Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 66: C66: Sinh bé cưng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

– ————————–

Đảo nhỏ lúc chập tối, được bảo phủ dưới vầng sáng màu vàng ấm áp của hoàng hôn, lộ ra sự thần bí cùng mỹ lệ.

Phó Ấu Sanh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú mỉm cười kia của Ân Mặc.

Nếu như không phải biểu cảm căng thẳng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, thì có lẽ sẽ là một họa quyển tuyệt đẹp.

Thế nhưng ――

Phó Ấu Sanh mặt không cảm xúc đẩy bàn tay đang vuốt tóc cho mình của anh ra: “Vừa mới gội xong, đừng chạm vào.”

Nói xong, liền nhìn về phía Tần Trăn: “Trăn Trăn, chúng ta sang bên kia chơi.”

“Không ở cùng chỗ với anh ấy.”

Tần Trăn lén liếc nhìn vẻ mặt của Ân tổng.

Không dám đồng ý cho lắm.

Ân Mặc khẽ mỉm cười: “Vậy các em chơi vui vẻ nhé.”

“Vợ tôi gây phiền toái cho Tần tiểu thư rồi.”

Tần Trăn lập tức xua xua tay: “Không phiền không phiền, tôi nhất định sẽ chăm sóc Sanh Sanh thật cẩn thận!”

Chỉ thiếu điều giơ tay lên thề.

Phó Ấu Sanh tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.

Đúng là không kiên trì chút nào cả!

Nhanh vậy đã đầu hàng Ân Mặc rồi, rốt cuộc là bạn thân của ai!

Hoàng hôn chiều tà, bờ biển đặc biệt vô cùng thoải mái.

Trên bãi biển không có mấy người, sau khi Phó Ấu Sanh chào hỏi với bọn họ, liền cùng Tần Trăn ngồi trên ghế bãi biển.

Đôi chân nhỏ để trần dẫm trên hạt cát.

Tần Trăn nhìn chân nhỏ trắng nõn sáng bóng của cô chìm trong cát vàng.

Thuận theo động tác thỉnh thoảng giẫm một chút của cô, làm váy giống như bức tranh sơn dầu phấp phới.

Ánh mắt vô tình rơi trên một mảng da chỗ mắt cá chân của cô, Tần Trăn lập tức mở to mắt: “Má ơi.”

“Kêu cái gì?”

Phó Ấu Sanh chậm rì rì liếc cô ấy một cái.

Tần Trăn dáng vẻ như từng trải sự đời: “Ân tổng thế mà lại còn hôn chân cậu!”

Phó Ấu Sanh thấy cô ấy kêu ra, theo bản năng che miệng cô ấy lại: “Cậu có thể nhỏ tiếng chút không!”

Cô ấy mà rống lên như vậy, thì cả thế giới đều biết hết.

“Suỵt suỵt suỵt, mình hiểu mình hiểu.” Tần Trăn nuốt nuốt nước bọt, nghĩ đến hình ảnh tuyệt đến mức không nói nên lời kia, lại không nhịn được nhìn mắt cá chân của cô thêm hai lần.

“Một người thanh lãnh cấm dục như Ân tổng, thế mà lại còn có thể hôn chân phụ nữ, nghĩ về hình ảnh đó, trái tim nhỏ của mình đều sắp nổ tung rồi.”

Phó Ấu Sanh khoanh hai tay, bình tĩnh nhìn cô ấy.

“Thế cậu đã nổ chưa?”

Tần Trăn khoanh hai tay: “Sắp rồi.”

“Nếu như có thể tận mắt nhìn thấy thì mình càng nổ hơn.”

Nói đến tận mắt nhìn.

Trong đầu Phó Ấu Sanh đột nhiên nhớ tới lúc sáng, cô ở ngay trước cửa sổ sát đất nhìn Tần Trăn bơi lội, lúc đó cô còn tưởng, mấy người Tần Trăn chỉ cần vừa ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy mình và Ân Mặc.

Vừa nghĩ đến loại loại chiến trường bi thảm chết chóc này, hô hấp của Phó Ấu Sanh không khỏi tắc nghẽn.

Trong lòng càng tức Ân Mặc hơn.

Tên chó cún!

Suýt nữa dọa chết cô.

“Cậu đang nghĩ cái gì đấy, sao đột nhiên lại tức giận?” Tần Trăn chớp chớp mắt, rất là vô tội, “Mình chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi, cũng không thật sự định xem phim hành động của vợ chồng các cậu.”

“Cũng chỉ là thỉnh thoảng xem thử tí lương thực mà Thái Thái sản xuất ở siêu thoại mà thôi.”

