Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 50



Tuệ Hạnh liếc nhìn Alipay và ví wechat của mình, hỏi một cách ngu ngơ: “Ở khách sạn chắc không đắt đâu nhỉ?”

Cô chưa từng trải sự đời, trước đây ở khách sạn hoặc là theo bố mẹ, không thì là nhóm học sinh do giáo viên dẫn dắt, cho dù là tình huống nào cũng không cần cô lo lắng vấn đề tiền bạc.

Giọng điệu Thẩm Tư Lam phức tạp: “Không đắt.”

“Vậy thì tốt” Tuệ Hạnh nói, “Em mời.”

Lúc này cô đã lục tìm khách sạn có đánh giá khá tốt trên điện thoại rồi.

Chuyện đang phát triển theo hướng mất kiểm soát.

Tuệ Hạnh suy tính rất kỹ, nhưng chuyện luôn có bất ngờ.

Cô chọn một khách sạn chủ đề, phong cách tatami kiểu Nhật, có đủ loại chủ đề hoạt hình, lắp đặt theo kiểu trọ, Tuệ Hạnh cảm thấy đẹp hơn nhiều so với khách sạn tường trắng giường trắng.

Chủ trực ban của khách sạn này là một dì có nét mặt hiền hòa, bắt đầu từ lúc Tuệ Hạnh đi vào khách sạn này, ánh mắt dò xét kia chưa từng rời khỏi hai người họ.

Sau đó Tuệ Hạnh đưa chứng minh thư ra, dì đối chiếu cả buổi, Tuệ Hạnh thầm nghĩ mặc dù ảnh trên chứng minh thư chụp xấu một chút, nhưng cũng không đến mức không nhận ra đó là chính cô chứ.

Cô không biết trọng điểm của dì hoàn toàn không nằm trên ảnh chứng minh thư.

“Mới mười sáu thôi à.” Dì cảm thán.

Tuệ Hạnh: “Sao thế ạ?”

“Bằng tuổi con gái dì” Dì cười ha ha, “Cháu còn đang học cấp ba nhỉ.”

Tuệ Hạnh sớm đã quen với việc trả lời kiểu nghi vấn này, nói thẳng: “Cháu học sớm ạ.”

Dì vừa ghi thông tin giúp bọn họ, vừa nói sâu xa: “Nếu nửa đêm mà con gái dì thuê phòng với con trai, đoán chừng dì có thể tức đến phát bệnh tim đấy.”

Nói xong dì ấy còn lườm Thẩm Tư Lam.

Tuệ Hạnh hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: “Bọn cháu thuê phòng để học ạ.”

Dì khẽ cười: “Ồ.”

Trên gương mặt viết rõ chữ không tin.

Kinh doanh khách sạn gần trường học đã mấy năm rồi, có người nào mà dì chưa thấy qua.

Cái gì mà không để ý đồng hồ không kịp giờ canh cổng ra ngoài thuê phòng, cái gì mà ký túc xá cúp nước nên thuê phòng tắm rửa, cái gì mà ký túc xá không có mạng thuê phòng lên mạng, dù sao ký túc xá là cục gạch, ở đâu có ích thì chuyển đến đó, đủ loại lý do muôn hình vạn trạng nào cũng có.

Lý do thuê phòng để học này rất ít người dùng, vì quá ngớ ngẩn, là một người bình thường cũng sẽ không dùng cái này để làm cái cớ.

“Hai cháu đặt phòng đôi hả?” Dì hỏi.

Tuệ Hạnh: “Dạ.”

Cho dù đã đặt phòng đôi, dì vẫn không tin bọn họ.

Bởi vì dì đã bị người ta nhờ là lúc thuê phòng thì nói phòng đôi đầy rồi, chỉ còn lại phòng đơn không chỉ một lần.

