*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
– —————————-
Phó Ấu Sanh không ngờ mẹ thế mà lại có thể quan tâm đ ến chuyện trên mạng của cô.
Vô thức nhìn về phía Phó phu nhân.
“Mẹ, mẹ cũng lướt Weibo ạ?”
Phó phu nhân mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên rồi, mẹ muốn hiểu rõ nghề nghiệp của con gái mẹ mà.”
“Bình luận trên mạng nói con gái của mẹ là một diễn viên rất xuất sắc.”
Đồng tử đen nhánh của Phó Ấu Sanh hơi hơi sững sờ.
Tận sâu trong lòng cô vẫn rất hy vọng nhận được sự công nhận của gia đình đối với nghề nghiệp của cô.
Dù cho sau này trở lại Phó gia với thân phận người thừa kế, trong lòng Phó Ấu Sanh vẫn rất mông lung.
Cô biết rằng, những người khác trong Phó gia tôn trọng cô, chỉ là nể mặt ông nội mà thôi, chứ không phải công nhận cô trở thành người thừa kế và gia chủ tương lai.
Nhưng Phó Ấu Sanh lại vẫn muốn dùng cách riêng của mình, từng bước từng bước thay đổi tư tưởng hủ bại của Phó gia.
Làm diễn viên không phải và một việc làm nhục khí khái gì cả, cũng sẽ mang lại vinh quang cho gia tộc.
Khí khái tồn tại trong tâm, mà không phải quá khứ hạn hẹp.
Câu nói này của Phó phu nhân, giống như một tia sáng yếu ớt, dần dần mở rộng khe hở hạn hẹp đó.
Khiến cho cô có thể tin tưởng, theo thời gian, tia sáng yếu ớt này, nhất định càng ngày càng sáng, xuyên qua hết thảy, chiếu sáng trên dưới Phó gia.
Mắt Ân phu nhân sáng lên, đột nhiên nói: “Chị thông gia có tham gia Siêu thoại(*) fan của Ấu Ấu hay không, tôi mỗi ngày đều điểm danh.”
(*)超话 – Siêu thoại (Super Topic): gần tương tự như một group trên Facebook. Mỗi người nổi tiếng hay nhân vật đều sẽ có 1 siêu thoại chính thức. Bất kỳ tin tức gì liên quan tới người nổi tiếng, nhân vật đều sẽ được đính kèm siêu thoại để giúp gia tăng độ nhận diện, mức độ thảo luận.
Ân phu nhân nhưng lại biết.
Vẫn là lúc đầu là lão phu nhân muốn cổ vũ cho cháu dâu, nhưng ánh mắt của bà cụ không tốt lắm, cho nên liền bảo con dâu làm thay.
À không phải, Ân phu nhân không chỉ biết nguyên Siêu thoại, mà còn tham gia nhóm fan chính thức của Phó Ấu Sanh.
Còn quen biết không ít các bạn nhỏ trong nhóm fan.
“Tôi kéo chị vào nhóm fan của Ấu Ấu nhé, bọn tôi còn hẹn muốn tiếp ứng offline cơ, nếu như chị có thời gian, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.”
“Những người trẻ tuổi này chơi trò theo đuổi minh tinh, còn khá thú vị.”
Lời của Ân phu nhân khiến Phó Ấu Sanh cũng có chút ngây người.
Sau đó từ đắm chìm trong suy tư hồi phục lại, ngước mắt nhìn về phía Ân Mặc: “Mẹ còn đi tiếp ứng offline cho em nữa???”
Ân Mặc nhéo nhéo tay nhỏ của cô, chậm rãi cười nói: “Đây là hành trình riêng của mẹ, anh cũng không rõ lắm.”
Phó Ấu Sanh vốn muốn hỏi thử. Nhưng hai người mẹ trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội xen vào.
Từ trong miệng của mẹ chồng cao quý ưu nhã nghe được thuật ngữ chỉ xuất hiện ở những cô gái trẻ đu idol kia, Phó Ấu Sanh thật đúng là cảm thấy có chút kỳ diệu.
Có điều cũng chưa để cô nghĩ nhiều.
Ông nội đã vẫy tay bảo hai người họ đi qua.