Nói đến sản xuất lương thực(*).

(*)产粮 – Sản xuất lương thực: (nghĩa bóng) trong giới fan và lĩnh vực thế giới hư cấu hai chiều (2D), sản xuất lương thực thực ra là đề cập đến việc người hâm mộ tự phát tạo ra các tác phẩm phái sinh cho những người và những thứ họ yêu thích, chẳng hạn như truyện cười, tiểu thuyết, truyện tranh, mv, v.v. (Theo)

Phó Ấu Sanh nghĩ ngay đến tiểu thuyết lung ta lung tung kia trong siêu thoại CP chính thất của mình và Ân Mặc.

Lặng lẽ lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Văn Đình đang ở Bắc Thành xa xôi.

Tiêu diệt sạch những thứ cay mắt này đi!!!

Tần Trăn chân chó đấm lưng bóp vai cho Phó Ấu Sanh: “Bà Ân tối qua đã vất vả rồi, mình ấn ấn cho cậu.”

“Cậu thấy kỹ thuật của mình như thế nào?”

Vốn dĩ không phải là giận Tần Trăn.

Nhưng thấy cô ấy chột dạ như vậy, Phó Ấu Sanh đúng tình hợp lý hưởng thụ tay nghề mát xa của Tần Trăn.

“Khôi tồi, lại dùng thêm tí lực nữa.”

“Bên trái một chút.”

“Bên phải một chút.”

Tần Trăn cuối cùng cũng nhận ra bất thường, “Cậu được đấy, thế mà (lại có thể) lừa mình!”

Bàn tay đặt trên vai cô trượt xuống ――

Cù nôn cô!

“Ha ha ha ha ha.” Phó Ấu Sanh bị cô ấy cù nôn, không nhịn được phát ra tiếng cười giòn giã vui tai.

Trên bãi biển yên tĩnh, tiếng cười của cô gái đặc biệt giòn giã.

Cách đó không xa, Ân Mặc lặng lẽ nhìn cô.

Lúc Tiêu Trầm Nguyên đi tới, vỗ bả vai anh một cái: “Chúc mừng nha người anh em.”

Ân Mặc thu ánh mắt lại, nhận lấy ly rượu anh ta đưa.

Nhưng không có uống, chỉ tùy ý cầm lấy: “Cảm ơn.”

“Đã hỏi được chưa?”

Tiêu Trầm Nguyên biết ngay Ân Mặc sẽ không khách khí với anh ta, khẽ chậc một tiếng: “Hỏi rồi.”

“Chuyện ngài bàn giao, tôi có thể không làm sao.”

Chỉ có điều……

Tiêu Trầm Nguyên nhíu nhíu đuôi chân mày: “Tần tiểu thư nói cô ấy đọc cái gì mà tiểu thuyết đồng nhân(*)?”

(*)铜人/Tóng rén/ – Đồng nhân (người bằng đồng) là từ đồng âm với 同人/tóngrén/ – đồng nhân. Vì Tiêu Trầm Nguyên không biết tí ti gì về tiểu thuyết đồng nhân nên mới nghe nhầm, tưởng Tần Trăn thích đọc tiểu thuyết về người bằng đồng

“Thời buổi này còn có người lấy đồng nhân làm nhân vật chính của tiểu thuyết sao?”

Tiêu? Thẳng nam? Trầm Nguyên chưa bao giờ đọc tiểu thuyết mạng có chút khó hiểu.

Ngày nay thứ các cô gái nhỏ thích thật sự rất kỳ quái.

Đồng nhân?

Ân Mặc nhướng mi, nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Trầm Nguyên: “Cậu xác định không nghe nhầm?”

Tiêu Trầm Nguyên vô cùng chắc chắn: “Tôi xác định, tiếng của cô ấy rất lớn.”

“Chính là đồng nhân tiểu thuyết.”

“Con mẹ nó tiểu thuyết đồng nhân, là tiểu thuyết đồng nhân(*) chứ!” Thịnh Chiêm Liệt cùng Thương Tông đi qua, anh ta mới vừa nghe lời kia của Tiêu Trầm Nguyên, không nhịn được khinh thường nói.

(*)Cái “tiểu thuyết đồng nhân” thứ 2 là đúng nha bà con. Ôi rối não với mấy ông thẳng nam, và rối não luôn với từ đồng âm khác nghĩa của tiếng Trung ghê cơ!

“Anh ngay cả cái này mà cũng không biết.”

“Tiêu Trầm Nguyên, có phải anh còn sống ở thời thượng cổ không đấy?”