Mà người không chơi chiến lược này thật ra cũng không tốt đến mấy đâu, một giường dùng để làm chiến trường, giường còn lại dùng để nghỉ ngơi sau khi làm việc, đám sinh viên này rất tinh ranh, cho rằng mình thuê phòng đôi thì có thể che giấu được bản tính của chúng?

“Xong rồi này.” Dì nói.

Tuệ Hạnh hí hửng nhận thẻ phòng, đi trước ấn thang máy chuẩn bị về phòng.

Thẩm Tư Lam bị dì gọi lại.

Dì ra hiệu hết sức uyển chuyển: “Tuổi bạn gái cháu còn nhỏ quá, nhịn được thì nhịn chút nhé.”

Thẩm Tư Lam: “…”

“Dì cũng là nghĩ cho sức khỏe của bạn gái cháu, cái hộp ở tủ đầu giường kia không được dùng nha, sáng mai dì sẽ đến kiểm tra, thiếu một cái dì thu tiền cháu gấp đôi đấy!”

Dì là một người chịu chơi, hôm qua có một cậu trai ôm một cô sinh viên say khướt đến thuê phòng, bà trực tiếp đóng cửa không kinh doanh, tuyên bố phải báo cảnh sát, người mang lòng dạ xấu xa vừa nghe bà chủ muốn báo cảnh sát, lập tức vứt cô gái lại bỏ đi.

Sau đó vẫn là giáo viên của cô gái đến đưa cô gái đi, dì yên tâm vui vẻ vô cùng, cảm thấy mình đã cứu vớt một cô gái.

Dì rất có nguyên tắc, không phải tiền gì cũng chịu kiếm.

Ít nhất tiền ngừa thai của Tuệ Hạnh và Thẩm Tư Lam, bà không muốn kiếm.

“Học trưởng, thang máy đến rồi.” Tuệ Hạnh đứng ở cửa thang mấy hối thúc hắn.

Dì nói một câu cuối cùng: “Nhịn chút nhé!”

“…”

Phòng Tuệ Hạnh chọn là chủ đề Doraemon, màu của cả căn phòng đều là màu xanh, trên tường còn in hình chú Doraemon mang chong chóng tre bay lượn trên bầu trời cùng Nobita và bạn của cậu ấy, và kinh điển nhất, ngay cả ra trải giường cũng là Doraemon, cả căn phòng đều tràn ngập cảm giác trẻ em.

Hoàn toàn không nhìn ra là khách sạn, trái lại càng giống căn phòng của bạn nhỏ trong nhà hơn.

Nếu trên tủ không để những thứ kia.

Bởi vì lời nói vừa nãy của dì, khoảnh khắc bước vào phòng, Thẩm Tư Lam nhìn về phía tủ đầu giường theo bản năng.

Tuệ Hạnh ném balo lên giường.

“Em đi vệ sinh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cô có cái tật này, việc đầu tiên đến nhà chính là đi vệ sinh, cho dù lúc ở ngoài phòng không có nhu cầu đi vệ sinh, vừa vào phòng, thì có rồi.

Lúc ngồi xuống chuẩn bị giải quyết, Tuệ Hạnh mới nhận ra được điều không hay,

Sẽ có tiếng nước.

Chắc chắn sẽ bị Thẩm Tư Lam ở bên ngoài nghe thấy.

Tuệ Hạnh khép chân kìm nén, vốn dĩ nên là chuyện rất thoải mái, nhưng vì sợ bị người bên ngoài nghe được âm thanh không hay, mà vừa vội vã vừa không dám.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, Tuệ Hạnh cố ý ho lớn mấy tiếng, hòng che giấu tiếng nước chảy.

Lúc ra ngoài, Tuệ Hạnh lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Tư Lam đang ngồi ngẩn ngơ trên giường.

Lúc cô nhìn hắn, hắn cảm nhận được ánh mắt, nên cũng nhìn qua.

Trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người họ.

Mặc dù là phòng đôi, nhưng không thể kiềm chế được tâm trạng rối loạn trong lòng cô.

