Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 122



Điểm tâm Lục Tuyết Dung làm rất ngon.

Ý nghĩa của cái ngon này còn khác hẳn với “ngon” bình thường. Cho dù nàng ta tặng cách làm cho ngự trù trong cung, thậm chí dùng tay chỉ, nhưng điểm tâm ngự trù làm ra vẫn không giống điểm tâm nàng ta làm.

Cho dù vật liệu tinh chế dùng giống y hệt, các bước làm cũng giống y hệt, nhưng mùi vị lại vẫn có chút gì đó không giống—— điểm tâm Lục Tuyết Dung làm, hương vị ngọt ngào vô cùng, khiến người ăn vào mà cảm thấy tâm trạng tươi tốt.

Đây là lời Thái phi đã nói: “Vẫn là Dung Dung làm ngon.”

Lục Tuyết Dung là con gái nuôi Thái phi, lại từng nhận được sự giúp đỡ của Thái phi, sao có thể không biểu thị hiếu tâm một chút chứ? Vì vậy, nàng ta đích thân làm hai mâm điểm tâm, một mâm dâng tặng Thái phi, một mâm khác tặng cho Hoàng hậu.

Dẫu sao, hoàng hậu mới là chủ nhân hậu cung, nàng ta chỉ dâng tặng cho Thái phi, mà thờ ơ Hoàng hậu thì quá mức không hợp lý.

Nàng ta đã tận lực làm ra những gì có thể làm, nhưng cho dù như vậy, cảnh ngộ của nàng vẫn vô cùng khó xử. Cũng không phải bởi nàng ta đã làm cái gì, mà là bởi vì thân phận của nàng ta. Nếu là Công chúa Quận chúa chân chính, làm ra những chuyện như vậy chỉ sẽ được người ta khen một câu có hiếu.

Ban đầu Hầu phu nhân mang tâm trạng không tệ đến tham gia yến hội ngày xuân, từ sau khi nhìn thấy Lục Tuyết Dung thì thần sắc trên mặt bà không thể nào dễ nhìn nổi. Vu Hàn Châu nhìn thấy thế, cũng bế tắc.

Chuyện này không phải Lục Tuyết Dung sai. Nhưng nàng không tiện biện bạch cho Lục Tuyết Dung được, bởi vì Lục Tuyết Dung còn chưa qua cửa.

Huống chi, Hầu phu nhân xưa nay hiểu lý, chưa chắc không biết sự bất đắc dĩ của Lục Tuyết Dung. Nguyên do bà tức giận là bởi vì cô nương này là Tiểu tức phụ chưa vào cửa của bà, mà bà còn vẫn luôn không thích cửa hôn sự này.

“Lục tỷ tỷ, rót nước cho ta được chứ?” Lúc này, một thiếu nữ ngồi bên Quý phi lên tiếng, trên mặt là vẻ vô tội hồn nhiên.

Lục Tuyết Dung vốn dĩ muốn lui xuống, nghe những lời này, bước chân hơi dừng dừng lại.

“Đừng làm càn, nhiều cung nữ như vậy không sai bảo đi, sai bảo Lục tỷ tỷ con làm gì?” Quý phi giả vờ trách mắng.

Thiếu nữ không thuận theo nói: “Nhưng Lục tỷ tỷ luôn bình dị dễ gần, trước kia ở trong cửa hàng người nào cũng đều chiêu đãi được, không có vì đã trở thành con gái nuôi của Thái phi mà trở mặt không quen biết người.”

Hai người một xướng một họa, không chỉ đạp Lục Tuyết Dung vào trong bùn đất, mà cũng giẫm đạp thể diện Thái phi và Hoàng hậu. Bọn họ không phải khen Lục Tuyết Dung hiếu thuận sao? Cũng không nhìn xem thử trước kia những người Lục Tuyết Dung chiêu đãi đều là người thế nào!

Quý phi phách lối như vậy, sắc mặt Hoàng hậu lập tức sập xuống.

Cầm khăn lau miệng, giương mắt nhìn về phía Lục Tuyết Dung, thong thả nói: “Nếu đã như thế, châm một ly trà cho Dương quận chúa và Quý phi nương nương đi.”

Nhập bà làm một với phàm phu tục tử? Vậy mọi người cùng đều là phàm phu tục tử đi!