Vừa rồi Ân lão phu nhân cũng đích thân giải thích một chút chuyện vì sao Phó Ấu Sanh bị gọi là cô bé Lọ Lem.
Kỳ thực Phó Ấu Sanh không bận tâm đ ến chuyện này chút nào.
Cô nếu như bận tâm, thì sẽ không ra mắt nhiều năm như vậy, vẫn lặng thinh không nhắc đến người nhà.
Ông cụ không hài lòng nhìn Phó Ấu Sanh: “Ấu Ấu là cảm thấy ông nội đây nhỏ nhen lắm sao?”
Phó Ấu Sanh ôm lấy cánh tay của ông cụ: “Ông nội, ông nói gì vậy ạ, đây chẳng phải là cháu sợ các fan ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ông sao.”
“Không muốn để người trong nhà phơi bày quá mức, đây là bảo vệ mọi người.”
Cô liếc nhìn Phó Ân Thầm.
Mím mím môi: “Một khi tung ra ngoài, trên đường gặp phải người khác đều có thể sẽ nhận ra mọi người.”
“Hiện tại ông nội cháu đây đi ở trên đường, đều có người có thể nhận ra ông.”
Ông cụ là nhà Nho lớn đương thời, từng viết vô số sách, người tuổi hơi lớn một chút yêu thích văn chương, về cơ bản đều có thể nhận ra ông cụ.
Lời này nhưng là sự thật.
Dù sao thì khi Ân Lâm và Ân phu nhân hôm nay nhìn thấy ông cụ, đều tưởng có phải nhận nhầm rồi không.
Bọn họ cũng không ngờ, nhà văn sống trong sách giáo khoa của họ năm đó, thế mà lại là ông nội của cháu dâu.
Bởi vì Phó lão gia cùng con dâu, sự khoan nhượng của bọn họ đối với Phó Ân Thầm, vị thông gia khó đối phó này cũng cao hơn nhiều.
Có ông cụ ở đây, hôn sự rất nhanh đã đi đến quyết định.
Ông cha già Phó Ân Thầm hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện.
Về việc ông cụ muốn công khai thân phận của Phó Ấu Sanh, cuối cùng vẫn là nghe Ân Mặc, chờ có cơ hội lại công bố.
Thật không nghĩ tới, đoàn đội PR của Tư bản Thắng Cảnh trước đó đã từng làm phân tích điều tra về chuyện thân thế của Phó Ấu Sanh.
Sẽ đưa ra được phương án công khai tốt nhất.
Mà hiện tại chuyện quan trọng nhất là hôn lễ.
Trước đó mọi thứ nên chuyển bị đều đã chuẩn bị xong.
Ngay cả váy cưới cũng đã được vận chuyển bằng đường hàng không đến từ năm ngoái.
Mà áo cưới màu đỏ kiểu Trung, Phó phu nhân đã sớm tự mình thêu xong cho con gái rồi.
Vốn dĩ tưởng rằng không có cơ hội để con gái mặc cho bà xem, không ngờ ――
Khi mấy người Phó Ấu Sanh rời đi.
Phó phu nhân nhìn về phía Phó Ân Thầm: “Đưa chìa khóa cho em.”
Nguyên bộ mũ phượng khăn trùm đều do Phó Ân Thầm cất giữ.
Lần trước khi đưa của hồi môn cho Phó Ấu Sanh, chỉ duy nhất cái này, Phó phu nhân chưa đưa qua.
Chính là bởi vì trong tay Phó Ân Thầm có chìa khóa.
Phó Ân Thầm nhìn Phó phu nhân vươn tay ra.
Ông khựng lại một giây, vô thức nhìn về phía con gái.
Phó phu nhân: “Mũ phượng còn là năm đó anh dùng bút tích thự của Triệu Mạnh anh yêu thích nhất đổi với một người sưu tầm, chính là vì ngày con gái gả chồng, hiện tại không nỡ lấy ra?”
“Em nói gì vậy, sao anh có thể không nỡ chứ.” Phó Ân Thầm theo bản năng đáp lại, “Vốn dĩ chính là cho con bé.”
Phó Ấu Sanh nghe thấy lời này của Phó Ân Thầm, lông mi khẽ run lên một chút, nhưng lại không nói gì.
