Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 16: Chương 16:



Chương 16

 
Tuệ Hạnh hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

 
Cô cứng cổ tranh cãi: “Em biết chứ, muốn em viết cho anh xem không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Nói xong còn lấy đầu ngón tay uốn lượn trong không khí, để chứng minh mình biết viết mấy chữ này.

 
Thẩm Tư Lam khẽ cười, liếc trái ngó phải, hỏi: “Anh của em đâu?”

 
Tuệ Hạnh thấy hắn không tiếp tục hỏi chủ đề này nữa, liền thở phào.

 
“Không biết.”

 
Ai biết anh về ký túc xá hay là đi đâu lên mạng rồi chứ.

 
Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Cậu ta vứt em ở đây không lo à?” Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Hàng Gia Chú.

 
Tuệ Hạnh cản hắn lại theo bản năng, “Anh gọi cho anh ấy làm gì vậy?”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hỏi như không hỏi, Thẩm Tư Lam lườm cô, giọng nói hờ hững, “Đến đón em về nhà.”

 
Còn chưa đợi Tuệ Hạnh nói chuyện, lúc này Mạnh Thư Đồng đi về sinh cuối cùng cũng quay lại.

 
Vốn dĩ nhỏ muốn lảm nhảm với Tuệ Hạnh rằng tại sao đi vệ sinh lại lâu như vậy, lúc vừa bắt đầu nói chuyện, thì nhìn thấy một người khác ở trong hội trường, những chữ còn lại đều nuốt hết vào bụng.

 
Bạn cùng phòng của cô cũng không biết đang nói gì với học trưởng, Mạnh Thư Đồng rón rén đi qua, mắt nhìn chăm chăm trên người học trưởng.

 
Xác định rồi, chính là Thẩm Tư Lam.

 
Nhìn mặt đối mặt như vậy, dường như học trưởng trông có vẻ không nghiêm túc đứng đắn như ảnh chứng nhận trên bảng thông báo, mí mắt mỏng manh cụp xuống, lộ ra hai nếp mí hẹp dài xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên thành cánh hoa. Một tay đút vào túi, mái tóc ngắn trên trán gọn gàng sạch sẽ, tạo cho hắn vài phần rời rạc.

 
“Tuệ Tuệ” Mạnh Thư Đồng gọi một tiếng, sau đó chạy đến trước mặt cô, tay chắp sau lưng lặng lẽ kéo áo Tuệ Hạnh, đến gần bên tai cô hỏi nhỏ, “Học trưởng ở đây sao không gửi tin nhắn nhắc tớ chứ?”

 
Tuệ Hạnh hơi vô tội, cô và Mạnh Thư Đồng còn chưa kịp kết bạn, nếu không đã nhờ nhỏ đến giải vây từ lâu rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

 
Thẩm Tư Lam thuận thế liếc qua, lúc này Mạnh Thư Đồng đã lộ ra nụ cười đúng mực, âm thanh trong trẻo: “Chào học trưởng, em là tân sinh viên lớp ba khoa máy tính, chính là cái lớp mà anh dẫn dắt ạ.”

 
Thẩm Tư Lam ừm một tiếng, sau đó chỉ ra chỗ sai: “Anh không dẫn lớp.”

 
Tim của Tuệ Hạnh và Mạnh Thư Đồng cùng lúc chùng xuống.

 
Chỉ là Tuệ Hạnh rũ mắt xuống, giấu đi sự mất mác không che giấu được trong đôi mắt.

 
Mạnh Thư Đồng hỏi thẳng: “Học trưởng sao anh không dẫn lớp vậy ạ?”

 
“Thấy phiền.”

 
Hắn trực tiếp nói rõ lý do của mình trước mặt hai tân sinh viên, vả lại khiến người ta không thể phản bác.

 
Các tân sinh viên mới được giải thoát từ cấp ba, tràn đầy tò mò đối với sân trường đại học, không hiểu được gì cả, chủ nhiệm lớp và vật biểu tượng trong lớp đại học không khác biệt, hướng dẫn lớp học cũng không thể chỉ chăm chú một lớp, trước khi tân sinh viên thích ứng với vườn trường, chuyện vụn vặt của trợ lớp rất nhiều, hơn nữa còn vất vả.

 
Mạnh Thư Đồng há miệng, hơi bị thuyết phục bởi giọng điệu lạnh lùng của Thẩm Tư Lam.
 