Ngay cả Thương Tông cũng không nhịn được cười thấp một tiếng: “Trầm Nguyên, cậu đừng có mà đánh lừa chú rể.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nghe thấy lời cà khịa của Thương Tông và khinh thường của Thịnh Chiêm Liệt, Tiêu Trầm Nguyên nhận ra rằng mình đã nghe nhầm.

Anh ta nhíu nhíu lông mày: “Cái gì là tiểu thuyết đồng nhân?”

“Cái nào đồng?”

“Cái gọi là tiểu thuyết đồng nhân, chính là tiến hành sáng tác lạidựa vào một số anime, hoặc là nguyên mẫu nhân vật trong các tác phẩm khác, hiện giờ cũng bao gồm lấy người thật làm vật dẫn để tiến hành sáng tác tiểu thuyết.”

Thịnh Chiêm Liệt giải thích ngắn gọn, “Hai người các anh sao lại trò chuyện về chủ đề này?”

Nghe lời giải thích này của Thịnh Chiêm Liệt.

Tiêu Trầm Nguyên lập tức hiểu ra, nhớ lại nguyên văn lời của Tần Trăn: “Tôi nói mà, cô ấy đọc tiểu thuyết thì cứ đọc tiểu thuyết thôi, sao còn đọc tiểu thuyết đồng nhân của cậu và vợ cậu chứ.”

“Hóa ra là ý này.”

Anh ta vỗ tay, chợt vỡ lẽ.

“Các cậu cũng biết cái này?”

Thương Tông đột nhiên cười một tiếng.

Ba người đàn ông còn lại đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Thương Tông không thèm để ý tới hai người ngoài cuộc, trực tiếp đè thấp giọng nói bên tai Ân Mặc: “Cậu có thể đi xem thử siêu thoại của cậu và vợ cậu, thì sẽ hiểu thôi.”

Thương Tông cũng biết chuyện này từ chỗ cô vợ nhà mình.

Mấy ngày trước anh ta nhìn thấy vợ mình cả ngày cười ngọt ngào với di động, không biết còn tuongr cô đang yêu đương qua mạng.

Sau khi Thương Tông tịch thu di động của cô, mới nhìn thấy cô đang đọc tiểu thuyết đồng nhân của Phó Ấu Sanh và Ân Mặc.

Đến cuối cùng, Thương Tông còn vì chuyện này, phải ngủ ở phòng dành cho khách suốt ba ngày.

Anh ta không nhớ mới là lạ.

“Các anh nói lời thì thầm gì đấy.” Thịnh Chiêm Liệt cảm thấy mình và Tiêu Trầm Nguyên bị bài xích rồi.

Thương Tông: “À, chó độc thân không thể nghe.”

Thịnh Chiêm Liệt: “Anh Tiêu, có người sỉ nhục chúng ta, làm sao đây?”

TIêu Trầm Nguyên đã sớm hủy hôn ước, quả thực cũng là một chó độc thân, cũng vì vậy mà lần này Tiêu phu nhân còn không đến tham dự hôn lễ của Ân Mặc, sợ rằng mình bị Ân phu nhân cười nhạo.

Nghĩ tới cái này ――

Tiêu Trầm Nguyên cũng cảm thấy mình bị đắng lòng rồi.

Chó độc thân không có tôn nghiêm.

Ân Mặc như có suy tư, nhét ly rượu trong tay vào tay Thương Tông: “Cảm ơn.”

Tiêu Trầm Nguyên nhìn vào ly rượu kia: “Anh Mặc, cậu thật sự biết mượn hoa hiến Phật.”

Thương Tông lại đem ly rượu trả lại cho Tiêu Trầm Nguyên: “Không nỡ thì cho cậu.”

“Đúng lúc dạo này tôi kiêng rượu.”

“Sao đột nhiên lại kiêng rượu rồi?” Ân Mặc nghịch di động như không có chuyện gì, chưa mở máy.

Vừa vặn nghe thấy lời này của Thương Tông, thuận miệng hỏi một câu.

Giây tiếp theo.

Thương Tông khẽ mỉm cười với bọn họ: “À, chuẩn bị muốn có đứa thứ hai.”

Đứa thứ hai?

Đầu ngón tay Ân Mặc hơi hơi khựng lại.

Tiêu Trầm Nguyên sốc: “Thương Tông, cậu đi trước chúng tôi liên tiếp hai bước kết hôn sinh con cũng thôi đi, bây giờ lại muốn đứa thứ hai, cậu có đặt các anh em trong mắt không?”

Thịnh Chiêm Liệt tán đồng: “Anh không thấy xấu hổ à?”

