm cả đêm không tìm được gì, kết quả Phùng Chí Viễn chủ động gọi điện thoại tới nói người anh cần tìm đều nằm trong tay ông ta.
“Thì ra là như vậy, chả trách sao cháu tìm hoài cũng không thấy.
Không biết liệu chú Viễn có thể nể mặt Mã Siêu mà giao Tiểu Uyển với Tĩnh An cho cháu không?”
Dương Thanh bình tĩnh hỏi, nào giống với hai kẻ địch đang đứng ở hai phía đối lập nhau chứ? Phùng Chí Viễn cười hờ hững: “Việc này chẳng có gì bất tiện cả.
Chỉ là lúc này cũng đã muộn, không tiện lắm.
Như vậy đi, đợi sáng mai sau khi đại lễ sắc phong người thừa kế đời thứ ba của Mã Siêu kết thúc tôi sẽ giao người cho cậu, cậu thấy thế nào?”
Dương Thanh lên tiếng: “Vậy xin cảm ơn chú Viễn đã chăm sóc chọ bạn của tôi trước”.
Anh cũng không nhắc tới Tĩnh An vì dù sao Tĩnh An cũng là cháu nội của ông ta.
“Không cần khách sáo.
Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi! Đừng quên sáng ngày mai đến tham dự đại lễ sắc phong của người anh em chí cốt của cậu đấy.
Đại lễ sắc phong này không thể thiếu cậu được.
Đến lúc đó nói không chừng tôi có thể giúp cậu một số việc nhỏ nữa đấy!”
Phùng Chí Viễn cười ha ha nói: “Tôi là bố của Mã Siêu, mà cậu lại là người anh em tốt của Mã Siêu.
Nếu lúc đó có người cố tình gây sự trong đại lễ sắc phong của Mã Siêu, chắc cậu sẽ đứng về phía Mã Siêu đúng không?”
Đương nhiên Dương Thanh hiểu rõ ý của Phùng Chí Viễn.
Anh cố nén lửa giận, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đó là đương nhiên.
Chú Viễn, cháu không làm phiền chú nữa.
Chú cũng nghỉ ngơi sớm đi!” “Được!”
Phùng Chí Viễn cúp điện thoại.
Phùng Giai Di ở bên cạnh, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, cô ta đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Dương Thanh và Phùng Chí Viễn vừa rồi.
“Anh thật sự muốn hợp tác với ông ta?”
Phùng Giai Di bỗng nhìn Dương Thanh cắn răng hỏi.
Dương Thanh hờ hững nhìn Phùng Giai Di, sau đó nói: “Điều kiện tiên quyết để tôi hợp tác với bố cô là phải cứu được người mà tôi đang tìm.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ bố cô không thể đáp ứng được điều kiện của tôi.
Nếu đã như vậy, giữa chúng ta cũng không cần thiết phải hợp tác tiếp nữa”.
Sắc mặt của Phùng Giai Di hơi khó coi, ngay vừa nãy, khi ở trong mật thất ngầm của trang trại Di Hòa, cô ta đã cảm nhận được sức mạnh của Dương Thanh.
Cao thủ cấp bậc này, nếu đứng về phía Phùng Chí Viễn, bố cô ta sẽ gặp nguy hiểm lớn.
“Dù bố tôi chưa cứu được người anh muốn tìm, nhưng ít nhất là ông ấy cũng ta hết lòng hết sức giúp anh tìm người.
Anh cũng không thể nhanh như vậy đã chuyển sang hợp tác với đối thủ của bố tôi, đúng không?”
Phùng Giai Di không cam lòng hỏi Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi mới hợp tác lần đầu với bố cô.
Rốt cuộc ông ta là người người thế nào tôi cũng không biết.
Giữa tôi và ông ta lại càng không có tình cảm gì đáng kể”.
“Sở dĩ ông ta tìm người giúp tôi cũng chỉ vì lợi ích của ông ta.
Sở dĩ chúng tôi có thể đồng ý hợp tác ngắn ngủi cũng chỉ vì hai người đều có chung mục đích”.
“Nhưng bây giờ ông ta vẫn không tìm được người tôi muốn tìm, trong khi bọn họ lại đều đang nằm trong tay Phùng Chí Viễn.
Cô nghĩ nếu tôi vẫn tiếp tục hợp tác với bố cô vậy người tôi cần tìm sẽ an toàn không?”
Những lời này vừa được nói ra, Phùng Giai Di lập tức im lặng, cô ta biết Dương Thanh vô cùng lý trí, những gì anh nói cũng đều là sự thật.
Dựa theo sự hiểu biết của cô ta đối với Phùng Chí Viễn, nếu Dương Thanh dám làm chuyện trái ý ông ta thì nhất định anh sẽ trả giá đắt.
Bé Tĩnh An cũng là cháu nội của ông ta, có lẽ ông ta sẽ không làm gì bé.
Nhưng Phùng Tiểu Uyển lại không có bất kỳ quan hệ gì với ông ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
“Được, đã như vậy mai chúng ta sẽ gặp lại!”
Vẻ mặt của Phùng Giai Di lập tức lạnh đi, để lại Dương Thanh tại chỗ, một mình cô ta lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe đang dần đi xa, Dương Thanh sửng sốt một hồi mới nói: “Không hổ là người của Hoàng tộc cổ xưa, làm việc đúng là kiên quyết dứt khoát.
Nói trở mặt là trở mặt ngay”.
Đối với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, khoảng cách bên trong Hoàng Thành Phùng cũng không quá xa, nửa tiếng sau, Dương Thanh đã trở lại khách sạn nơi mình ở.
Sau khi tắm xong, Dương Thanh ngồi trên ghế sofa, trên tay anh xuất hiện một hạt châu bằng quả trứng chim bồ câu.
“Rốt cuộc hạt châu này là gì? Còn xác khô trong hang động dưới mật thất kia lại là sao nữa?”
Dương Thanh nghịch hạt châu trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
Điều anh có thể xác định là hạt châu này không phải là món đồ tầm thường.
Nếu không thì tại sao lại bị xác khô kia ngậm trong miệng, mấu chốt là sau khi anh lấy hạt châu này ra thì xác khô kia lại trực tiếp tan thành bột mịn.
Còn có một thứ khác khiến Dương Thanh cảm thấy rất thần kỳ, đó là khi hạt châu ở trong miệng xác khô, nó lại toát ra một luồng hơi thở cuồng bạo, nhưng bây giờ lại không phóng thích ra bất kỳ hơi thở nào, chẳng khác gì một viên Dạ Minh Châu bình thường.
“Chẳng lẽ mình phải ngậm hạt châu vào miệng mới có hiệu quả?”
Vẻ mặt Dương Thanh kỳ lạ nhìn hạt châu lẩm bẩm nói.
Nghĩ vậy sau khi rửa sạch hạt châu một lần nữa, anh liền nuốt vào miệng.
Vì vậy, ngay cả Phùng Chí Viễn cũng không biết còn có một hang động khác trong mật thất này.
Tuy ông ta không biết sự tồn tại của hang động này nhưng ông ta nhất định biết có một báu vật có thể phóng thích khí thế mạnh mẽ giúp ông ta tu luyện dưới mật thất này.
.