Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2981



Chương 2981:

Đôi mắt lão Cửu đã đỏ bừng, mặt đầy phẫn nộ, gào rống với Dương Chấn, chỉ sợ Dương Chấn sẽ thực sự quỳ xuống xin tha cho mình.

Đông Phương Nguyên đã bước tới, ý niệm giết chóc bắt đầu bùng lên, lắm lăm đợi mệnh lệnh từ thành chủ Hoài Thành.

Dương Chấn không để ý đến lời lão Cửu nói, anh chỉ nhìn thẳng vào Thành chủ Hoài Thành, căn răng hỏi: “Nếu tôi quỳ xuống xin ông, ông thật sự sẽ tha cho ông ấy chứ?”

Thành chủ Hoài Thành cười ha hả nói: “Thân phận tôi cao cỡ nào không phải cậu không biết, sao có thể đi lừa một người trẻ tuổi? Chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta”.

Đáy lòng Dương Chấn chợt dấy lên một nỗi bí thương, anh ẩn náu trong Mục phủ bao lâu nay, vốn tưởng Mục phủ có thể bảo vệ được mình, nào ngờ lại bị dồn đến bước đường này.

Anh liếc nhìn lão Cửu lúc này đã bị trọng thương, kiệt lực đến độ không thể tự đứng dậy, hai đầu gối từ từ cong lại như sắp quỳ xuống.

“Đừng làm thết”

Lão Cửu lập tức kêu gào thất thanh: “Đừng vì tôi! Đừng vì tôi! Tôi chỉ là một người hầu, không xứng để cậu hi sinh vì tôi như thế, cậu đừng quỳ gối cầu xin ông ta, đừng làm thế!”

“Ha ha ha hai”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thành chủ Hoài Thành đắc ý cười phá lên, lão ta thích nhất loại cảm giác mọi thứ đều bị khống chế trong tay mình như thế này, đồng thời cũng thích nhìn đám con sâu cái kiến giấy giụa bất lực.

Các cao thủ của Mục phủ trơ mắt chứng kiến cảnh tượng này, lòng cũng nổi cơn xúc động.

Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, ánh mắt tràn đầy áy náy, ông lão cũng muốn cứu Dương Chấn, nhưng giờ đây, kiếm khách Ảnh Tử đã bị thương nặng, lúc trước giao chiến với Dược Vương, bản thân ông lão cũng đã bị thương, ở trạng thái hiện tại, Mục thành chủ biết mình không phải là đối thủ của thành chủ Hoài Thành.

“Dương Chấn!”

Thấy Dương Chấn sắp quỳ gối, Mục thành chủ bỗng cất tiếng gọi.

Dương Chấn quay đầu nhìn sang phía Mục thành chủ, mặt không đổi sắc, lặng im không nói.

Mục thành chủ nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, trâm giọng nói: “Thành chủ Hoài Thành, người ông muốn đưa đi là Dương Chấn, nếu cậu ấy đã đồng ý đi cùng ông thì vì sao còn phải làm khó người khác? Dù cậu ấy có quỳ xuống cầu xin ông thì có hơn gì? Đường đường là người đứng đầu Hoài Thành, ông cần gì phải làm nhục một người đáng tuổi cháu mình như thế?”

Mục thành chủ nói đến đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông lão.

Tham Khảo Thêm:  Chương 78

Dương Chấn cũng thoáng bất ngờ, Mục thành chủ không thể bảo vệ anh, anh cũng không trách đối phương, dẫu sao, tình thế hiện nay của Mục phủ rất đáng ngại, không có thực lực đối phó được với thành chủ Hoài Thành.

Nhưng giờ đây, Mục thành chủ lại lên tiếng bất mãn thay anh.

Thành chủ Hoài Thành nheo mắt, nhìn chăm chằm vào Mục thành chủ, nói: “Mục thành chủ, ông định xen vào việc riêng của tôi và cậu ta đấy hả?”

Mục thành chủ trầm giọng bảo: “Nếu tôi muốn nhúng tay thì đã trực tiếp tấn công ông rồi, tôi không có ý định đó nhưng hành vi của ông khiến tôi vô cùng coi khinh”.

“Ông mang Dương Chấn đi, tôi có thể không can thiệp, nhưng người bên cạnh cậu ấy, Mục phủ chúng tôi quyết bảo vệ bằng được”.

Nói xong, ông lão nhìn sang phía Dương Chấn, áy náy nói: “Dương Chấn, vô cùng xin lỗi, vì Mục phủ, tôi đành phải từ bỏ cậu thôi, nhưng cậu yên tâm, có tôi ở đây, những người bên cạnh cậu sẽ không có việc gì”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.