“Haizz.” Triệu Lâm thở hắt ra một hơi.
Ngày đi xin nghỉ một ngày, rồi lại đi tìm Lăng Nhạn Nam nói chuyện. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh muốn nghỉ ngơi cho khỏe. Triệu Lâm nằm trên ghế sau, bắt đầu chợp mắt nghỉ ngơi giống mẹ mình.
Bên ngoài mưa to giàn giụa, sấm sét cuồn cuộn, từng chiếc SUV màu đen lao qua núi lớn dưới màn mưa lả tả và tia chớp lập lòe trong đêm.
Chờ khi tới nhà họ Trần, mọi người sôi nổi xuống xe. Triệu Lâm thấy xung quanh không ai thì hơi ngạc nhiên.
Trần Cửu Kỳ nhận ra sự tò mò của anh, thuận miệng nói: “Tôi bảo con bé ở trong phòng tự mình suy nghĩ lại.”
Triệu Lâm gật nhẹ đầu, không hề hỏi tiếp.
Trần Cửu Kỳ gọi quản gia đi chuẩn bị thức ăn. Trần Long Tượng dẫn Triệu Lâm và Kiều Phương đi hai căn phòng trống.
Chờ khi sắp xếp xong mọi chuyện, Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ lần lượt về phòng. Rốt cuộc thì bây giờ đã hơn mười giờ tối, cứ tiếp tục nói chuyện với Kiều Phương thì có chút mất lịch sự.
Đợi Kiều Phương đóng cửa ngủ, Triệu Lâm mới đi ra khỏi phòng.
Hai anh em Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ đã chờ anh cả buổi.
Trần Long Tượng đi trước dẫn đường.
Ba người đi vào một căn phòng khác trong biệt thự.
Triệu Lâm hỏi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn biết rốt cuộc là ai phái người ám sát mẹ tôi?”
Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ hoàn toàn không bất ngờ trước vấn đề trắng ra của Triệu Lâm.
Nhưng hai người cũng không trả lời ngay, mà là cùng nhìn nhau với vẻ mặt do dự.
Thấy vậy, Triệu Lâm hiểu rõ một chuyện. Đó là… Người ám sát mẹ mình chắc chắn là người có thân phận cực kì cao.
Thế lực của đối phương lớn đến mức ngay cả nhà họ Trần cũng không dám trêu chọc.
“Không thể nói hả?” Triệu Lâm hỏi. “Tôi chỉ đang lo lắng một chuyện.” Trần Long Tượng nói thẳng.
“Chuyện gì?” Triệu Lâm hỏi.
“Đối phương ám sát mẹ cậu hai lần, lại chẳng ngó ngàng gì đến cậu. Tôi cảm thấy đối phương đang bày tỏ một tín hiệu.” Trần Long Tượng nói với vẻ đầy thâm ý.
Nghe vậy, Triệu Lâm nhíu mày.
“Chú nói đối phương chỉ nhắm vào mẹ tôi, chứ không phải nhắm vào tôi?”
Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ không hẹn mà cùng gật đầu.
Triệu Lâm không tin tưởng lắm: “Tôi là con trai của Kiều Phương, nếu đối phương muốn giết mẹ tôi, thì sao không giết luôn cả tôi?”
“Nhưng cậu cũng là cháu trai của Triệu Trường Tiên!” Trần Cửu Kỳ nhìn Triệu Lâm, bình tĩnh mở miệng.
Một câu nói ngắn ngủi khiến Triệu Lâm rơi vào im lặng.
“Ông nội tôi rất lợi hại hả?” Triệu Lâm xác nhận lại với hai người.
Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ nhìn nhau, đồng thanh nói: “Cực kì lợi hại!”
Triệu Lâm nói: “Ý của các chú là đối phương chỉ nhắm vào mẹ tôi, là muốn bày tỏ rằng đây chỉ là ân oán cá nhân với mẹ tôi, chứ không muốn cùng tôi, nói chính xác hơn là không muốn cùng ông nội tôi hoặc là cùng nhà họ Triệu xảy ra xung đột, đúng không?”
“Chỉ đúng một phần thôi.” Trần Long Tượng lắc đầu phủ nhận.
Trần Cửu Kỳ bổ sung: “Chưa chắc là hắn không muốn cùng ông nội cậu hoặc là nhà họ Triệu xảy ra xung đột. Hắn cũng là người thôi. Nếu hắn dám cho ám sát mẹ cậu, thì có thể thấy đây chỉ là ân oán cá nhân của hắn. Nhưng nếu hắn kéo theo cậu, thì chính là nảy sinh xung đột trực tiếp với nhà họ Triệu. Đến khi ấy,
không chỉ là hắn, mà ngay cả thế lực sau lưng hắn, cũng sẽ bị ông nội cậu trả thù.”
Triệu Lâm mở miệng định nói bố và ông nội mình đã mất tích hơn hai mươi năm rồi…
Nhưng lời đến bên miệng, anh lại hiểu được một chuyện.
Chính là vì bố và ông nội biến mất hơn hai mươi năm nên đối phương mới dám không chút kiêng dè đi ám sát Kiều Phương.
Nếu bọn họ có ở đây thì hung thủ sau màn làm sao dám làm như vậy?