Tham Khảo Thêm:  Chương 588

Sắc mặt Quý phi lập tức thay đổi, không ngờ hoàng hậu chơi một chiêu như vậy, vội vàng nói: “Không cần, chỉ là đùa giỡn mà thôi.”

Đáy mắt Hoàng hậu cười lạnh lùng, vừa muốn nói gì thì bỗng dưng nghe thấy có người ngồi xuống nói: “Nếu quý phi nương nương không cần, Dung Nhi tới chỗ ta là được.” Ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà là Trung Dũng Hầu phu nhân.

Lục Tuyết Dung cũng hết sức kinh ngạc, nhấc mắt nhìn sang.

Chỉ thấy nét mặt của Trung Dũng Hầu phu nhân không phân biệt được vui giận, ánh mắt hiển hiện sự sắc bén nhìn sang: “Dung Nhi là Tiểu nhi tức chưa vào cửa của ta, nếu Quý phi nương nương không cần nàng hầu hạ vậy thì để nàng đến chỗ ta ngồi đi.”

Mọi người nghe vậy thì đều thấy kinh ngạc!

Trước kia mọi người chỉ biết người con trai thứ của Trung Dũng Hầu đính hôn với dòng dõi không cao, nhưng lại không biết là nhà bình dân, còn là nữ thương hộ!

Lúc này nghe thấy vậy, đều thấy kinh hãi không thôi, ánh mắt nhìn về phía Hầu phu nhân lập lòe.

Ngay cả Lục Tuyết Dung cũng kinh ngạc, ngay sau đó siết chặt ngón tay, hốc mắt hơi nóng lên. Bất kể như thế nào nàng ta cũng không ngờ rằng vào lúc thế này, bà bà tương lai vẫn luôn ghét bỏ, xem thường nàng ta lại ra tay che chở nàng ta.

Những người khác chưa kịp nói chuyện, nàng ta đã cúi đầu cụp mắt, đi về phía Hầu phu nhân ngồi xuống. Uống gối thi lễ, thấp giọng kêu: “Phu nhân.”

Hầu phu nhân liếc nhìn nàng ta, quả thực không muốn nói chuyện với nàng ta, ngay cả một tiếng “Ừ” cũng không muốn phát ra.

Vu Hàn Châu ngồi bên cạnh vội kéo tay Lục Tuyết Dung, dịu dàng nói: “Nào, chúng ta ngồi chung.”

Lục Tuyết Dung lúc này mới ngồi xuống. Ngước mắt nhìn Vu Hàn Châu, môi khẽ nhúc nhích, trên mặt hiện lên mấy phần khó xử. Nàng không biết xưng Vu Hàn Châu thế nào cho tốt.

Gọi tẩu tử? Nàng ta còn chưa vào cửa. Gọị tỷ tỷ? Lại không thích hợp lắm. Trực tiếp gọi Hạ Đại nãi nãi? Xa lạ quá.

“Có khát không? Uống miếng trà cho nhuận họng đi.” Cũng may Vu Hàn Châu nhận ly trà từ thị nữ, đưa cho nàng ta để giải vây.

Mà Hầu phu nhân đã bắt đầu giải thích với người khác về chuyện Lục Tuyết Dung là Tiểu nhi tức bà: “Dung Nhi là người kiên cường, chân thành hiếu thuận, Cảnh Nhi nhà ta từng được nàng giúp đỡ, vô cùng kính phục nàng, ta cũng thích nhân phẩm của nàng thế là tức thì đến cửa cầu hôn.”

“Nghĩ đến ba mươi năm trước, Trung Dũng Hầu phủ bọn ta cũng là bình dân bách tính. Là có long aân Hoàng thượng mới có nên chúng ta ngày hôm nay.”

“Ta cảm thấy Dung Nhi với Cảnh Nhi nhà ta vô cùng xứng đôi.”

Cho dù người khác nói thế nào, Hầu phu nhân vẫn luôn chỉ nói một lời, Tiểu nhi tức tương lai của bà tốt! Chỗ nào cũng tốt! Không thèm nghe phản bác!

Bà tranh cãi với đám nho gia quen rồi, trước kia là vì chuyện của Hạ Văn Chương, đã giao chiến với bao nhiêu người chứ? Bàn về mồm mép, còn chưa có ai sánh kịp bà đâu.