Cô thừa nhận mình có lòng riêng.

Đến thuê phòng cũng là chiêu hiểm vừa nãy đầu óc co rút đã nghĩ ra.

Có khi con người sẽ dễ dàng ngu ngốc, có những suy nghĩ hoang đường, làm những chuyện ngu xuẩn, trước đây Tuệ Hạnh chỉ mơ thấy cảnh tượng này trong mơ.

Bởi vì đủ kiểu bất ngờ mà dẫn đến không thể không qua đêm đơn độc, trong đêm này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhưng không có bất ngờ, hoàn toàn là một tay cô tạo nên, Thẩm Tư Lam bị động bị cô lừa thuê phòng.

Dưới ánh đèn rực rỡ, Tuệ Hạnh lấy lại lý trí cuối cùng cũng ý thức được hành động to gan này của mình là chủ động cỡ nào.

Cô mơ hồ bắt đầu thấy ngại ngùng.

Cảm xúc không tả xiết như dòng trong chảy trong không khí, càng yên tĩnh càng quẫn bách.

Tuệ Hạnh chỉ có thể tìm chút việc làm cho chính mình, cô lấy laptop ra, ngồi trước bàn dài chuẩn bị tăng ca.

Lúc đang định mụ mị làm bài, Thẩm Tư Lam ngồi xuống bên cạnh cô.

Tuệ Hạnh chợt xoay đầu qua.

Cũng không phải chưa từng thảo luận trên một chiếc bàn, nhưng bây giờ sao lại nhạy cảm như vậy.

Tuệ Hạnh bối rối bưng laptop đứng dậy.

Thẩm Tư Lam thu ánh mắt, trầm giọng: “Em ngồi đi.”

“Học trưởng, anh ngồi đi, em ngồi trên giường là được.” Tuệ Hạnh đặt mông ngồi trên giường, còn làm ra vẻ vỗ giường: “Giường mềm hơn ghế, em thích ở trên giường ngồi hơn.”

Mày Thẩm Tư Lam khẽ động, cắn môi dưới, giọng nói sâu xa: “Ừm.”

Tuệ Hạnh nhắm mắt hối hận.

Ngồi trên giường mà.

Cái gì mà ở trên giường ngồi.

Trong lúc hoảng loạn, cô liếc nhìn thứ trên tủ đầu giường.

Trước đây nghỉ lại ở khách sạn với bạn bè, trên tủ đầu giường cũng có thứ này, bạn bè còn cố ý cầm trên tay lắc lư mấy cái đùa bậy bạ chút, lúc đó bầu không khí rất vui vẻ, không ai cảm thấy thứ này sẽ khiến người ta ngượng ngùng.

Nhưng bây giờ khác hoàn toàn.

Cả người Tuệ Hạnh nằm trên giường, hô mấy tiếng lặng lẽ.

Cô thật sự đánh giá cao chính mình rồi.

Vừa nãy cô còn đang nghĩ học trưởng có phải chính nhân quân tử hay không, bây giờ xem ra, người đầu óc toàn suy nghĩ bậy bạ, mang mắt kính vàng(1) rõ ràng chính là cô.

(1) Mắt kính vàng đeo vào sẽ thấy toàn màu vàng, có nghĩa là nhìn gì cũng nghĩ bậy bạ 黄色: có nghĩa là màu vàng, cũng có nghĩa là đồi trụy.

Ai nói nam nữ ra ngoài thuê phòng thì chỉ có con trai mới suy nghĩ lung tung.

Học trưởng có nghĩ bậy hay không thì cô không biết, cô chỉ biết tối nay cô đừng hòng tăng ca nghiêm túc, càng đừng hòng đi ngủ.

“Học muội.”

Tuệ Hạnh cũng không biết mình giữ tư thế nằm trên giường trong bao lâu, cho đến khi Thẩm Tư Lam ngồi xổm bên giường, nhỏ giọng gọi cô một tiếng.

