Chương 2750:
Một cảm giác đau đớn xưa nay chưa từng có khiến Yoshida hoàn toàn sụy đổ, ông ta gào thét tuyệt vọng: “Thuốc giải! Cho tôi xin thuốc giải! Tôi nói! Tôi nói hết! Cầu xin cậu cho tôi xin thuốc giải!”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: ‘Vừa rồi nói cho ông thuốc giải thì ông không cần, giờ tôi không muốn cho ông nữa, ông muốn có thuốc à?
Vậy chờ đi!”
Yoshida đã đau đến lăn lộn khäp mặt đất, đối với ông ta, lúc này chỉ có chết mới có thể hoàn toàn được giải thoát.
Từng giây từng phút trôi qua, đợi đủ năm phút đồng hồ, Yoshida đã cảm thấy mình sắp không thể chịu nổi nữa, Dương Chấn mới búng ngón tay một cái, một viên thuốc màu đỏ bản vào trong miệng ông ta.
Chỉ chừng mười giây sau, cảm giác đau đớn trên người Yoshida đã từ từ biến mất.
Ông ta kiệt lực năm bò trên mặt đất, hổn hển thở từng chập, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh.
Đây là thứ thuốc Phùng Tiểu Uyển đã cho Dương Chấn trước khi anh rời khỏi Miêu Thành, đồng thời đây cũng là thành quả nghiên cứu mới nhất của Phùng Tiểu Uyển, không ngờ hiệu quả của nó lại mãnh liệt đến thế.
Nếu chiến vực có thể sản xuất hàng loạt thứ thuốc này thì công tác thẩm vấn kẻ địch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dương Chấn bỗng cất tiếng hỏi: “Ông tới Chiêu Châu với mục đích gì?”
Lúc này Yoshida không dám do dự nữa, vội Vàng nói ngay: “Nước Dương dự định tóm lấy huyết mạch kinh tế của Chiêu Châu, thiết lập một kế hoạch có tên là “Đồ Long”, do ba phe tài phiệt lớn nhất cầm đầu, ra sức thu mua các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu, quá trình này mặc dù sẽ tiêu hao một lượng tài chính cực lớn của chúng tôi nhưng một khi nền kinh tế của Chiêu Châu đã bị người nước Dương chúng tôi khống chế được thì chúng tôi sẽ nhận lại được vài chục lần, thậm chí vài trăm lần những thứ đã bỏ ra”.
Nghe Yoshida nói thế, sắc mặt Dương Chấn lập tức âm trầm cực điểm.
Anh lạnh lùng hỏi: “Hiện giờ các ông đã thực thi đến đâu rồi?”
Yoshida không dám giấu giếm, vội vàng nói ngay: ‘Kế hoạch này mới bắt đâu được một tháng, cho tới nay, gia tộc Yoshida chúng tôi đã tiến vào mấy thành phố lớn của Chiêu Châu, đồng thời bắt đầu thu mua các công ty lớn’”.
“Gia tộc Yoshida chúng tôi đã thu mua được hai mươi tám doanh nghiệp lớn, nhiệm vụ coi như đã đạt được tâm 20%”.
“Còn về tiến triển của các tài phiệt khác, tôi không rõ lẫm, ba phe tài phiệt lớn không trao đổi tin tức với nhau, thực tế chúng tôi cũng luôn cạnh tranh gay gắt, các bên đều muốn nhanh chóng nắm được các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu trong tay mình”.
Săc mặt Dương Chấn đã lạnh như băng, anh nói tiếp: ‘Như vậy có nghĩa là, ở Yến Đô không chỉ có gia tộc Yoshida mà còn có cả các nhà tài phiệt khác của nước Dương cũng đã thu mua rất nhiều doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu?”
Yoshida gật đầu: ‘Không chỉ ba nhà tài phiệt lớn nhất nước Dương mà còn có cả một số gia tộc và thế lực hàng đầu của nước Dương cũng muốn nhân cơ hội này vớt một khoản”.
“Cậu Chấn, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một đường sống, tôi có thể bảo đảm với cậu, tôi sẽ chuyển nhượng lại toàn bộ những doanh nghiệp của Chiêu Châu cho cậu ngay”.
Yoshida đã thực sự sợ hãi, ông ta không bao giờ muốn nếm lại cái loại cảm giác sống không bằng chết vừa rồi nữa.
Điều quan trọng nhất là, ông ta đã nhận ra, thực lực của Dương Chấn chí ít cũng phải là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Cao thủ cấp bậc này, muốn giết chết ông ta chẳng khác nào dẫm chết một con kiến.
Dương Chấn lạnh lẽo nhìn chằm chăm Yoshida, nói: “Trước tiên hãy chuyển nhượng toàn bộ những doanh nghiệp của Chiêu Châu trong tay ông cho tôi đất”