Trong lúc nhất thời, chỉ nghe thấy giọng Hầu phu nhân thổi phồng Tiểu nhi tức mình, như thể Lục Tuyết Dung thật sự là minh châu thế gian đánh rơi hiếm gặp vậy, rồi lại được con mắt tinh tường của bà nhặt được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: C174: Một khi đối phương đã thích

Vu Hàn Châu nghe mà buồn cười, nhân lúc rảnh rỗi, tiến tới bên tai Hầu phu nhân nói: “Mẫu thân thật lợi hại!”

Hầu phu nhân nhàn nhạt nhìn nàng, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nếu như không phải vì Tiểu nhi tử chịu nhiều trận đòn như vậy mà từ đầu tới cuối vẫn không chịu nhả ra, bà há sẽ đứng lên bảo vệ Lục Tuyết Dung sao?

Con trai thích Lục Tuyết Dung như vậy, nhất định là đặt ở đầu quả tim, nếu bà không quản, khiến cho Lục Tuyết Dung chịu uất ức, sau này con trai sẽ đau lòng, nhất định sẽ trách móc người làm mẫu thân là bà.

Sự ra mặt này của Hầu phu nhân rất không tình nguyện, lúc này mới mắt lạnh giọng lạnh, nhìn rất khó gần gũi.

Lục Tuyết Dung ngồi ở một bên, bị tiếng hừ lạnh của bà dọa sợ. Nàng ta vốn dĩ có lòng kính sợ với bà bà, thế là càng thêm ngồi im một chỗ không dám nhúc nhích. Hầu phu nhân nhìn thấy nàng ta thì phiền, xoay đầu về.

“Không sao, ngươi đừng sợ.” Vu Hàn Châu lại tiến tới bên tai Lục Tuyết Dung, nói: “Mẫu thân bị những người đó chọc tức, không phải tại ngươi.”

Trong lòng Lục Tuyết Dung đan xen cảm kích và xấu hổ nhục nhã đan. Cảm kích là vì Hầu phu nhân bênh vực nàng ta như thế, thật ngoài dự đoán của nàng ta. Xấu hổ nhục nhã là chính vì nàng ta mới khiến cho Hầu phu nhân bị những người đó chọc tức.

Nàng ta mặc dù cảm thấy mình và Hạ Văn Cảnh ái mộ nhau không sai, nhưng lúc đối mặt với Hầu phu nhân thì vẫn khó nén được hổ thẹn.

Cả ngày này, mặt Hầu phu nhân đều chưa từng giãn ra.

Đợi giản tán yến hội, Vu Hàn Châu đỡ Hầu phu nhân đứng dậy, Lục Tuyết Dung ở bên cũng đứng lên, hành lễ với Hầu phu nhân: “Phu nhân đi thong thả.”

Nàng ta là được Thái phi mời vào cung, không thể theo bọn họ cùng xuất cung, còn phải đến phụng dưỡng Thái phi.

Hầu phu nhân cố nén không vui, dặn dò một câu: “Cẩn thận chút, đừng chọc Thái phi nương nương không vui.”

“Vâng ạ.” Lục Tuyết Dung hành lễ, rồi lại nhìn Hầu phu nhân một cái, xoay người đi ra ngoài.

Vu Hàn Châu đỡ Hầu phu nhân xuất cung.

Lúc ngồi lên đường về xe ngựa, Hầu phu nhân cuối cùng không kiềm chế nữa, thở một hơi thật dài: “Ôi!”

Bà tức chết mất thôi!

Tiểu nhi tử khốn nạn của bà, quả thật đúng là oan gia kiếp trước của bà, đặc biệt tìm bà trả thù đây mà, phải lấy một nử tữ như vậy!

“Mẫu thân bớt giận.” Vu Hàn Châu không hỏi sao bà thở vắn than dài, bởi vì đã quá rõ ràng, chỉ xoa ngực thuận khí cho bà.

Hầu phu nhân được nàng thuận khí, nhưng khí lại càng không thuận, mở miệng tố khổ: “Ta hôm nay thật là không đếm xỉa đến mặt già này nữa rồi! Sau này, không biết còn bao nhiêu người cười nhạo ta!”

Những phu nhân bị bà ép lùi kia, quay về nhất định sẽ tụm lại một chỗ, cười nhạo sau lưng bà.