Thương Tông không hề thấy xấu hổ chút nào: “Người nên xấu hổ là hai chú chó độc thân các cậu.”

“Nhìn anh Mặc của chúng ta bình tĩnh biết bao.”

“Nói ra thì anh Mặc kết hôn còn sớm hơn cả anh, bây giờ bị anh đuổi kịp và vượt qua hai bước, trong lòng có lẽ càng hậm hực hơn.”

Thịnh Chiêm Liệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Phỏng vấn anh Mặc một chút, bị Thương Tông vượt ngược, anh nghĩ thế nào?”

Ân Mặc biểu cảm ung dung, từ từ mở miệng: “Ờ, tôi còn cảm thấy, cậu cả nghĩ cũng không thể nghĩ.”

“Ha ha ha.”

“Chí mạng.”

Tiêu Trầm Nguyên không hề thông cảm mà chỉ vào Thịnh Chiêm Liệt cười to.

Thịnh Chiêm Liệt hừ lạnh: “Cười cái gì mà cười, anh cũng không cần phải nghĩ!”

Mọi người tám lạng nửa cân, ai cũng không cần cười ai.

Tiêu Trầm Nguyên: “……”

Không có bà xã chính là không có tôn nghiêm, ôi không có tôn nghiêm.

Hai người đàn ông đã kết hôn đứng ở nơi đó, cùng những chú chó độc thân như bọn họ như tạo thành ranh giới rõ ràng khác nhau.

……

Đối với đề tài của cánh đàn ông, Phó Ấu Sanh không có chút hứng thú nào

Đối với đề tài của cánh đàn ông, Phó Ấu Sanh không có chút hứng thú nào.

Vì vậy mặc dù là từ xa nhìn thấy mấy người Ân Mặc đang trò chuyện, cô cũng không cùng đi qua.

Ngược lại, hỏi Tần Trăn: “Đúng rồi, hôm qua chẳng phải cậu nói muốn tiện thể dắt một anh bạn trai trở về sao?”

Phó Ấu Sanh hất hất cằm, ý bảo cô ấy nhìn bên phía Ân Mặc: “Vừa nãy mình nhìn thấy cậu và Tiêu Trầm Nguyên ở chung một chỗ.”

“Mẹ anh ta có hơi khó ở chung, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Còn có một vị hôn thê trước làm màu trà xanh.”

“Không được không được, không phải người có thể phó thác.”

“Mình chỉ tán gẫu một lát với anh ta thôi, sau cậu đã tưởng tượng ra cuộc sống mẹ chồng nàng dâu sau khi kết hôn của bọn mình rồi.” Khóe môi Tần Trăn giật giật, bất đắc dĩ nhìn Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh chậm rãi mở miệng: “Ờ, cái này mình học theo cậu.”

Tần Trăn: “……”

Tự bê đá đập vào chân mình.

Cô ấy đầu hành: “Mình sai rồi, hoàng hôn cũng xem xong rồi, hay là tụi mình đi ăn tối đi.”

“Cậu cùng với Ân tổng “do” thời gian dài như vậy, chắc hẳn cũng đối rồi.”

“Nói chuyện có thể không cần thẳng thắn như vậy……” Phó Ấu Sanh không vui vỗ cô ấy một cái, “Mình đã ăn rồi!”

“Vậy mình đi ăn đây.”

“Ân tổng đến tìm cậu rồi, khoong làm phiền hai người các cậu.”

Tần Trăn sợ rằng Phó Ấu Sanh sẽ cùng cô ấy tiếp tục nói về cuộc sống sau khi kết hôn với Tiêu Trầm Nguyên, sợ tới mức nhanh chóng chạy biến.

Ông trời phù hộ, cô thật sự không chưa đói bụng ăn quàng đến loại trình độ này nhá.

Trong lòng Phó Tiểu Sanh, cô rốt cuộc là một hình tượng dục nữ như thế nào chứ!

Phó Ấu Sanh nhìn bóng lưngchạy trốn như bay của cô ấy, tinh thần sảng khoái.

Cuối cùng cũng gỡ được một ván.

Ai bảo Tần Trăn, cái nhỏ sắc nữ này cứ luôn trêu chọc cô.

Bóng dáng cao thẳng thon dài của người đàn ông đứng trước mặt cô, nhìn dáng vẻ mắt đào hoa cong cong của cô: “Vui vẻ như vậy?”

“Không vui chẳng lẽ phải buồn à?” Phó Ấu Sanh trừng mắt nhìn anh.

Vừa nhìn thấy ah liền nhớ ngay tới cảnh tượng tim mình sắp nhảy ra ngoài khi bị anh đè trên ban công lúc sáng.

