Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 92



“Đến nhà ngươi.” Thúy Châu đáp rồi kéo cánh tay Lưu cô nương đi về phía trước: “Căn nhà nào là nhà của ngươi? Ta đưa cô nương về nhà, nói với cha mẹ cô nương một tiếng——”

Nàng ta còn chưa dứt lời thì Lưu cô nương đã vùng vẫy kịch liệt: “Ta không quay về! Ngươi buông ta ra!” Lưu cô nương dùng hết sức vùng mạnh ra, vùng vằng về phía xe ngựa đang rời đi: “Công tử không phải dặn ngươi như vậy! Ngươi bỏ ta ra! Ta phải đi hỏi công tử!”

Nếu nàng ta chạy nhanh hơn một chút thì có lẽ sẽ đuổi kịp!

Thúy Châu bị nàng ta giãy giụa suýt chút nữa bị đánh vào mặt, khiến sắc mặt không được vui cho lắm. Cảm thấy không trị được nàng ta, Thúy Châu dứt khoát buông tay ra: “Đuổi theo được thì cô nương định nói gì?”

“Nói ta dối trên gạt dưới, không chịu ngoan ngoãn sắp xếp cho ngươi?” Thúy Châu hỏi như vậy thì thấy Lưu cô nương xoay người lại ngay, trong mắt nàng ta rõ ràng là ý này. Thúy Châu khẽ cười một tiếng, nói: “Từ khi còn rất nhỏ ta đã hầu hạ bên cạnh Đại gia, đến nay đã được hơn mười năm. Ngươi cảm thấy Đại gia sẽ tin ta hay là tin ngươi?”

Trong mắt Lưu cô nương lộ ra sự căm phẫn.

Thúy Châu nhìn dáng vẻ của nàng ta, vừa thấy đáng thương vừa thấy đáng ghét. Thúy Châu không tranh cãi tiếp với nàng ta nữa mà nói: “Xưa nay Đại gia tâm địa thiện lương, nếu như ngươi đã cầu xin trước mặt Đại gia thì người sẽ sẽ không bỏ mặc ngươi. Người đã giao chuyện này cho ta thì ta đương nhiên sẽ bố trí ổn thỏa cho ngươi.”

“Vừa rồi ngươi nói muốn dẫn ta về nhà.” Trong mắt Lưu cô nương tràn đầy sự nghi ngờ.

Thúy Châu giải thích cho nàng ta: “Ngươi đã cầu xin trước mặt Đại gia cho ngươi một lối thoát. Ngươi vô thân vô cố, Đại gia của chúng ta có thể cho ngươi con đường sống như thế nào đây? Hơn nữa ngươi đã nói rằng cái gì cũng làm được, gánh nước, bổ củi, giặt quần áo hay nấu cơm cũng đều được, nghe có vẻ như là muốn bán thân làm nô tì. Nếu như muốn bán thân thì cũng không đơn giản, cần phải được người nhà của ngươi đồng ý mới được.”

Nếu cứ dẫn nàng ta đi mà không nói với người nhà nàng ta, lỡ như sau này bọn họ nói Hầu phủ lừa gạt, bắt cóc nữ tử nhà lành thì sao?

Cũng không phải không có khả năng, ở gần đây có một điền trang suối nước nóng, công tử của Trung Dũng Hầu phủ sống ở đó, nếu như không thấy Lưu cô nương đâu thì chắc chắn sẽ cho là bị người của Hầu phủ dắt đi.

Sau đó lật lọng quay ngược lại cắn bọn họ một cái, lúc đó bọn họ có muốn giải thích thì cũng không tránh khỏi hiềm nghi.

“Đại gia của chúng ta rất tốt bụng, lẽ nào ngươi muốn lấy oán báo ơn, chọc cho Đại gia chúng ta bị kiện cáo sao?” Thúy Châu hỏi nàng ta.

Lưu cô nương nghe đến đó thì hơi do dự. Nàng ta suy nghĩ hồi lâu, sau đó lùi về phía sau một bước rồi khẩn khiết thỉnh cầu: “Cha mẹ ta sẽ không đồng ý đâu, xin cô nương đừng đưa ta về.”