Phó Ân Thầm lấy một chiếc khóa thẻ từ giống như tấm vàng tinh xảo từ trong ví tiền ra, đưa cho Phó phu nhân, “Đi lấy đi.”
Chỉ nhìn thấy ông trân quý đến mức mang theo bên người, liền biết rằng anh cũng để tâm đ ến nó.
Lúc này lại cho Phó Ấu Sanh mà không thèm chớp mắt.
Phó Ấu Sanh muốn nói không cần.
Lại đối mặt với cặp mắt kia của Phó phu nhân, làm thế nào cũng không nói ra được.
Mãi đến khi rời khỏi Phó gia.
Phó Ấu Sanh chẳng nói câu nào.
Chiếc Maybach dừng ở bãi đỗ xe tư nhân của biệt thự Lộc Hà Công Quán.
Ân Mặc nắm lấy tay nhỏ lạnh lẽo của cô: “Nếu như em không muốn mặc, cũng không sao hết.”
Phó Ấu Sanh ngước mắt lên, nhìn về phía Ân Mặc, cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên: “Em sẽ không tha thứ cho ông ấy.”
“Được, không tha thứ.” Ân Mặc tháo dây an toàn ra, ôm cô vào lòng: “Cho dù hôn lễ em không muốn mời ông ấy, cũng nghe theo em, có được không?”
Lời này khiến Phó Ấu Sanh vốn đang khóc lã chã phải bật cười.
Tức giận đẩy anh một cái: “Em còn lâu mới ngu ngốc đến mức giao nhược điểm của mình vào tay người khác đâu.”
“Ừ, bà Ân nhà chúng ta thông minh nhất.” Ân Mặc ngoan ngoãn khen ngợi.
Bị Ân Mặc làm gián đoạn như thế, tâm trạng ảm đạm ban đầu của Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều.
Hai người cùng nhau xuống xe về nhà.
Mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp của bọn họ.
“Ân Mặc, chúng ta sắp tổ chức hôn lễ, có phải anh vui mừng lắm không?”
“Bà Ân cuối cũng muốn cho Ân mỗ đây danh phận thực sự, Ân mỗ đương nhiên vui mừng.”
“Hừ, còn không mau tạ chủ long ân.”
“Chờ đến tô, anh nhất định sẽ cố gắng hầu hạ bà Ân, cảm tạ sự hào phóng của bà Ân ban cho Ân mỗ danh phận.”
“Đừng nói lời mặt dày như vậy, anh không cần mặt mũi nhưng em vẫn cần đấy.”
“Nếu anh……”
Tiếng nói chuyện càng ngày càng thấp.
Bóng dáng hai người nắm tay nhau, dưới ánh chiều tà, bóng dáng kéo dài thật dài.
Bóng dáng hai người nắm tay nhau, dưới ánh chiều tà, bóng dáng kéo dài thật dài
……
Ngày 16 tháng 5, thích hợp cưới gả, thích hợp kết hôn.
Ân gia không có công khai buổi hôn lễ này với bên ngoài, nhưng trong số khách khứa được mời, cũng không tịch thu di động của họ, càng không hạn chế bọn họ đăng những bức ảnh đã chụp lên Weibo.
Các đối tác hợp tác của Ân gia cùng các ôn lớn có tiếng tăm trong giới kinh doanh đều đã nhận được lời mời.
Bọn họ vốn tưởng đây là một buổi party thương nghiệp lấy danh nghĩa lễ cưới.
Hoàn toàn không ngờ tới.
Bọn họ vừa lên đảo mới phát hiện rất nhiều nhà văn, nhạc sĩ sống trong sách giáo khoa, thậm chí cả những nhà thư pháp, họa sĩ đương thời từng bức thư pháp, họa quyển(*) được bán đấu giá đấu ra giá trên trời đều ở đây.
(*)画卷 – Họa quyển: bức hoạ cuộn tròn; bức tranh cuốn tròn
Tưởng chừng như muốn chói mù mắt.
Từ khi nào Ân gia còn có nhiều bạn bè trong giới nghệ thuật như vậy?
Thế nhưng ――
Cho đến khi Ân Lâm giới thiệu vợ chồng Phó Ân Thầm cho khách mời làm quen, bọn họ mới bổng nhiên bừng tỉnh.