Loại cảm giác kí.ch thích cùng sắp nghẹt thở đó, cô không muốn nhớ lại chút nào!

Cho nên tên chó cún sao cứ phải lắc lư dưới mí mắt cô.

Ân Mặc không hề tự giác, thong thả ung dung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sau đó môi mỏng mỉm cười: “Nếu đã vui như thế, vậy chi bằng vui thêm chút nữa.”

Phó Ấu Sanh cảnh giác nhìn anh, hai tay khoanh lại, phòng bị nói: “Anh thành thật một tí cho em nhờ, ở đây là bãi biển đấy!

“Bất cứ lúc nào cũng có người qua đây.”

Như thể thần kinh bị Ân Mặc “bắt nạt” đều rất nhạy cảm.

Ân Mặc nhìn động tác này của cô, không nhịn được cười khẽ: “Bà Ân.”

“Làm sao?”

Phó Ấu Sanh không hề ôn hòa.

Ân Mặc kéo cô đứng dậy khỏi ghế bãi biển.

Phó Ấu Sanh không kịp đề phòng đâm vào ngực người đàn ông.

Giây tiếp theo.

Liền nghe thấy giọng nói chứa ý cười của người đàn ông vang lên bên tai: “Bà Ân, tạm thời anh vẫn chưa định giải khóa dã ngoại play.”

Bái phục!

Dưới ánh chiều tà.

Phó Ấu Sanh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, phác họa gương mặt tuấn tú khôi ngô của anh sạch sẽ rõ ràng.

Hoàn toàn không tưởng tượng được loại lời vừa rồi là thốt ra từ trong miệng anh.

“Ân Mặc, có phải anh bị thứ hồn gì đó xuyên vào không?”

Nói rồi, Phó Ấu Sanh nhón chân véo má Ân mặc một cái, nhỏ giọng nói, “Nhất định là giả.”

Ân Mặc để mặc cho cô véo.

Chờ đến khi Phó Ấu Sanh nhón chân mệt rồi, còn thuận thế ôm lấy vòng eo thon gọn của người pụ nữ trước mặt, để cô có thể treo trên người mình.

Hai chân thon dài xinh đẹp của Phó Ấu Sanh giống như koala, quấn quanh vòng eo thon chắc của người đàn oong.

Còn nhỏ giọng hỏi bên tai anh: “Làm sao anh biết dã ngoại play?”

Ân Mặc nhéo vành tai mềm mại trắng sáng của cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Chờ về nhà nói cho em biết.”

Phó Ấu Sanh: “Không được, bây giờ anh phải nói luôn cho em biết!”

Ân Mặc từ từ cười: “Sợ tối nay em không ngủ được.”

Phó Ấu Sanh: “Ân Mặc anh đáng ghét thật đấy!”

Ân Mặc: “Ừm, cho phép em ghét một giây.”

Dưới ánh chiều tà càng ảm đạm, Ân Mặc ôm lấy bóng dáng của cô, như thể đang ôm bảo bối trân quý nhất trên đời

*

Bọn họ không dành quá nhiều thời gian cho kỳ nghỉ trên đảo nhỏ, sáng hôm sau liền cùng nhau chuyên cơ riêng rời đi.

Mọi người có thể nhân dịp hôn lễ của Ân Mặc tranh thủ thời gian, đến đây nghỉ phép hai ba ngày đãlà rất tốt rồi.

Sau khi Phó Ấu Sanh về nhà, Tần Yên Chi liền xác định thời gian cô vào đoàn.

Hơn nữa còn thông báo chính thức cô gia nhập đoàn phim điện ảnh mới “Người tình thầm lặng.”

Lúc kết hôn Phó Ấu Sanh không có đăng Weibo.

Nhưng để tuyên truyền cho phim thì vẫn cần phải đăng Weibo.

Và thế là.

Phó Ấu Sanh share bài Weibo ảnh tạo hình của cô mà Tần Yên Chi đã đích thân đăng.

Phó Ấu Sanh V: Bốn bỏ năm lên(*) thì chính là cùng chung khung hình với thần tượng mỗi ngày. Hạnh phúc nhân đôi jpg. // Tần Yên Chi V: Chào mừng nữ chính xuất sắc nhất @Phó Ấu Sanh gia nhập đại gia đình “Người tình thầm lặng” này của chúng tôi. Ảnh chụp jpg.

(*)四舍五入 – Bốn bỏ năm lên: phép lấy số chẵn, lẻ 4 bỏ đi, lẻ 5 trở lên thì lấy hàng trên.