“Nếu cha me ngươi không đồng ý thì chúng ta lại càng không thể đưa ngươi đi.” Thúy Châu nói.

Điểm này không thể thương lượng.

Nếu chưa có sự đồng ý của cha mẹ của Lưu cô nương mà đã đưa nàng ta đi mất, sau này bọn họ phải giải thích thế nào?

“Cha mẹ ngươi muốn bán ngươi cho lão già góa vợ chẳng qua cũng chỉ là vì tiền. Nếu như giá cả hợp lý thì chúng ta sẽ mua ngươi, sau này ngươi thành thành thật thật làm nô tì, cũng không uổng công Đại gia chúng ta cứu ngươi.” Thúy Châu nói.

Lưu cô nương nhìn nàng ta, trong ánh mắt tràn đầy đấu tranh, sau đó lùi về sau một bước.

Mà xe ngựa đã dần dần chạy xa về hướng kinh thành.

Trong xe, Hạ Văn Chương hỏi: “Ta làm như vậy, nàng có cảm thấy ta tàn nhẫn không?”

Vu Hàn Châu kinh ngạc nói: “Sao chàng lại nói vậy? Chàng không bỏ mặc nàng ta còn để cho Thúy Châu sắp xếp, như vậy không phải là rất tốt rồi sao?”

Nghe vậy thì mặt mày Hạ Văn Chương dần giãn ra, hắn nắm chặt lấy bàn tay thon mềm của nàng, vừa nghịch tay vừa nói: “Nàng ta đáng thương như vậy, ta cho rằng nàng muốn trực tiếp đưa nàng ta đi.”

Vu Hàn Châu im lặng một lát rồi nói: “Nàng ta đúng là rất đáng thương. Nhưng chúng ta cũng không thể vì nàng ta đáng thương mà không màng đến thông lệ.”

Cô nương kia là nữ tử nhà lành, bọn họ trực tiếp dẫn nàng ta đi thì không phải.

Mà đưa nàng ta về nhà, hỏi cha mẹ Lưu gia tại sao lại đối xử với con gái của mình như vậy, cũng khó tránh khỏi mang tiếng xấu là ỷ thế hiếp người. Chuyện nhà của người ta, người ngoài không tiện nhúng tay vào.

Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, chỉ được nghe qua lời kể từ một phía của Lưu cô nương mà đã trực tiếp tới nhà người ta chất vấn thì cũng quá xúc động. Để cho Thúy Châu xử lý chuyện này là cách làm chu toàn nhất.

Mọi việc đều có quy tắc của nó, không dễ tùy tiện làm loạn được. Mà bọn họ có lòng tốt giúp đỡ chuyện này, đương nhiên không thể để đến cuối cùng lại rơi vào một kết cục không đẹp được.

“Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu, giọng hắn trầm thấp mềm mại: “Nàng không thấy ta lòng dạ ta cứng rắn là được rồi.”

Vu Hàn Châu không nhìn nổi hắn như vậy, nàng buồn cười rút tay về rồi bưng lấy mặt hắn, nhào nặn gương mặt hắn một lượt nói: “Nghĩ gì thế? Chàng đã là người cực kỳ tốt rồi, ai nói chàng lòng dạ cứng rắn?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 261

Nàng hơi ngập ngừng rồi nói: “Ta còn cứng rắn hơn chàng, nhưng ta còn không sợ chàng ghét bỏ ta.”

Nàng chính là người như vậy. Nếu như hắn không thích, nàng sẽ cảm thấy buồn, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi bản thân.

“Nếu ta chê chàng điều gì thì chàng hòa ly với ta là được, sẽ có người không ghét bỏ chàng.” Nàng xoa mặt của hắn, nói.

Hạ Văn Chương nghe thấy vậy thì xị mặt xuống ngay lập tức. Hắn mím chặt môi không nói chuyện, chỉ gạt tay của nàng xuống, trói ra đằng sau, siết cả người nàng vào trong lòng, ôm thật chặt nói: “Nàng đừng hòng nghĩ đến chuyện hòa ly.”