Hóa ra không phải Ân gia sắp cưới một nữ minh tinh, mà là cưới được một tiểu thư khuê các chân chính xuất thân thư hương thế gia.
Nhìn những cô gái người nào người nấy được nuôi dạy trong gia đình thư hương, lại nhìn những người được gọi là thiên kim danh viện trong giới thượng lưu bọn họ, mọi người đều trầm mặc.
Dù rằng không muốn thừa nhận.
Nhưng cùng một động tác như nhau, con gái nhà người ta chân chính có thư hương thế gia nuôi dạy kỹ lưỡng, quả thực so với cái gọi là lễ nghi của các thiên kim danh viện mà trong nhà bọn họ mời giáo viên lễ nghi dạy dỗ kia, càng thêm ưu nhã khóe léo.
Tự nhiên giống như nước chảy mây trôi.
Kết quả là, không ít ông lớn thương giới thông minh, đã bắt đầu hỏi thăm những người này mời giáo viên lễ nghi ở đâu.
Muốn đào được loại giáo viên lễ nghi chân chính này đến nhà dạy bọn trẻ.
Mặc dù trong lòng những người xuất thân thư hương thế gia vẫn có chút chướng mắt gia đình thương nhân, có điều vuốt mặt phải nể mũi, hơn nữa người ta còn tán thưởng giáo dưỡng của bọn họ.
Ban đầu Phó phu nhân còn lo lắng bạn bè hai bên chung đụng sẽ không hòa thuận.
Không ngờ trong sảnh tiệc, mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Chuyện phân thành hai làn sóng trong tưởng tượng không hề xảy ra.
Bà nhẹ giọng nói bên tai chồng: “Anh xem, mọi người đều từ từ thay đổi cách nhìn với thương nhân.”
Phó Ân Thầm chỉ hừ lạnh một tiếng, mặc dù không thừa nhận, nhưng cũng không phản bác.
“Ngày vui lớn của con gái, vui lên chút đi.” Hôm nay Phó phu nhân mặc một bộ sườn xám màu đỏ rượu, vô cùng nhẹ nhàng xinh đẹp, lịch sự tao nhã.
Đối mặt với vợ, Phó Ân Thầm nở một nụ cười cứng nhắc.
Phó phu nhân lắc lắc đầu.
Bỏ đi.
Không nên có bất kỳ hy vọng nào với ông ấy.
“Anh cười thành như vậy, thảo nào con gái không muốn khoác tay anh.”
Phó phu nhân đâm một đao vào tim Phó Ân Thầm, sau đó thản nhiên đi tiếp đãi khách khứa.
Phó Ân Thầm: “……”
Đôi mắt hơi nheo lại, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần cảm xúc mất mát hiếm gặp ẩn chứa trong mắt.
Ông cũng không hiểu, chỉ bởi vì đặt quá nhiều hy vọng vào con gái, vì sao lại tạo thành cục diện hiện tại.
Con gái không muốn nhận ông.
Cha ruột phạt ông quỳ từ đường.
Ngay cả người vợ trước giờ luôn dịu dàng cũng bắt đầu chán ghét ông.
Giống như ――
chẳng khác gì bị cô lập hoàn toàn.
Phó Ân Thầm thở dài nặng nề.
Đúng lúc này.
Ân Lâm dẫn theo mấy người bạn đi tới: “Anh thông gia, mấy vị này nghe danh mà đến, muốn bái kiến Phó lão gia một chút, ông cụ hiện giờ có thể có thời gian không?”
Nếu là trước đây, Phó Ân Thầm đã sớm lạnh mặt từ chối rồi.
Sao có thể giao thiệp với thương nhân người toàn mùi tiền chứ.
Nhưng hiện tại ――
Phó Ân Thầm dừng lại hai giây, trên mặt treo một vòng cung có chút cứng nhắc: “Tất nhiên có thể.”
Ân Lâm thật đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Sợ vị thông gia cao ngạo bất khuất này, không dính khói lửa nhân gian này trực tiếp từ chối người ta.
Thế nên, liền đến trước hỏi thông gia một chút.
Phó Ấu Sanh ở trong phòng nghỉ của cô dâu, ở bên cạnh cùng với Tần Trăn – phù dâu duy nhất, vừa trang điểm, vừa xem video giám sát trong đại sảnh.