Cô trả lời lại, hơi ngẩng đầu lên.

“Người em không thoải mái hả?”

Tuệ Hạnh lắc đầu.

“Không có ạ.”

Thẩm Tư Lam nhẹ nhàng nói: “Sắc mặt của em không ổn lắm.”

Tuệ Hạnh sờ mặt mình theo bản năng.

Tay bị nóng bởi nhiệt độ trên gương mặt.

Rất nóng.

Cô vội vàng che mặt mình, định lấy tay giảm nhiệt cho gương mặt.

Không có tác dụng, lại lấy tay quạt, Tuệ Hạnh mếu máo, cô cũng không biết tại sao đột nhiên chóp mũi cay cay.

Mất mặt đến mức muốn khóc.

Cả khuôn mặt cô đều lờ mờ, chỉ có tròng mắt đen là sáng đến dọa người, lúc này còn đọng một tầng nước.

“Học trưởng, em——”

Tuệ Hạnh lắp bắp nói: “Xin lỗi, em không nên kéo anh đến…”

Thẩm Tư Lam thở dài, rút khăn giấy lau khóe mắt giúp cô.

“Đi thôi” Hắn nói, “Đến nhà anh.”

Tuệ Hạnh không phản ứng.

“Nhà anh còn có người, yên tâm đi.” Hắn nói.

Tuệ Hạnh vội lắc đầu, liền nói: “Em không có ý đó, không phải em sợ anh——”

“Anh biết.” Thẩm Tư Lam thấp giọng, “Nhưng anh lo cho chính anh.”

Toàn thân Tuệ Hạnh như khúc gỗ, từ lúc rời khỏi phòng, đến lúc được Thẩm Tư Lam kéo cánh tay đi trả phòng, trong đầu Tuệ Hạnh vẫn quanh quẩn câu nói Thẩm Tư Lam nói với cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 753

Lúc trả phòng, dì vừa vui vẻ yên tâm vừa khâm phục nhìn Thẩm Tư Lam, ngay cả kiểm tra phòng cũng không đi, không những trả tiền phòng, còn rất dứt khoát trả luôn tiền thế chân cho họ.

Xe của Thẩm Tư Lam đậu trong trường, hắn cùng lười về trường lái, dứt khoát gọi taxi.

Tuệ Hạnh ngồi vào taxi, rồi lại mở cửa sổ ra, gió đêm ào ạt thổi lên mặt, lúc này cô mới tỉnh táo chút.

Cô vẫn chưa từng đến nhà học trưởng.

Mặc dù nghe rất nhiều người nhắc đến, học trưởng có một căn nhà ở đây, hơn nữa học trưởng Tiểu Hầu còn từng đến một lần, lúc đó cô nghe vô cùng ngưỡng mộ, thậm nghĩ khi nào mình mới có cơ hội đến nhà hắn.

“Học trưởng.” Tuệ Hạnh cắn môi, “Có phải em gây phiền phức cho anh không?”

“Không có.”

Cô im lặng rất lâu mới nói: “Em thật sự không nghĩ như vậy, em thề đó, trong lòng em học trưởng tuyệt đối không phải loại người đó.”

Tuệ Hạnh chứng minh vô ích, cũng không biết Thẩm Tư Lam có tin cô không, dù sao mặc kệ hắn tin hay không Tuệ Hạnh cũng phải giải thích.

Thẩm Tư Lam trả lời mơ hồ: “Anh biết, cảm ơn.”

Cuộc đối thoại kỳ lạ lại khó chịu, cứng nhắc mà lại nhàm chán, không biết đang nói gì, hơn nữa logic không hợp lý, đến đó thì ngừng, cũng không ai chịu nói rõ hơn.

Kể cả bác tài xế taxi đang lái xe phía trước, nghe được hết từng chữ, nhưng cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.