Không thể nào.

Chỉ có lúc đầu, hắn còn cực kỳ già mồm dối trá mà từng nghĩ đến chuyện này, rằng để cho nàng gả cho người khác, chung sống với người khác trong quãng đời còn lại.

Hiện tại hắn tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra.

Vu Hàn Châu nghe thấy thế thì buồn cười, nàng dán mặt vào lồng ng.ực của hắn, nói: “Ta không nghĩ. Còn không phải là tại chàng lo ta sẽ ghét bỏ chàng sao? Ta là muốn nói với chàng rằng, nếu như ta ghét bỏ chàng thì chàng không cần ủy khuất bản thân mình mà phải thay đổi điều gì, đổi một thê tử khác là được rồi.”

Vu Hàn Châu ghét phải thay đổi.

Nàng cảm thấy mình của hiện tại rất tốt, chỗ nào cũng rất tốt, cho dù lòng dạ nàng lạnh lùng cứng rắn thì cũng rất tốt. Nếu như bắt nàng thay đổi thì chẳng khác gì bắt nàng chặt tay chân mình rồi lắp đặt thứ khác lên người mình.

Vì để hùa theo người khác mà đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy sao? Vu Hàn Châu sẽ không làm chuyện như vậy, cũng khuyên Hạ Văn Chương đừng làm như vậy.

Hạ Văn Chương thấy nàng vẫn còn nói vậy thì sắc mặt dần xấu đi, sau đó lập tức cúi đầu xuống hôn nàng.

Hắn không muốn nghe những thứ này. Có lý hay không có lý hắn đều không muốn nghe.

Hắn cũng không muốn nàng dạy đạo lý cho hắn, hắn chỉ muốn ở bên nàng cả một đời này. Mà nàng lại như thể không hề nghĩ như vậy, vậy mà lại còn thẳng thắn vô tư bàn về những điều này, khiến lòng hắn tràn đầy tức giận, lúc hôn nàng cũng không tự chủ được mà dùng lực.

Vu Hàn Châu mới không chiều hắn. Nàng đau, thế là đẩy hắn ra rồi ngồi dịch sang bên cạnh. Sau đó nàng còn vén tấm rèm lên, thò đầu ra bên ngoài đề phòng hắn tập kích lần nữa.

“Thúy Châu có thể đuổi kịp không?” Nàng hỏi phu xe.

Phu xe đáp: “Chúng ta đi chậm một chút thì có lẽ nàng ta có thể đuổi kịp ạ.”

“Vậy đi chậm một chút đi.” Vu Hàn Châu nói.

Không bao lâu sau thì có hai bóng dáng dần xuất hiện trong tầm nhìn, Vu Hàn Châu nhìn thấy thì vội nói: “Dừng xe, Thúy Châu đuổi kịp rồi, chúng ta đợi nàng ấy đã.”

Hai người đuổi theo là Thúy Châu và một gã sai vặt vừa rồi ở lại giải quyết chuyện cùng nàng ta.

“Đại gia, nãi nãi, nô tì đã trở về.” Thúy Châu đi đến mức đổ mồ hôi mỏng đầy trán, nàng ta hành lễ một cái với người trên xe ngựa.

Vu Hàn Châu lập tức vẫy tay với nàng ta: “Nào, nói cho ta xem tình huống thế nào rồi?”

“Vâng ạ.” Thúy Châu móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán rồi leo lên xe ngựa.

Hai nha hoàn ở xe ngựa còn lại cũng to gan xuống khỏi xe, trèo lên xe ngựa của Vu Hàn Châu rồi nói: “Nô tì cũng muốn nghe.”

Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu đều là những chủ tử rất dễ hầu hạ, lúc này cũng không mắng bọn họ to gan mà cho phép bọn họ lên xe ngựa.

Mọi người ổn định chỗ ngồi rồi Thúy Châu mới nói: “…Sau đó nàng ta chạy đi ngay lập tức. Nàng ta chạy rất nhanh. Nô tì gọi nàng ta cũng không chịu đứng lại.”