Để đảm bảo an toàn, toàn bộ đảo nhỏ đều có thiết bị giám sát.
Tất nhiên, sảnh tiệc cưới càng không có góc chết.
Cô nhìn thấy rõ ràng người cha trước giờ luôn thanh cao nhà mình, mỉm cười lịch sự với mấy ông lớn thương giới.
Sóng mắt của Phó Ấu Sanh hơi lưu chuyển, cánh môi vừa mới trang điểm xong vô thức mím lại.
Giây tiếp teho.
Chuyên viên trang điểm lo lắng nâng cằm cô lên:
“Ôi ôi ôi trời, son môi mím sạch rồi!”
“Đâu có khoa trương như vậy……”
Phó Ấu Sanh bất đắc dĩ thuận theo động tác của cô ấy nâng cằm nhỏ lên, để mặc cho chuyên gia trang điểm dùng cọ tán son môi dặm dặm lại lên môi cô.
Nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Tất nhiên khoa trương, hôm nay là ngày cậu đẹp nhất, không thể có tí xíu không hoàn hảo nào.”
Tần Trăn mặc một chiếc váy phù dâu màu xanh lam nhạt, đứng bên cạnh cô, nhìn váy cưới cúp ngực đuôi cá trên người cô.
Phần cúp ngực được thêu thủ công, hoa văn vừa uốn lượn vừa lộng lẫy vừa phức tạp, làm nổi bật dáng người uyển chuyển linh lung, cành hoa cuối cùng dừng ở đuôi cá, trong thuần khiết xinh đẹp, lộ ra phòng tình quyến rũ.
Kết hợp với gương mặt xinh đẹp tươi sáng động lòng người kia của cô, quả thực tuyệt mỹ.
Sau khi Phó Ấu Sanh thương lượng qua với Ân Mặc, vẫn quyết định chỉ tổ chức hôn lễ theo kiểu Tây.
Dù sao cũng sẽ làm cho khách khứa mời thoải mái hơn một chút.
Tần Trăn đích thâm đội khăn voan vô dâu thật dài lên cho Phó Ấu Sanh, bả vai mảnh mai trắng như tuyết của cô như ẩn như hiện dưới tấm khăn che mặt màu trắng, khiến cô ấy nhìn đến ngây người.
“Bảo bối à, cậu là cô dâu xinh đẹp nhất mình từng thấy.”
Nói rồi cô ấy có chút ngứa tay, lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh của Phó Ấu Sanh.
“Mình là người đầu tiên thấy cậu mặc váy cưới, hu hu, cảm động ghê!”
Phó Ấu Sanh mặc dù ngồi ở chỗ kia, cũng tự trở thành bom tấn.
Căn bản không cần phối hợp với cô ấy tạo dáng gì cả.
Tần Trăn nhìn tấm ảnh mình vừa chụp, khóe môi nở nụ cười ngọt như mật, sau đó chợt nhớ ra: “Đúng rồi, mũ phượng khăn trùm lần trước mình thấy í, mình cảm thấy cậu mặc càng đẹp hơn mà, vì sao không tổ chức một hôn lễ kiểu Trung?”
“Áo cưới mũ phượng xinh đẹp như vậy không xuất đầu lộ diện thì đáng tiếc quá!”
Nghe Tần Trăn nhắc tới.
Phó Ấu Sanh suýt nữa lại muốn mím môi đỏ xinh đẹp.
May mà cô kiềm chế được chính mình.
Không phải trang điểm lại lần nữa.
Bộ áo cưới mũ phượng kia, kể từ sau khi Ân Mặc tháy Phó Ấu Sanh mặc qua một lần, liền kiên quyết không cho cô mặc cho bất kỳ ai xem.
Vì thế, bên trong biệt thự Lộc Hà Công Quán, Ân Mặc còn cố ý sai người bài trí ra một căn phòng cưới phong cách cổ xưa.
Dùng lời của Phó Ấu Sanh để nói.
Chính là anh có ý định xấu!
Lúc đó ánh mắt khi anh nhìn mình mặc áo cưới, Phó Ấu Sanh cho đến giờ vẫn có thể nhớ như in.