Weibo Phó Ấu Sanh vừa đăng.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, lượt thích, bình luận và share đã tăng vọt.

Nhanh chóng phá vạn.

Trên ghế sofa phòng khách, Phó Ấu Sanh nhìn di động, sững sờ một lúc.

Không phải quan tuyên phim điện ảnh ư?

Sao tất cả đều bảo cô đăng ảnh của Ân Mặc.

―― A a a, Dữu Tử, cuối cùng chị cũng đăng Weibo rồi!

―― Cuối cùng cũng chờ được chị, có điều hình như nhìn sai tư thế? Chẳng phải mới kết hôn hả, sao vừa lên Weibo đã dấn thân vào sự nghiệp?

―― Nữ minh tinh khác kết hôn, đều sẽ đăng Weibo đám cưới, chị…… đăng lại là tuyên truyền???

―― Y tiên sinh không xứng đáng được chị đăng một bài Weibo công khai chủ quyền sao!!!

―― @Ân Mặc, mau đi xem Weibo của Y tiên sinh nhà chị đi, cửu cung cách thiết thực!

―― Hu hu hu, tất cả đều là ảnh chụp của con, anh ta thật sự rất yêu con, các mẹ yên tâm rồi.

―― Bảo bối, có ông xã đẹp trai như vậy sao lại không show?

―― Chị không show, cẩn thận lại có tiểu yêu tinh tới ăn vạ à nha.

―― @Ân Mặc, mau đi xem, mau đi ấn like.

――……

Phó Ấu Sanh thấy bọn họ cứ tag Ân Mặc suốt.

Cảm thấy kỳ quái.

Theo bản năng nhìn về phía người đàn ông đang hâm sữa bò cho cô chỗ đảo bếp giữa.

Anh không phải đang làm việc ư, đăng Weibo lúc nào vậy?

Phó Ấu Sanh thu hồi tầm mắt.

Bấm mở Weibo của Ân Mặc.

Cô còn chưa follow cơ.

Lần trước sau khi Ân Mặc công khai, cô hình như cũng chưa có share.

Vừa nghĩ như vậy, Phó Ấu Sanh có chút chột dạ.

Sau khi bấm mở Weibo của Ân Mặc.

Anh chỉ đăng hai bài trên Weibo, bài đầu tiên là lúc đó ở lễ trao giải công khai sự thật bọn họ đã kết hôn.

Bài thứ hai chính là đăng vào nửa tiếng trước.

Ảnh chụp cửu cung cách, tất cả đều là ảnh chụp của cô.

Ngoài hiện trường lễ cưới ra, còn có chính là ảnh anh chụp cho mình khi họ tản bộ trên bờ biển ngày hôm qua.

Mỗi một bức ảnh, dường như đều có thể nhìn ra được dụng tâm của anh.

―― Wow wow wow, Ân tổng chụp nữ thần đẹp quá đi!

―― Nếu nói không phải tình yêu đích thực, khó có thể chụp ra bức ảnh tình ý sâu nặng như vậy.

―― Chu rồi chua rồi, hàm ý của bài Weibo này là ―― Trong mắt anh chỉ có em.

―― Đúc kết của lầu trên đã được xác thực.

―― Y tiên sinh thả thính quá rồi đó, đột nhiên hâm mộ Phó nữ thần, ông xã vừa đẹp trai, vừa cao ráo, lại có tiền còn giữ mình trong sạch, đây là người đàn ông tốt tuyệt thế gì vậy.

―― Hy vọng bọn họ có thể tham gia show tạp kỹ vợ chồng, muốn xem khoe ân ái online.

―― Ân tổng, em chỉ muốn hỏi khi nào thì show tạp kỹ yêu đương của anh chị có thể phát sóng?

―― Ân tổng, chẳng le anh không muốn cho cả thế giới biết Phó nữ thần là bà xã của anh sao? Muốn thì nhanh chóng phát sóng show yêu đương đi! Đạo diễn đã ngo ngoe rục rịch lâu lắm rồi.

―― Ha ha ha ha, lầu trên tuyệt vời.

―― Không được rồi, Bá tổng cấm dục VS Mỹ nhân sườn xám, đã tưởng tượng ra tiểu thuyết ngôn tình 10.000 từ rồi. Có Thái Thái nào có thể lấy bọn họ làm đề tài viết một bộ tiểu thuyết không? Bút đưa cho bác mau tới viết, tôi đập phiếu Bá vương(*) cho bác.