“Mẫu thân đừng sợ, ai cười ngạo người, con và người cùng nhau mắng bọn ho!” Vu Hàn Châu nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: 1: Cuộc Đời Tôi Thật Đen Đủi!

Lời này khiến tâm khảm Hầu phu nhân ấm áp, nắm tay tay nói: “Nhan Nhi tốt, mẫu thân biết con hiếu thuận.”

May mà Đại nhi tức bà tốt.

“Mẫu thân cũng hãy nghĩ về hướng tích cực.” Vu Hàn Châu nói tiếp, đối diện ánh mắt khó hiểu của Hầu phu nhân, cười nói: “Nếu tức phụ Văn Cảnh tốt giống con, mẫu thân ra ngoài ngẩng đầu ưỡn ngực, thuận miệng nói câu gì cũng là khoe khoang, nào còn có người sẽ nói chuyện với mẫu thân?”

Hầu phu nhân nghe mà sửng sốt.

“Như bây giờ, lại cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất cho dù mẫu thân đi đến đâu, đều có người nói chuyện với mẫu thân, phải không ạ? Nếu bọn họ nói không xuôi tai, mẫu thân cứ mắng bọn họ. Giống như hôm nay vậy, há không oai phong sao?” Vu Hàn Châu lấy lòng đấm vai cho bà.

Đầu năm lúc Hầu phu nhân mang theo Vu Hàn Châu dự tiệc, Vu Hàn Châu nhận ra, ban đầu còn có người nói chuyện với Hầu phu nhân, sau đó Hầu phu nhân khoe khoang nhiều, mọi người đều bỏ đi không nói chuyện với bà nữa. Hầu phu nhân một mình ngồi ở đó, mặc dù vẻ vàng, nhưng cũng vô cùng hiu quạnh.

Hầu phu nhân: “…”

Bà thèm mấy người khác nói chuyện với bà sao? Bà thích một mình ngồi ở đó, xem người khác ai cũng không bằng bà!

“Vậy mà còn biết nói những lời không đứng đắn!” Bà không nhịn được thò tay vặn tai con dâu, “Cái thứ biết chọc cười người khác, trước kia thật coi thường con rồi!”

Vu Hàn Châu không thuận theo, mặt tựa vào vai bà, ôm cánh tay bà nói: “Sao mẫu thân coi thường con? Con làm gì khiến mẫu thân coi thường con?”

“Hừ, con đã làm cái gì, tự mình không biết sao?” Hầu phu nhân nói.

Vu Hàn Châu lắc đầu: “Không biết. Mẫu thân nói cho con biết đi?”

Hai người một đường tán gẫu, đợi lúc trở lại trong phủ, sự bực tức của Hầu phu nhân đã tản đi bảy tám phần rồi.

Nhưng còn thừa lại một ít, bà chịu đựng không biểu hiện ra, chỉ nhìn bụng của Đại nhi tức, nói: “Mau sinh đứa bé đi!”

Vu Hàn Châu hơi dừng lại, cúi đầu. Sờ bụng, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải muốn sinh thì có thể sinh.”

“Cố gắng thêm chút đi!” Hầu phu nhân tức giận chỉ chỉ vào trán nàng, “Có thời gian đánh quyền mà không có thì giờ mang thai sao? Đừng để ta lại nghe thấy các con càn quấy!”

Nói xong thì hất tay, thở phì phò bước đi.

Vu Hàn Châu đứng tại chỗ, sờ cái bụng bằng phẳng, thầm nói, không vội sinh con đâu! Nàng giờ mới mười tám tuổi, định hai mươi tuổi mới sinh con. Khi đó xương cốt thân thể nàng phát triển tốt rồi, sự nguy hiểm khi sinh con sẽ hạ xuống rất nhiều.

Nàng rất sợ mình không qua được cửa ải sinh con, mắt nhắm lại, lúc mở ra lại trở về sân đấu.

Sờ bụng, nàng rất buồn rầu trở về Trường Thanh viện nói chuyện với Hạ Văn Chương.

Hầu phu nhân sau khi trở về chính viện, ngồi ở chính đường, cũng không cho phép người ở cạnh hầụ hạ, bưng ly trà, cụp mắt, thần sắc trên mặt không rõ.

Đợi sau khi Hầu gia trở về, bà mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hầu gia nói: “Chuyện xin phong thế tử, hoãn lại chút đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.