Giống như Tuệ Hạnh tối nay.

Nhiều lần xuất hiện suy nghĩ kỳ lạ, tâm trạng rối nùi, lời nói ra cũng không suy nghĩ, toàn thân như tâm thần phân liệt, giây trước làm cái gì, giây tiếp theo sau đó lại cảm thấy hối hận vì hành động của giây trước.

Thì ra con người thật sự có thể mất trí thông minh trong nháy mắt, dù thông minh như Tuệ Hạnh cũng sẽ biến thành kẻ ngốc.

Tuệ Hạnh quay đầu qua, nhìn chăm chăm bóng ngược của mình trên cửa sổ xe, tự lẩm bẩm: “Em thật sự không nghĩ như vậy.”

“Vậy em khóc cái gì?”

Tuệ Hạnh khăng khăng nói: “Em không khóc.”

Cô nghe thấy hắn hừ một tiếng, vẫn không sửa lại, cố chấp nói: “Rõ ràng đã khóc.”

Thẩm Tư Lam cũng mở cửa sổ bên phía hắn, chống cằm chăm chú nhìn cảnh đêm chợt lóe xung quanh, đèn nê ông sặc sỡ chiếu trong con ngươi xinh đẹp của hắn, không rõ sắc thái, trông cả người vừa lười nhác lại ngẩn ngơ.

Bác tài xế nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu.

Cách rất xa, ai nấy đều dựa sát vào cửa xe, dường như hận không thể chui ra ngoài. 

Ai cũng cố chấp nhìn ngoài cửa sổ, quay sau ót vào nhau.

Cô gái nhỏ thở hổn hển nói: “Thật sự không khóc.”

Thẩm Tư Lam quay đầu nhìn cô, đột nhiên giơ tay kéo đuôi ngựa của cô, Tuệ Hạnh ngạc nhiên giữ lấy tóc, xoay đầu qua cảm thấy kinh ngạc vì hành động trẻ con của hắn.

“Em không khóc.” Hắn lườm cô, mở miệng hỏi một cách hờ hững, “Cũng không đỏ mặt?”

Hai tay Tuệ Hạnh bấu đầu gối, tiếp tục cứng miệng: “Không có.”

Cô nghe thấy người bên cạnh cười khẽ.

Tuệ Hạnh vừa định kiên quyết nói lại một câu không có, đột nhiên gò má được đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ lướt qua.

Hắn cong ngón tay, nhẹ nhàng sờ mặt cô một cái.

“Vẫn còn nóng này.” Thẩm Tư Lam chậm rãi nói.

Tuệ Hạnh vụng về lấy tay lau mặt mình, muốn lau đi màu sắc thấm vào mô liên kết, nhưng thật ra căn bản là không lau được.

“Chẳng phải là không nghĩ như vậy sao?”

Tuệ Hạnh nói vụng về: “Em không nghĩ anh như vậy.”

Dừng một lát, hai mắt cô đờ ra, giọng nói còn thấp hơn vừa nãy, vừa tự trách vừa bất lực: “Là vấn đề của em, bản thân em không thuần khiết.”

Thẩm Tư Lam đờ ra một hồi, bỗng bật cười.

Tuệ Hạnh bị cười nên hơi bối rối, đầu nóng lên, lại bắt đầu dạy hắn: “Học trưởng, sau này anh chú ý chút, con trai ở bên ngoài cũng phải bảo vệ mình đàng hoàng, đừng tùy tiện đồng ý người khác.”

Ngược lại Thẩm Tư Lam bị dạy dỗ cũng không tức giận, cúi đầu rũ mắt, tay đỡ mặt, mi mắt hơi dài khẽ động lên xuống, lẩm bẩm: “Không có tùy tiện mà.”

Rất tiếc, đến cuối cùng tài xế cũng không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói gì.

Có thể chính bọn họ cũng không hiểu.