“Cái gì? Chạy rồi?” Một nha hoàn hỏi, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Không phải nàng ta cầu xin Đại gia của chúng ta cho một con đường sống sao? Sao lại chạy rồi?”

Vẻ mặt Thúy Châu hờ hững, lắc đầu: “Không biết. Ta gọi nàng ta tới thì nàng ta không thèm quay đầu lại mà chạy đi luôn.”

Hai nha hoàn kia đưa mắt nhìn nhau, nói: “Đừng nói nàng ta là kẻ lừa gạt nhé?”

“Căn bản không có cái gì mà lão già góa vợ, nàng ta chính là lừa Đại gia của chúng ta đưa nàng ta đi theo?”

“A! Ta nhớ ra rồi! Nữ tử trong cuốn thoại bản cũng là như vậy, ban đầu thì có vẻ đáng thương, có điều sau một thời gian lại nảy sinh ra ý đồ khác thường. Đừng nói là ngay từ ban đầu nàng ta đã có tâm tư không thuần khiết nhé? Nàng ta phát hiện Đại gia của chúng ta không dễ lừa nên mới rút lui?”

Nói đến đây, hai bọn họ đều rất tức giận, nắm chặt khăn tay nói: “Uổng cho lúc nãy ta còn thông cảm với nàng ta! Người kiểu gì vậy chứ!”

“Được rồi.” Hạ Văn Chương ngắt lời bọn họ: “Rốt cuộc sự thật là như thế nào chúng ta cũng không biết, các ngươi đừng có suy đoán linh tinh.”

Nghe xong lời này, Thúy Châu cười nói: “Trước khi quay về, nô tì đã cố ý chào hỏi với người của trông coi biệt viện, hảo bọn họ tìm hiểu gia cảnh của Lưu cô nương đó. Nếu như nàng ta thật sự đáng thương thì chúng ta giúp nàng ta một tay là được. Nếu như nàng ta nói không đúng sự thật thì cũng sẽ có người truyền tin tới.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 267: Mèo Trắng Mắt Đen (2)

“Được.” Hạ Văn Chương gật đầu, vẻ mặt hài lòng: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Thúy Châu vội đáp: “Chút chuyện nhỏ này, sao dám nói là vất vả ạ?” Chỉ nghĩ tới đến những hồng bao nhận được vào mỗi dịp tết là Thúy Châu lại không hề thấy vất vả chút nào, nói xong chuyện này thì nàng ta hơi đứng lên: “Không làm phiền Đại gia và nãi nãi nghỉ ngơi nữa, bọn nô tì ngồi xe ngựa sau ạ.”

Cho dù là ở trong phòng hay trong xe, hay là ở bên ngoài đi dạo đùa nghịch thì bình thường Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu đều không thích vô cớ gọi người hầu hạ bên cạnh. Thúy Châu cực kỳ hiểu ý, nói chính sự xong thì muốn dẫn người xuống ngay lập tức.

Hạ Văn Chương đương nhiên sẽ không ngăn cản, hắn nói với đầy tớ đang đánh xe ngựa: “Dừng lại.”

Phu xe cho dừng xe lại, đợi Thúy Châu cùng với hai nha hoàn xuống xe xong rồi mới tiếp tục đi tiếp.

Thúy Châu và hai nha hoàn kia ngồi lên chiếc xe ngựa khác. Đều là đám tỷ muội rất thân thiết với nhau, ngồi cùng với nhau là bắt đầu nói chuyện không kiêng dè gì. Một nha hoàn lanh mồm lanh miệng kể lại đầu đuôi câu chuyện với các tỷ muội một lượt, sau đó mới nói: “Theo ta, nữ tử đó chính là có tâm tư không thuần khiết!”

Những người khác cũng lần lượt phát biểu ý kiến: “Con diều mà Đại gia của chúng ta tặng cho nàng ta là Tiểu Điệp đưa đúng không? Nếu như nói là quen thuộc thì nàng ta nên quen thuộc Tiểu Điệp mới đúng. Muốn cầu xin sự giúp đỡ thì cũng sẽ cầu kiến Tiểu Điệp, tìm Tiểu Điệp thăm dò ý tứ chứ?”