Đồng tử đen nhánh trong nháy mắt đốt lên ngọt lửa đen kịt, lửa rực từ đáy mắt cuộn trào ra, men theo chiếc áo cưới trên người cô, từng chút một đốt cháy làn da mỏng manh của cô.
Cả người gần như đều bắt đầu nóng lên.
Mắt mở trừng trừng nhìn trên gương mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp của Phó Ấu Sanh đột nhiên huốm một tầng ửng hồng.
Tần Trăn Lẩm bẩm câu: “Mình chỉ hỏi áo cưới một chút, cậu đây là nghĩ đến cái gì vậy? Vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạp.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Cô thẹn quá hóa giận: “Cậu nói linh tinh gì vậy mình không cần thể diện hả!”
“Ha ha ha cô dâu mới vẫn còn thẹn thùng. “Tần Trăn không nhịn được cười to ra tiếng, muốn nhéo gương mặt nhỏ hồng nhuận của Phó Ấu Sanh một chút, “Có phải giống như trong tiểu thuyết, Ân tổng nhìn thấy cậu mặc thử áo cưới, liền không nhịn nổi, làm bẩn váy cưới rồi không?”
Phó Ấu Sanh: “!!!”
“Không có!”
“Một nữ minh tinh như cậu, trong đầu có thể chứa đựng ít thứ nghiêm chỉnh hay không?”
“Thực sự không phải mình chứa đựng thứ không nghiêm chỉnh.”
Tần Trăn cảm thấy mình rất vô tội, thấy vẫn còn thời gian, cô ấy lấy di động ra mở Weibo cho Phó Ấu Sanh xem, “Cậu xem, fan CP của hai người các cậu, ngày ngày ảo tưởng quá trình “do”(*) của hai người.”
(*)do: nguyên văn, T.A, nghĩa là làm
Phó Ấu Sanh lời lẽ chính đáng: “Các fan của mình còn lâu mới dơ bẩn như vậy.”
Sau đó rũ mắt nhìn Weibo.
Ngay lập tức bị vả mặt.
Đúng là trong siêu thoại CP, có fan đang viết tiểu tục văn đồng nhân lấy cô và Ân Mặc làm nhân vật chính.
Các loại tư thế bên trong, đều là cái cô chưa từng thấy.
Phó Ấu Sanh càng nhìn mắt càng sốc.
Còn có thể như vậy?
“Chỗ mình có mấy Thái Thái(*) viết rất hay, gửi cho cậu xem thử?” Tần Trăn cười tủm tỉm nhìn cô.
(*)太太 – Thái Thái: chỉ những người sáng tác ăn theo (đồng nhân, fanart…); ngoài ra còn có 大大 – Đại Đại dùng để chỉ những tác giả nguyên tác
Phó Ấu Sanh ngước mắt nhìn về phía Tần Trăn, lắc lắc cánh tay của cô ấy: “Tần Trăn, nói cho mình biết, rốt cuộc thì trong đầu cậu đã đụng trúng thứ gì?”
“Có phải là một vũng nước màu vàng hay không?”
“Mình lắc một cái, có thể chảy ra không hả?”
“Ơ……” Tần Trăn lập tức có cảm giác hình ảnh.
Vì để trả thù Phó Ấu Sanh, Tần Trăn “lấy ơn báo oán”, sau đó gửi cho cô một loạt tiểu tục văn với các loại tư thế của hai người họ.
“Cố gắng học tập, tiến bộ mỗi ngày.”
“Đừng cảm ơn mình nhiều quá.”
Ngay khi Phó Ấu Sanh muốn lấy di động xóa bỏ hết, cô thật không có biế.n thái đến mức xem tiểu H văn của mình và Ân Mặc.
Cay mắt.
Thế nhưng.
Chưa chờ cô lấy được di động, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cô dâu chuẩn bị xong chưa, nghi thức sắp bắt đầu rồi.”
“Chuẩn bị xong rồi!” Tần Trăn lập tức tịch thu di động của Phó Ấu Sanh, “Được rồi được rồi, hôn lễ quan trọng, đừng để boss Ân của chúng ta chờ lâu!”
“……”
Phó Ấu Sanh trơ mắt nhìn Tần Trăn nhét di động của cô vào túi sách, sau đó đỡ cánh tay cô, cùng nhau ra khỏi phòng.