Bình thường người logic rõ ràng, nói năng xằng bậy cũng giống như say rượu, lời nói ra vừa lung tung lại cứng nhắc.

Sau khi taxi đến nói, Tuệ Hạnh xuống xe trước, chần chừ ôm balo đứng trong bóng đêm, đợi Thẩm Tư Lam dẫn cô đến nhà hắn.

Chung cư mà Thẩm Tư Lam sống có diện tích phủ xanh rất lớn, gió có thể mang theo mùi thơm dịu.

“Học trưởng, anh nói trong nhà có người, là ai vậy?”

“Em trai của anh.”

Tuệ Hạnh ngạc nhiên: “Học trưởng, anh vậy mà có em trai hả?”

“…” Thẩm Tư Lam sửa lại cách gọi, “Em họ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 289

Mở cửa ra, màu đen u tối, Thẩm Tư Lam lấy đôi dép giúp Tuệ Hạnh, Tuệ Hạnh lặng lẽ thò đầu vào trong, nhỏ giọng nói: “Em họ của anh ngủ chưa?”

“Chắc ngủ rồi.”

Tuệ Hạnh rón rén thay giày dép đi vào, chỉ sợ đánh thức em học của Thẩm Tư Lam.

Tivi màn ảnh lớn trong phòng khách đang chế độ ngủ, hiện lên ánh sáng màu xanh đậm, Thẩm Tư Lam đoán được gì đó, mở đèn phòng khách lên, quả nhiên bạn nhỏ ngủ trên sô pha tỉnh rồi.

Thẩm Tư Sầm che mắt ngồi dậy, ê a nói: “Anh trai?”

Cùng với động tác ngồi dậy của Thẩm Tư Sầm, là tay cầm trò chơi vứt trên sô pha rớt xuống nền nhà.

“Dì đâu?”

“Trong nhà dì có việc, về nhà sớm rồi.”

“Còn bị anh bắt gặp lần thứ hai.” Giọng Thẩm Tư Lam bình tĩnh, “Thì anh đưa em về.”

Thẩm Tư Sầm cũng biết mình chơi game đến mức ngủ trên sô pha như vậy là không đúng, thành thật xin lỗi anh trai: “Em xin lỗi.”

Tuệ Hạnh nghe cuộc trò chuyện bình thường này, ngẩn ngơ đứng ở phòng khách, ngay cả chân đặt ở đâu cũng không biết.

Sau khi bị anh trai dạy dỗ, thoáng chốc Thẩm Tư Sầm đã tỉnh táo lại, cùng lúc nhìn thấy một người khác đứng trong phòng khách

“Ủa? Chị gái này là ai vậy?” Thẩm Tư Sầm tò mò hỏi.

“Học muội của anh, hôm nay qua đêm ở nhà anh.”

Thẩm Tư Sầm nhảy xuống từ sô pha, chay đến trước mặt Tuệ Hạnh ngẩng đầu lên đánh giá cô, Tuệ Hạnh nhạt nhẽo nói câu xin chào.

Bạn nhỏ đến gần chị gái, ngửi được mùi hương trên người chị.

Cậu nhóc nhìn gương mặt mềm mại của chị gái, trong lòng bắt đầu lặng lẽ so sánh mặt của cậu với chị gái này, mặt ai mềm hơn.

Bị nhìn chăm chú như thế, Tuệ Hạnh không biết phải làm sao.

Đột nhiên bạn nhỏ nói: “Chị ơi, trông chị rất giống snow ball đấy.”

“Snow ball?”

Thứ gì vậy?

Thẩm Tư Sầm: “Là một chú chó mà anh trai nuôi.”

Tuệ Hạnh: “…”

Bị người gặp lần đầu nói giống chó, Tuệ Hạnh cũng không vui lắm.

Nhưng bạn nhỏ có gì thì nói đấy, cậu nhóc cảm thấy giống, mà cũng cảm thấy mình đang khen chị gái đáng yêu, cho nên còn hỏi anh trai của mình, muốn tìm chút cảm giác thừa nhận: “Anh trai, anh cũng thấy giống đúng không?”