(*)霸王票 -Phiếu Bá vương là một loại hệ thống dùng để hỗ trợ và khuyến khích cho các tác giả và tác phẩm đã ký hợp đồng với Mạng Văn học Tấn Giang, thực hiện thông qua hình thức tặng quà. Độc giả tặng thưởng hay chính là bỏ phiếu để động viên tác giả và ủng hộ cho tác phẩm mà mình yêu thích. Tất cả các loại phiếu quà này gọi chung là phiếu Bá vương. Tiền thu được từ phiếu Bá vương sẽ trở thành một phần thu nhập của tác giả. (Nguồn:)

Tham Khảo Thêm:  Chương 1294: Quên mất bản thân

――……

Phó Ấu Sanh nhìn thấy dòng bình luận cuối cùng này, ngón tay run lên.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

May mà cô đã nhờ Văn Đình xử lý hết những tiểu tục văn kia trong siêu thoại CP rồi, bằng không bị Ân Mặc nhìn thấy……

Phó Ấu Sanh hai tay chống cằm, yên lặng nhìn bóng dáng Ân Mặc hai giây.

Sau đó giơ di động lên, chụp một bức ảnh.

“Tách……”

Chưa tắt tiếng.

Vừa mới bấm chụp ảnh.

Di động liền phát ra âm thanh.

“……”

Chụp lén bị phát hiện.

Ân Mặc nghe thấy âm thanh, nghiêng người nhìn sang.

Ánh mắt sâu thẳm tịch mịch dưới ánh đèn vàng ấm áp, như là vì sao lấp lánh.

Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh chỉ dừng lại một giây, sau đó mạnh dạn thẳng thắn chụp lại một bức khác.

“Bà Ân, em đang xâm phạm quyền chân dung của anh?”

Ân Mặc cố ý chọc cô.

Bưng ly sữa đã hâm xong từng bước đi về phía cô.

Phó Ấu Sanh ngạo kiều liếc nhìn anh.

“Một phạm nhân như anh, ở chỗ em, không có bất cứ quyền lợi nào hết.”

“Vẫn còn giận?”

Ân Mặc đưa sữa bò qua, nhéo chóp mũi tinh xảo xinh đẹp của cô một cái, “Tính khí lớn như vậy.”

Phó Ấu Sanh ai da một tiếng.

Tay biên soạn Weibo dừng lại, Weibo mới viết một nửa cứ như vậy đăng lên.

Phó Ấu Sanh luống cuống bấm mở Weibo xóa bỏ.

Nhưng mà ――

Muộn rồi.

Khốn đốn của nữ minh tinh đỉnh lưu chính là, chỉ cần vừa đăng Weibo, thì sẽ có người chụp ảnh màn hình.

Ân Mặc nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của cô.

Ôm lấy bả vai rũ xuống của cô nhìn di động.

Phó Ấu Sanh V: Yêu nhất Ân tiên sinh…… Ảnh chụp Ảnh chụp jpg.

Phó Ấu Sanh: “Em còn chưa viết xong……”

Sau khi Ân Mặc nhìn rõ, khẽ cười: “Khá tốt, là lời trong lòng em.”

“Không cần xóa.”

Đôi con ngươi đen nhánh của Phó Ấu Sanh nhìn anh: “Quá thẳng thắn rồi, bình thường em rất kín tiếng đấy, được chứ?”

“Làm như em đang tuyên bố chủ quyền vậy.”

“Rõ ràng em muốn đăng là ―― Thích nhất dáng vẻ làm việc nhà của Ân tiên sinh.”

Hai bức ảnh chụp cô đăng, chính là vừa rồi chụp Ân Mặc đun sữa bò cho cô.

Quả nhiên ――

Cô lướt bình luận Weibo một chút.

Tất cả các fan đều gào thét cô hoặc là không show, một khi show chính là chí mạng.

Dẫu sau ảnh chụp ở nhà của Ân tổng cũng rất khó thấy.

Huống chi còn có một câu tuyên thệ chủ quyền như vậy.

Ân Mặc dỗ cô không cần xóa bỏ.

“Bây giờ em xóa bỏ thì các fan càng muốn cười nhạo em hơn.”

“Với cả, em yêu anh thì sao chứ, em không yêu anh mới không bình thường.”

Vì để cô không xóa bỏ Weibo, Phó Ấu Sanh nhìn thấy Ân Mặc cố gắng dỗ mình như vậy.

Phó Ấu Sanh khoanh hai tay: “Nói hai câu dễ nghe coi.”

Môi mỏng của Ân Mặc hơi hơi nhếch lên: “Nói sao mà đủ, so với nói suông, anh càng thích dùng hành động thực tế hơn.”

Phó Ấu Sanh: “Này!”

Cả người đột nhiên bay lên.