“Đúng vậy, Tiểu Điệp mặt mày tròn trịa, ai ai cũng thích trò chuyện với nàng ta. Sao Lưu cô nương đó lại không tìm Tiểu Điệp mà trực tiếp tìm đến Đại gia của chúng ta?”

“Lời này của ngươi không đúng. Lưu cô nương đó tìm Thúy Châu tỷ tỷ trước, ta trông thấy rồi.”

Mọi người nhìn Thúy Châu: “Thúy Châu tỷ tỷ, có phải là vậy không?”

“Đúng vậy.” Thúy Châu gật đầu, kể ra chuyện Lưu cô nương tự làm một đôi vớ muốn tặng cho Hạ Văn Chương.

Lúc Lưu cô nương tặng vớ cũng không che giấu, Thúy Châu cảm thấy nói ra cũng chẳng có vấn đề gì.

“Quả nhiên nàng ta có ý đồ không thuần khiết!”

“Nàng ta làm như thế là hy vọng Thúy Châu tỷ tỷ dẫn nàng ta tới gặp Đại gia chăng?”

“Nàng ta cũng ngốc thật, nếu như làm vớ tặng Thúy Châu tỷ tỷ thì nói không chừng Thúy Chân tỷ tỷ sẽ dẫn nàng ta đi gặp Đại gia đó!”

“Ngươi bị ngốc hả? Thúy Châu tỷ tỷ của chúng ta là người như thế nào, sẽ để ba cái thứ vụn vặt đó vào mắt sao?”

Đám người lại bắt đầu xôn xao tán gẫu. Chung quy phải hơn nửa ngày nữa mới về đến kinh thành, không tán gẫu với nhau thì làm gì để giết thời gian đây.

Lại có người nói: “Tỷ ấy cũng coi như là tránh được tai họa. Nếu như đưa nàng ta vào trong Hầu phủ làm nha hoàn, sau này làm ra chuyện trái quy củ thì nãi nãi của chúng ta cũng sẽ không tha cho nàng ta!”

“Ấy, không đến nỗi ấy chứ, với cái dáng yêu thê tử của Đại gia, nào có chuyện để nãi nãi phải ra tay? Người sớm đã xử lý rồi.”

Thúy Châu trừng bọn họ: “Nói không biết giữ mồm, Đại gia và nãi nãi mà các ngươi cũng bàn tán được hả?”

Bọn nha hoàn lần lượt che miệng lại.

Thế nhưng chưa được bao lâu thì bọn họ lại bắt đầu nói chuyện: “Cũng là nãi nãi của chúng ta hiền lành, hừ hừ, nãi nãi của chúng ta tốt tính cũng không có nghĩa là người không có thủ đoạn.”

“Nếu như nãi nãi của chúng ta ra oai thì ai cũng không cản được.”

Tuy rằng bình thường Vu Hàn Châu đều rất tốt tính, chẳng làm khó ai bao giờ, nhưng bọn nha hoàn lại không phải là người không biết suy nghĩ, nào có ai dám coi nàng là người dễ bắt nạt?

Người dễ bắt nạt sao có thể viết ra được những câu chuyện đầy xảo quyệt như vậy được—— nào là moi tim, nào là móc mắt, còn rút gân lột da để làm cờ, cắm sừng thư sinh, cùng với nam nhân khác tiêu pha bổng lộc của thư sinh, cả ma đầu và đại hiệp cũng nắm trong lòng bàn tay, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

“Ta thật sự muốn mở mang thử.” Có một nha hoàn còn dùng giọng đầy tò mò nói.

Những nha hoàn khác cũng lần lượt lộ ra chút khát khao, sau đó mỗi người đều bị Thúy Châu đánh cho một cái: “Nói bậy, chê những ngày tháng tốt đẹp này quá dài sao?”

Giờ đây Đại gia khỏe rồi, nãi nãi cũng tốt, cuộc sống của tất cả mọi người đều yên bình. Nếu thật sự có ngày đó, bức nãi nãi phải sử dụng thủ đoạn, đã thấy huyết quang rồi thì mọi người đều phải hầu hạ trong thấp thỏm.

