Buổi tối, Triệu Lâm ngồi ở ghế phụ, không nói một lời nhìn ra phía trước.
Anh đang tự hỏi một chuyện.
Là chuyện về mười triệu tệ tiền công đã thỏa thuận với nhà họ Trần.
Mười triệu tệ!
Là mười triệu tệ hàng thật giá thật! Là mình kiếm được dựa vào năng lực của mình!
Trong cả cuộc đời, dù anh có thể thuận lợi lên tới chức. trưởng khoa, thì chắc cũng đến một trăm tuổi mới có thể kiếm được mười triệu tệ.
Nhưng bây giờ, chỉ cần giải quyết xong vụ mua bán với nhà họ Trần là anh sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.
Một căn nhà rộng một trăm mét vuông ở Trung Châu thị cũng chỉ có một triệu tệ thôi.
Khi ấy, anh và mẹ có thể đổi sang nhà mới lớn hơn một chút… rồi mua thêm một chiếc xe.
Số tiền còn lại, anh sẽ tiết kiệm, để dành kết hôn hoặc. tình huống khẩn cấp.
Triệu Lâm thầm tính toán nên dùng số tiền kia như thế nào.
Một lúc lâu sau, anh thở hắt ra, trên mặt hiện lên vẻ mỏi mệt, còn có cả vẻ nhẹ nhõm.
Triệu Lâm không phải không thích tiền, ví dụ như loại bầu trời rơi bánh có nhân, nhà họ Lý ra tay là vài tỷ.
Nhưng người ta nói rất đúng, tất cả những món quà mà số phận ban tặng đều đã được tính sẵn giá cả.
Có điều, nhà họ Trần là đặc biệt, bởi vì nhà họ Trần chỉ trả tiền công mà anh xứng đáng nhận được.
“Chỉ mong mọi thứ đều thuận lợi” Triệu Lâm thầm nghĩ.
Chỉ cần lấy được mười triệu tệ là cuộc sống của anh và mẹ sẽ trở nên tốt hơn.
Lý Sơ Ảnh thấp thỏm lái xe. Dọc theo đường đi, ngoài tập trung lái xe ra thì cô đều đang suy nghĩ nên dùng đề tài gì để hỏi đến chuyện vì sao Triệu Lâm lại thay đổi thái độ với mình, đột nhiên trở nên xa cách và lạnh nhạt như vậy.
Nhưng cô… lại không dám hỏi. Cô sợ là mình suy nghĩ nhiều.
Nếu là mình nghĩ nhiều, rồi cứ đi hỏi anh, thì có khi nào anh sẽ cảm thấy mình phiền phức không?
Dưới ánh đèn nê ông, Lý Sơ Ảnh suy nghĩ đủ điều, ngẫu nhiên mếu môi, trong lòng mang vài phần ấm ức.
Khoảng nửa tiếng sau, khi thấy kiến trúc và giao lộ quen thuộc, trên mặt Lý Sơ Ảnh hiện lên vẻ giật mình.
Sao mau vậy? Mới đây mà tới rồi?
Cô còn chưa kịp hỏi Triệu Lâm thì đã vô thức đỗ xe trước. cửa tiểu khu.
“Trên đường chú ý an toàn, về đến nhà nhớ báo một tiếng” Triệu Lâm dặn dò rồi quay đầu đi luôn.
Ø? Tôi còn chưa nói xong mà, anh đừng đi mà!
Lý Sơ Ảnh ngơ ngác nhìn Triệu Lâm dần biến mất trong †ầm nhìn của mình.
“Tức chết tôi rồi!”
“Sau này tôi còn để ý đến anh thì tôi chính là lợn!”
Lý Sơ Ảnh tức giận võ liên tục xuống vô lăng.
Triệu Lâm vừa đến dưới lầu nhà mình liền thấy một chiếc ô tô hàng nội địa mới tinh đỗ ở lối vào hành lang, chặn lối vào hành lang đến mức chỉ có thể từng người đi vào.
“Tên khốn nào đỗ xe vậy, khoe khoang con khiỉ..” Triệu Lâm thầm mắng một câu, chen qua hành lang đi lên lầu.
Vừa đến cửa nhà, anh liền nghe được tiếng trò chuyện trong phòng.
“Chị, sủi cảo chị gói ăn ngon ghê, thơm hơn cả chú Lưu gói nữa, vậy mà trước giờ em không biết chị gói ngon thế này.”
“Để chị nấu thêm một ít cho em.” “Vâng vâng vâng, thêm một bát nữa đi.”