Bên ngoài, quay phim chụp ảnh đã bắt đầu ghi lại toàn hành trình.
Phó Ấu Sanh bị tấm màn che chắn mất phương hướng, dùng sức nhéo nhỏ xấu xa Tần Trăn kia một cái.
Nghe thấy tiếng xin tha của cô ấy, mới hừ nhẹ một tiếng.
“Sau này không cho phép đọc những thứ linh tinh xàm xí này nữa.”
Tần Trăn: “Ngày vui lớn, cậu nên nghĩ đến ông xã của cậu!”
“Sao cậu không căng thẳng tí nào hết vậy?”
Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt ngập nước thần sắc bình thản, “Kết hôn nhiều năm như vậy, mình còn căng thẳng cái gì?”
“Chẳng phải đều là người đó.”
Hôn lễ quả thực rất hoàng tráng.
Ngay cả vách tường hai bên hành lang đều dùng hoa hồng được vận chuyển bằng đường hàng không qua tạo thành bức tường hoa hồng nhạt, lãng mạn mà không th ô tục.
Bước trên tấm thảm được thêu phần lớn những cánh hoa hồng trắng hồng đan xem mềm mại, Phó Ấu Sanh kéo theo khăn voan trắng thật dài, từng bước một đi về phía người đàn ông mặc lễ phục màu trắng tương tự ở phía cuối kia.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Ân Mặc mặc âu phục sáng màu, nhưng lại không ngờ, anh mặc màu sắc này, thế nhưng không hề cảm thấy lạc quẻ chút nào.
Giống như Bạch Mã hoàng tử trong truyện cổ tích, thực sự tồn tại.
Phó Ấu Sanh từng bước từng bước đi về phía Ân Mặc.
Khoảng cách mấy chục mét ngắn ngủi, Phó Ấu Sanh cảm thấy như thể hết một đời dài như vậy.
Trái tim trước khi nhìn thấy Ân Mặc còn xem như là bình tĩnh, đột nhiên ――
Khoảng cách chưa đầy mười bước, từng chút từng chút, từng chút lại đập nhanh hơn.
Ân Mặc đoan chính bình tĩnh đứng ở đằng cuối, trong mắt dường như chỉ có một mình Phó Ấu Sanh, nhìn cô không chớp mắt.
Chỉ có nhìn thẳng vào mắt, mới có thể nhìn ra được, những cảm xúc dao động tận sâu trong mắt người đàn ông.
Anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Không đợi Phó Ấu Sanh đi đến trước mặt mình, người đàn ông không phối hợp chờ đợi như lúc diễn tập trước đó, mà từng bước từng bước đi về phía Phó Ấu Sanh.
Phó Ấu Sanh đứng yên tại chỗ.
Cứ như thế chờ người đàn ông đến gần.
Giây tiếp theo.
Người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng được người đàn ông bế ngang lên
Vững vàng đi đến trước mặt người chứng hôn, mới đặt cô xuống.
Ngay khoảnh khắc anh bế cô lên.
“Oa……”
Khu vực dự lễ tràn ngập kích động.
Người trẻ tuổi như đám Thịnh Chiêm Liệt trực tiếp bắt đầu huýt sáo, “Anh Mặc uy vũ!!!”
“Anh Mặc trâu bò!”
Ân Mặc nhàn nhạt quét mắt liếc bọn họ một cái.
Nếu như đổi lại bình thường, đám người này đã sớm thành thật rồi.
Nhưng mà kết hôn không phân lớn nhỏ, bọn họ mới không sợ, làm ầm ĩ càng ghê gớm hơn.
Mãi đến khi người chủ trì cầm lấy micro: “Xin các vị khách quý yên lặng một chút, đừng kích động.”
“Hôn lễ chính thức bắt đầu.”
Khi Phó Ấu Sanh được Ân Mặc bế lên, cảm nhận được trái tim người đàn ông còn đập nhanh hơn cả cô, lại dần dần bình tĩnh lại.
Cô khẽ cười, tay nhỏ phủ ở ngực người đàn ông: “Ông xã, em căng thẳng quá.”
Hiếm khi nghe được Phó Ấu Sanh gọi anh là ông xã.
Ân Mặc ôm cô suýt không vững.