Bọn nha hoàn bị nàng ta đánh thì lần lượt co rụt lại, không dám nói gì nữa.

Thế nhưng trong xe yên tĩnh xuống thì lại quá buồn chán, bọn họ lại bắt đầu tán gẫu về chuyện của Thúy Châu: “Thúy Châu tỷ tỷ, vậy quản sự làm hương liệu Vương gia với Trường Mặc đang hầu hạ bên cạnh Nhị gia của chúng ta, tỷ vừa ý ai hơn?”

“Đúng vậy, Thúy Châu tỷ tỷ vừa ý ai? Vương quản sự có vẻ ổn trọng hơn, Trường Mặc lại đẹp hơn, đối với Thúy Châu tỷ tỷ cũng thật lòng, Thúy Châu tỷ tỷ có rung động không?”

Không dễ gì nhận ra bàn tay đang nắm chặt lấy khăn tay của Thúy Châu, nàng ta thản ngiên đáp: “Sao nào? Đợi đến khi ta gả đi rồi, các ngươi muốn làm vị trí quản sự nha hoàn này sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 80: Nhỏ ư?

“Ôi, sao tỷ tỷ lại nói như vậy?”

“Oan cho bọn muội quá!”

“Bọn muội không nói nữa là được chứ gì?”

Đám người xin tha thứ rồi lại bắt đầu nói về chuyện khác. Dù sao thì có nhiều người, cứ líu ra líu rít là không còn vô vị nữa.

Suốt chặng đường Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương cũng không buồn chán. Hai người ăn chút điểm tâm, uống chút trà, thân mật với nhau, rồi lại tùy ý nói chút chuyện phiếm, bất tri bất giác đã về đến Hầu phủ.

Hai người về Trường Thanh viện trước, thay xiêm áo khác, chỉnh sửa lại lần nữa rồi mới tới chính viện thỉnh an.

“Về rồi sao?” Hầu phu nhân thấy hai người tràn đầy tinh thần, khí sắc của Đại nhi tử và Đại nhi tức cũng tốt hơn ngày thường thì nhướng mày: “Hai đứa ở thôn trang có thoải mái không?”

Hạ Văn Chương cung kính hành lễ: “Ở thôn trang rất tốt ạ. Mẫu thân, hiện tại con đã thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Thấy hắn như vậy, Hầu phu nhân cũng không đành kích thích hắn nữa.

Đúng vậy, con trai đang ngày một khỏe lên, bà còn bất mãn điều gì nữa? Dù con trai có khốn nạn chút thì cũng là con trai đang sống sờ sờ, đang yên đang lành, có thể chạy có thể nhảy của bà.

“Vậy thì tốt.” Bà nói.

Hạ Văn Chương lại hỏi: “Mấy hôm nay phụ thân và mẫu thân có khỏe không ạ?”

“Không khỏe.” Hầu phu nhân cau mày lại ngay lập tức, trên mặt còn lộ ra vẻ chán ghét: “Văn Cảnh đúng là điên rồ, cứ đòi lấy Lục tiểu thư đó làm thê tử. Thân phận của nàng ta sao xứng được?”

Lời này không dễ tiếp.

Hạ Văn Chương do dự một chút, cuối cùng quyết định nói thay đệ đệ mình: “Nếu như Văn Cảnh thích thì thành toàn cho đệ ấy cũng không phải là không được.”

“Há là ta không muốn thành toàn cho nó sao?” Ngay sau đó, Hầu phu nhân giống như bị châm một ngòi nổ, nổi đùng đùng: “Chương Nhi, ta gả An thị cho con, tổ phụ của An thị làm Hộ bộ Thượng thư trong triều, phụ thân Nhan Nhi lại còn là Hồng Lư Tự Khanh, thúc bá cũng đều nắm giữ chức vị quan trọng trong triều. Nếu ta gả cho con thê tử như vậy thì sao có thể bảo ta gả cho Văn Cảnh một nữ tử bình thường được?”