Ân Mặc bế cô, vững vàng đi lên lầu.

Tất cả những gì còn lại là ly sữa ấm trên bàn trà phòng khách, yên lặng tỏa ra hơi nóng.

Sau đó hơi nước dần dần tan biến.

Chừa lại một mảnh lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ chính trên lầu, Phó Ấu Sanh lại cảm thấy đang ở dưới mặt trời chói trang, ánh mặt trời thiêu đốt sắp làm toàn bộ hơi ẩm trong người cô bốc hơi.

Cho đến khi cánh môi của người đàn ông phủ qua.

Cô giống như người sắp chết đuối đột nhiên nhận được không khí, đầu ngón tay trắng mịn ôm chặt lấy chiếc cổ thon dài của người đàn ông.

Gắt gao không buông.

……

Màn đêm tối như mực.

Bên ngoài ngôi sao lấp lánh, báo hiệu rằng ngày mai sẽ lại là một ngày thời đẹp trời.

Kể từ sau khi kết hôn, Phó Ấu Sanh cảm thấy Ân Mặc giống như được mở ra cấm kỵ gì đấy.

Mãi đến khi khai máy “Người tình thầm lặng”, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại rồi.

Cuối cùng cũng khai máy rồi.

Còn không khai máy, thì cô có thể sẽ bị Ân Mặc làm chết ở trên giường.

Kiềm chế dụ.c vọng cái gì.

Đều là giả.

Ân Mặc không hề biết kiềm chế chút nào hết.

Không ngờ rằng.

Sự không biết kiềm chế của anh, hoàn toàn chỉ là vì một câu nói Phó Ấu Sanh không cẩn thận nói ra trên giường vào đêm tân hôn.

Cô nói: “Ân Mặc chờ đến sang năm, chúng ta hãy có bé cưng đi.”

Phó Ấu Sanh lúc ấy mê man căn bản không biết mình đã nói cái gì.

Nhưng Ân Mặc nhớ rất rõ.

Nếu như sau khi có con, vậy thì sẽ không còn thế giới hai người.

Tất nhiên, Ân Mặc phải tận dụng thời cơ bây giờ vẫn chưa có con, lấy lại trước sinh hoạt vợ chồng trong tương lai.

Vừa đến đoàn phim.

Văn Đình gặp được Phó Ấu Sanh đã không gặp một tuần.

Nhìn mặt hồng chứa xuân(*) của cô: “Tuần trăng mật của cô không tệ ha.”

(*)Nguyên văn 粉面含春 – Phấn diện hàm xuân: có nghĩa là cô gái có dung mạo hàm chứa xuân sắc (ửng hồng), hình dung dung mạo dịu dàng của người con gái. Bắt ngườn từ “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần (Theo baidu)

Nụ cười tươi vì được bỏ lệnh cấm mà thả lỏng trên mặt Phó Ấu Sanh đột nhiên cứng lại: “Nơi đó không tệ.”

Bọn họ căn bản không có đi ra ngoài chơi.

Ân Mặc ban ngài phải đi làm, buổi tối muốn “chơi” cô.

Ha hả.

Mẹ nó chứ tuần trăng mật, Phó Ấu Sanh cảm thấy mình rõ ràng là đang vượt qua thảm họa!!

Văn Đình thấy biểu cảm nhỏ bất thường của cô, ho nhẹ một tiếng.

“Đi đi đi, nghi thức khai máy bắt đầu rồi.”

Phó Ấu Sanh mặc một chiếc sườn xám voan lụa màu xanh da trời, chậm rì rì đi đến trước mặt Tần Yên Chi.

Nam chính ở bên cạnh là một nam diễn viên trẻ tuổi.

Phó Ấu Sanh khẽ mỉm cười với cậu ta.

Mặt nam diễn viên lập tức đỏ lên, khẩn trương nói: “Cô Phó, em là fan của cô, em rất thích phim của cô……”

……

Ở ngay chỗ Phó Ấu Sanh không nhìn thấy.

Hai bà mẹ đang cầm ô đứng dưới gốc cây, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Ân phu nhân: “Tiểu thịt tươi kia có phải có ý với Ấu Ấu của chúng ta không?”

Con ngươi của Phó phu nhân phóng to: “Ấu Ấu không phải loại người đó!”

Ân phu nhân trấn an nói: “Chị thông gia, tôi đương nhiên biết Ấu Ấu không phải loại người đó, nhưng mà không chịu nổi có một số người trẻ tuổi không làm mà đòi có ăn muốn xin con bé quy tắc ngầm nha.”

“Vậy…… chúng ta qua đó xem thử?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.