Rũ mắt liền nhìn thấy đôi mắt hoa đào cười giống như tiểu hồ ly kia của cô, cố ý muốn xem trò cười của anh.
Khoảnh khắc Ân Mặc buông cô xuống.
Thì thầm ở bên tai cô: “Không muốn khiến ông xã em mất mặt, thì đừng quyến rũ anh.”
Phó Ấu Sanh: “……”
“Hừ, còn không phải tự chủ của anh kém, đừng trách em.”
Ân Mặc cười nhẹ: “Còn không phải là sức quyến rũ của bà Ân quá lớn.”
Không biết vì sao, Phó Ấu Sanh nghe được giọng nói trầm thấp từ tính của anh, thứ hiện ra trong đầu chính là tiểu tục văn đọc được vào nửa tiếng trước.
Đúng lúc nhìn thấy đoạn kia viết chính là ―― Đôi môi mỏng lạnh như băng của Ân Mặc dọc theo cần cổ mảnh khảnh non mềm của cô tuần tra lên trên, cuối cùng dừng ở vành tai mỏng và trong suốt của Phó Ấu Sanh, chậm rãi cọ sát, giọng nói khàn khàn gợi cảm ám ách(*) như thể bị giấy nhám mài qua: “Vợ yêu bé bỏng……”
(*)暗哑 – Ám ách: giọng nói yếu, mơ hồ, không rõ ràng (Theo baidu)
Xì (tiếng rít) ――
Phó Ấu Sanh rùng mình, mẹ ơi.
Thật sự không dám tưởng tượng, hình ảnh Ân Mặc gọi cô là vợ yêu bé bỏng, quá đẹp, cô không dám nghĩ.
Nhưng mà ――
Những fan kia thật sự dám viết nha!!!
Trong tiểu tục văn, sau khi Ân Mặc gọi xong, những tư thế Phó Ấu Sanh chưa từng biết qua, càng nghẹt thở hơn.
10 phút đổi mười tư thế, đây mẹ nó còn là người à?
“Đang nghĩ gì thế?”
Giọng nó của Ân Mặc vang lên: “Người chứng hôn hỏi em có muốn gả cho anh hay không?”
Phó Ấu Sanh ngay lập tức hoàn hồn.
Sau đó đôi mắt ẩm ướt tràn đầy mơ màng cùng khiếp sợ, “Hả?”
Đã bắt đầu rồi?
Lúc này, người chứng hôn lại hỏi cô một câu: “Xin hỏi cô dâu là tự nguyện gả cho chú rể sao?”
Người chứng hôn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “tự nguyện” này.
Phó Ấu Sanh khẽ ho một tiếng.
Không dám nhìn vẻ mặt của Ân Mặc lúc này, vì bù lại sự lơ đãng của mình, cô chủ động nắm lấy đầu ngón tay của người đàn ông, nhìn về phía người chứng hôn: “Tôi bằng lòng.”
“Ha ha ha ha ha!”
Bên dưới một đám cười vang.
Tiêu Trầm Nguyên: “Chị dâu, nếu chị bị anh Mặc cưỡng ép, chúng tôi giúp chị đào hôn nhá!”
Tần Trăn: “Chị dâu, tôi có thể cung cấp dịch vụ pháp lý miễn phí cho chị.”
“Ha ha ha ha!”
Ngay cả các trưởng bối cũng bị chọc cười.
Bọn họ tất nhiên biết, đây là một đôi tình nhân nhỏ tự nguyện kết duyên.
Mọi người đều đang nói giỡn.
Tất nhiên không ai coi là thật.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy Ân Mặc bị mọi người cười nhạo, suốt cả buổi đều có chút áy náy.
Cho đến sau khi nghi lễ kết thúc.
Trong phòng tắm của phòng tân hôn.
Phó Ấu Sanh nhìn người đàn ông đi vào cùng với cô, “Em muốn tắm rửa.”
Ân Mặc sâu kín nhìn cô, môi mỏng hé mở: “Có người mất tập trung ở hiện trường kết hôn.”
“……”
Nhìn nhau mấy giây, Phó Ấu Sanh không nhịn được cắn rứt lương tâm, từ bỏ giãy giụa: “Vào vào vào! Cùng nhau tắm là được chứ gì!”