 
Hôm nay lúc đến báo danh, hình như tất cả học trưởng đều biểu hiện sự nhiệt tình với học muội mới nhập học, trừ mục đích không đơn thuần, những người còn lại trên cơ bản đều đáp ứng đủ yêu cầu, dịu dàng thân thiện.

 
Nhưng cũng không thể nói hắn khác biệt, bởi vì dù là ai, thái độ của hắn gần như đều như vậy.

 
Chính vào lúc các học muội không biết nên đá động học trưởng sắt đá này thế nào, thì điện thoại của học trưởng sắt đá vang lên.

 
Thẩm Tư Lam nghe máy, cũng không biết bên kia nói gì, hắn nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi: “Bây giờ à? Tôi có việc rồi.”

 
Sau đó qua một lúc, hắn nói: “Bây giờ tôi đến.”

 
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tư Lam liếc nhìn sắc trời bên ngoài đang tối xuống, nói với Mạnh Thư Đồng trước: “Tân sinh viên không quen trường học có thể sẽ lạc đường, nhân lúc trời chưa tối mau về phòng đi” Sau đó lại nói với Tuệ Hạnh, “Ở đây đợi anh, lát nữa anh bảo Hàng Gia Chú đến đón em.”

 
Dặn dò xong liền xoay người đi về phía cầu thang.

 
Mạnh Thư Đồng tò mò hỏi: “Cậu không về phòng à? Vậy có cần tớ đợi cậu về phòng không?”

 
Tuệ Hạnh cắn môi, giọng rất nhỏ, giống như bóp nghẹn từ trong cổ họng, “Cậu có muốn học trưởng dẫn lớp bọn mình không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 196: C196: Quốc giáo

 
Mạnh Thư Đồng không biết cô hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Muốn chứ.”

 
Tuệ Hạnh gật đầu, ánh mắt hơi tránh né, “Vậy được, tớ giúp cậu nói với anh ấy.”

 
“Hả?” Đột nhiên Mạnh Thư Đồng khó hiểu.

 
“Cậu đợi tớ tí.”

 
Cũng không đợi nhỏ hiểu ra, Tuệ Hạnh đã đuổi theo.

 
Mạnh Thư Đồng gãi mặt, mặt đầy dấu hỏi, “Mình có mặt mũi lớn thế từ khi nào vậy?”
 
*
 
Đã có lí do, dường như Tuệ Hạnh không nghĩ gì cả, tất cả những gì cô nghĩ trong đầu đều là vội vã đuổi kịp Thẩm Tư Lam.

 
May mà Thẩm Tư Lam tuy chân dài như đi đường chậm chạp, vừa đi còn vừa xem điện thoại, chớp mắt Tuệ Hạnh đã nhìn thấy hắn.

 
“Học trưởng.”

 
Thẩm Tư Lam quay đầu lại, nhìn thấy Tuệ Hạnh đứng trên mấy bậc thang thấp phía sau.

 
“Em gọi anh là gì?”

 
Tuệ Hạnh lặp lại lần nữa: “Học trưởng.”

 
Sau khi thở hổn hển, cô chuẩn bị một lát, giống như sợ dũng khí sẽ biết mất vào giây tiếp theo, cô tuôn ra những lời trong đầu như hạt châu: “Em cũng là tân sinh viên lớp ba khoa máy tính, à thì bạn cùng phòng của em rất hy vọng anh có thể dẫn lớp bọn em, anh có cần suy nghĩ lại không?”

 
Không hề có chút ngừng nghỉ, sau khi nói xong quả nhiên dũng khí đã biến mất bặt vô âm tín, cô cúi đầu giả vờ sửa sang lại quần áo, định che giấu sự quẫn bách và luống cuống đang nhanh chóng lan tràn khắp người.

 
Không trả lời.

 
Tuệ Hạnh càng ngượng ngùng.

 
Cô không ngẩng đầu, cũng không biết Thẩm Tư Lam ngẩn ngơ vì lời nói của cô, trong đôi mắt trong veo tuyệt đẹp đã nhuộm lấy chút kinh ngạc và đờ đẫn ngắn ngủi, chăm chăm nhìn ngọn tóc của cô cả buổi cũng không lên tiếng.

 
Cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng: “Không phải em học 11 à?”