“Nếu thế e rằng người khác sẽ hiểu lầm rằng Cảnh Nhi không phải do ta sinh ra mà là nhặt từ đâu về!” Nói đến đây, Hầu phu nhân tức giận đến mức đập bàn.

Năm đó, Đại nhi tử của bà sắp không sống nổi, vì để nối dõi tông đường mà ôm một đứa con trai từ đâu đó về cũng không phải là không có khả năng. Mồm miệng của những người ngoài kia vừa bẩn vừa thối, đến lúc đó không biết sẽ thêu dệt lên câu chuyện như thế nào!

Những năm qua Hầu phu nhân đều phải chịu đựng, thật vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi sức khỏe của Đại nhi tử tốt lên, có thể nở mày nở mặt rồi thì lại không ngờ rằng lại vì hôn sự của Tiểu nhi tử mà bị người khác đàm tiếu!

Hạ Văn Chương nghe xong lời này thì cực kỳ bối rối.

Những lời mà mẫu thân nói, trước đây hắn chưa từng suy xét tới, chỉ mới đứng ở lập trường của đệ đệ. Giờ phút này ngẫm nghĩ, chuyện này thực sự rất phức tạp.

“Huống hồ, còn liên quan đến chuyện sau này.” Hầu phu nhân do dự một chút, bà nhìn thần sắc hồng hào của Đại nhi tử, rốt cục cũng nói ra: “Chương Nhi, sức khỏe con đã dần tốt lên, con là đích trưởng tử, tước vị của phụ thân con sẽ do con kế thừa. Vậy thì ta ắt phải gả cho Cảnh Nhi một thê tử tốt, sau này có thể giúp đỡ nó vài phần.”

Hạ Văn Chương vội nói: “Mẫu thân, tước vị này con không—— “

“Chương Nhi, con là đích trưởng tử.” Hầu phu nhân nói: “Phụ thân con đã nói với ta về chuyện này, cho dù sau khi con khỏe lên, sức khỏe vẫn không bằng Cảnh Nhi thì cũng là con kế thừa tước vị. Sau này con với Nhan Nhi sinh con thì chính là trưởng tôn chi trưởng, đó là lẽ hiển nhiên.”

Vốn dĩ lời này nên là do Hầu gia nói với hai huynh đệ Hạ Văn Chương và Hạ Văn Cảnh.

Thế nhưng lúc này đã nói đến đây, Hầu phu nhân dứt khoát nói ra luôn: “Chương Nhi, con hiểu nỗi khổ tâm của ta đúng không? Thế nhưng Văn Cảnh không hiểu. Nếu con đã về rồi thì thay ta khuyên nó đi, gần đây ta thực sự rất đau đầu.”

Hạ Văn Chương nghe bà nói vậy thì nhất thời hơi hối hận vì đã trở về.

Nhưng hối hận này chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc rồi biến mất ngay đi, hắn là con trai của mẫu thân, nên san sẻ nỗi ưu sầu với mẫu thân: “Vâng ạ, nếu con gặp đệ ấy thì sẽ khuyên đệ ấy.”

Bởi vì hắn sống ở biệt viện gần một tháng, đến hôm nay mới về đến phủ, nên đương nhiên cả nhà sẽ cùng dùng cơm với nhau.

Hạ Văn Cảnh tan học về nhà, thấy ca ca đã về thì tức khắc rất vui vẻ: “Ca ca!”

Hai huynh đệ làm lễ với nhau rồi ngồi xuống nói chuyện. Hạ Văn Cảnh sáp lại gần ca ca, nhỏ giọng nói: “Ca ca, huynh quay về là tốt rồi, huynh không biết đâu, phen này của đệ trải qua khó khăn lắm.”

Gần như ngày nào hắn ta cũng bị Hầu phu nhân đánh!

Còn gãy mất hai cái chổi lông gà!

“Ca ca, huynh đã về rồi, vừa vặn giúp đệ khuyên mẫu thân.” Hắn ta dùng hai mắt đầy niềm hy vọng nhìn ca ca, hy vọng ca ca giữ lời hứa, giúp hắn ta chuyện này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.