Thẩm Tư Lam không trả lời, trực tiếp ra lệnh cho cậu nhóc: “Em mau đi ngủ đi.”

“Ồ.”

Thẩm Tư Sầm mất mác mấy giây, chớp mắt lại nói: “Bây giờ snow ball đang ngủ, đợi nó dậy thì chị có thể xem nó, chị với nó thật sự trông rất giống.”

“Thẩm Tư Sầm.” Thẩm Tư Lam gọi cả tên lẫn họ của cậu nhóc, “Đi ngủ.”

Thẩm Tư Lam nói một cách vô cùng miễn cưỡng: “Đi liền nè.”

Sắp xếp đứa nhỏ xong, Thẩm Tư Lam định sắp xếp một đứa nhỏ khác.

“Học muội, đến phòng anh.

Tuệ Hạnh ôm balo gật đầu, theo hắn vào phòng.

Giường lớn một mét năm, Tuệ Hạnh không dám nằm lên đó giống như ở khách sạn vừa nãy, ngoan ngoãn vòng qua giường hắn, để balo lên bàn học của hắn.

Nếu tối nay có thể ngủ trên chiếc giường này, nằm gối của hắn, đắp chăn của hắn, ngủ thiếp đi với mùi thơm dịu trên người hắn, vậy thì tốt rồi.

Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi, nhà bọn họ chắc chắn có phòng khách có thể cho cô ngủ.

Tuệ Hạnh ho khan bình tĩnh.

Thẩm Tư Lam thu xếp ổn thỏa cho cô xong, rồi nói: “Anh đi tắm trước.”

Ở khách sạn không tiện tắm rửa, bây giờ về nhà rồi, Thẩm Tư Lam nhất định phải tắm.

“Dạ được.”

Trong lòng Tuệ Hạnh thở phào một cái.

Tuệ Hạnh không ở trong phòng, vậy lát nữa cô sẽ có cơ hội một mình thưởng thức phòng hắn kỹ càng.

Thẩm Tư Lam lấy đồ thay rồi ra khỏi phòng, sau đó phát hiện Thẩm Tư Sầm đáng lẽ lúc này nên ngủ ở phòng mình vẫn còn đứng trong phòng khách.

Giọng điệu hắn gọi tên cậu nhóc lận này lại nặng thêm mấy phần: “Thẩm Tư Sầm.”

Thẩm Tư Sầm đứng ở cửa phòng mình cả buổi không chịu vào nhìn anh trai cầm quần áo thay tắm trong tay, nói với vẻ rất hiểu đạo lý tiếp khách: “Anh trai, anh nên để khách tắm trước.”

Cửa phòng không đóng, ở trong phòng Tuệ Hạnh cũng có thể nghe thấy lời nói của Thẩm Tư Sầm, cô vội nói: “Em không cần đâu ạ.”

Thật ra cô cũng muốn tắm, nếu không lỡ như trên người cô có mùi lạ, vậy mất mặt lắm.

Những vẫn là đừng tắm, cảm thấy tắm ở nhà người khác cứ kỳ lạ sao sao ấy.

Tuệ Hạnh thận trọng gấp nghìn lần so với lúc làm khách ở nhà người khác.

Đương nhiên Thẩm Tư Lam cũng nghĩ đến vấn đề này.

“Trong nhà không có đồ thay của nữ.” Hắn nói.

Thẩm Tư Sầm chớp mắt, nói rất nhanh: “Có chứ! Có nhiều váy xinh lắm!”

Thẩm Tư Lam nhíu mày phản ứng chậm, hơi mở mắt, có chút bối rối.

Tuệ Hạnh lại mím môi bất mãn, hỏi một cách khó chịu: “Học trưởng, sao nhà anh lại có váy thế?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.