 
Tuệ Hạnh thầm nghĩ quả thật mình chưa từng nói với anh tình hình học tập liên quan đến cô.

 
Cô giải thích, “Em nhảy cấp rồi.”

 
Giọng hắn nói rất khẽ, khiến người khác không suy nghĩ ra được tâm tư, “Xem thường em rồi.”

 
Tuệ Hạnh cười xòa ngượng ngùng, nhớ lại ngay từ ban đầu tâm tư của mình đã không đơn thuần, giả vờ học dở trước mặt hắn, sau này không kìm được suýt chút chuyện đã lộ tẩy.

 
“Về ký túc xá với bạn cùng phòng của em trước đi.” Hắn nói.

 
Về ký túc xá trước?

 
Cô cố ý đuổi theo rồi, hắn cũng không nói suy nghĩ, cũng không nói không suy nghĩ, không phải cố ý khiến cô khó chịu chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1117: Chương 1117

 
Dứt khoát bằng bất cứ giá nào, Tuệ Hạnh cắn răng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, phải cho cho ra kết quả, “Rốt cuộc anh có muốn suy nghĩ lại điều em vừa nói không?”

 
Cô lại giống như tức giận rồi, bộ dạng có chút nhe nanh múa vuốt không nói đạo lý, nếu không phải gương mặt đỏ hồng non nớt xinh xắn với con ngươi trong veo có hơi nước nổi lên, có lẽ thật sự có thể dọa được người khác.

 
Nhưng có lẽ đã dọa Thẩm Tư Lam thật rồi, hắn hơi sững sờ, nhìn cô cả buổi cũng không trả lời.

 
Lúc này đúng lúc có người xuống lầu, ngắt lời hai người, có thể thấy người này quen Thẩm Tư Lam, đến chào hỏi hắn.

 
“Sao còn chưa lên vậy? Chủ tịch đang đợi cậu ở văn phòng đó.”

 
Cho đến khi người này nhìn thấy Tuệ Hạnh đang đứng phía dưới, chớp mắt giọng nói trở nên có chút ý tứ sâu xa, “Ủa, em gái này là ai vậy?”

 
Thẩm Tư Lam: “Học muội của tôi.”

 
“Tân sinh viên à? Tôi còn tưởng là em gái cậu dẫn đến chơi chứ.”

 
Sau khi người này chào hỏi với Tuệ Hạnh xong mới rời khỏi, trước khi đi còn nói với Thẩm Tư Lam: “Đừng để chủ tịch đợi lâu đó.”

 
Đợi người đi rồi, Tuệ Hạnh cũng không biết có cần tiếp tục quấn lấy chuyện rốt cuộc hắn có dẫn lớp hay không.

 
Dũng khí đã bị áp chế, có bảo cô nói lại câu vừa rồi lần nữa, thì cô cũng không mở miệng được.

 
Cô thấp giọng nói: “Em còn có chuyện em về ký túc xá trước.”

 
Nói xong liền xoay người định đi.

 
“Học muội” anh đi xuống mấy bậc thang, vừa vặn dừng trên cô một bậc, nhẹ nhàng kéo bím tóc đuôi ngựa của cô, “Chỉ có bạn cùng phòng của em muốn anh dẫn lớp thôi sao?”

 
Lọn tóc của Tuệ Hạnh bị kéo đi đã tê rần, “Chứ sao?”

 
Sau đó cô lắc đầu, sức của anh không nặng, mái tóc cô gái dưỡng trơn bóng từ ngón tay dễ dàng trượt xuống.

 
Bé Pomeranian giậm chân bỏ chạy.

 
Thẩm Tư Lam thu tay về, xoay người lên lầu.

 
Vừa đẩy cửa văn phòng ra, Thẩm Tư Lam cũng không nói nhiều, trực tiếp đi tìm ghế ngồi xuống, thờ ơ nói: “Học tỷ Chử, chuyện dẫn lớp đã nói trước đó…”

 
Chủ tịch ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn, “À, không cần cậu dẫn nữa, chị tìm được người thay cậu rồi.”

 
“…”

 
Im lặng vài giây, chủ tịch nhìn Thẩm Tư Lam hình như tỏ ra không vui vẻ lắm, giọng điệu có chút lo lắng: “Cơ thể cậu không thoải mái à? Trông sắc mặt có hơi kém đó.”

 
“…”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.