Gió Nổi Lên Rồi - Triều Lộ Hà Khô

Chương 2



7

“Cái thứ đó đã bao nhiêu năm rồi? Có biết mẹ phải mất bao lâu để tìm rồi gửi cho con không?” Mẹ tôi ở đầu dây bên kia có chút không kiên nhẫn, “Không phải lần trước đã đồng ý gặp mặt cậu công chức kia nhiều hơn hay sao? Sao người ta lại nói con không để ý đến cậu ta?”

Một tay tôi cầm điện thoại tiếp tục nghe, tay còn lại mở gói hàng chuyển phát nhanh mà mẹ vừa gửi đến, nói qua loa: “Lần sau sẽ gặp.”

Tôi cúp máy, để điện thoại lên trên bàn. Tôi biết bà ấy đang tức giận ở đầu dây bên kia, nhưng tôi có việc quan trọng hơn phải làm.

Trong gói hàng chuyển phát nhanh đặt một hộp bánh quy nhỏ bằng sắt, bề ngoài cháy đen đã bị oxy hóa theo năm tháng, tôi nín thở mở hộp ra, bên trong giống như chiếc hộp ma thuật Pandora cũ kỹ phủ đầy bụi bặm.

Bên trong không có nhiều thứ lắm, chỉ có một quyển nhật ký, một chiếc băng dán cá nhân, một cái cài tóc nhỏ.

Tôi mở quyển nhật ký ra, thật ra thời học sinh tôi không thích viết nhật ký lắm, chữ viết bên trong rất ít. Tôi đã tìm được những gì mà tôi muốn tìm.

“Ngày 31 tháng 3 năm 2017, vịnh đổ mưa lớn, cùng Trần Nhai Bạch chạy trốn.”

Thật ra hơn mười năm trôi qua, có rất nhiều cảnh tượng mà lúc đó tưởng rằng có thể nhớ cả đời, sẽ bị quên lãng trong vòng chưa tới ba đến năm năm. Nhưng khi tôi nhắm mắt lại, thế mà vẫn còn có thể nhớ vô cùng rõ ràng.

Tôi là một đứa trẻ không ai cần, tôi đã sớm mơ hồ nhận ra rằng mình ghét tất cả những người toả sáng, bao gồm cả người hay gây phiền nhiễu là Trần Nhai Bạch, bởi vì họ trông có vẻ rất đáng được yêu thương.

Hôm đó là thứ sáu, tôi về nhà sớm hơn nhiều so với giờ tan học.

Bố mẹ tôi cuối cùng cũng quyết định ly hôn, ngược lại làm hòn đá trong lòng tôi rơi xuống, nhưng không ai trong số họ cần tôi. Tôi dựa người vào sofa, nghe bố mẹ đùn đẩy nhau, bố tôi nói con gái sẽ thuận tiện hơn nếu sống cùng với mẹ, mẹ tôi nói không được, điều kiện kinh tế của bà ấy không tốt.

Cửa nhà mở toang, hàng xóm dỏng tai nghe náo nhiệt.

Lúc đó tôi nghĩ, tại sao trời vẫn chưa đổ mưa, để cơn mưa nhấn chìm tôi c.hết đi cho rồi.

Tôi nhắm mắt lại đếm, đếm đến ba mươi giây thì mở ra, có lẽ sẽ là cảnh tượng khác, đây là phương pháp mà Trần Nhai Bạch dạy tôi. Còn chưa tới ba mươi giây, đột nhiên có giọng nói trong trẻo chợt vang lên, Trần Nhai Bạch đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây đã đứng ở cửa, cậu ấy dùng sức đá một cái thật mạnh vào cửa, ầm một tiếng, âm thanh cãi vã bị dọa đến nỗi đột ngột dừng lại. Sắc mặt cậu ấy khó coi, nói: “Ầm ĩ cái mẹ gì vậy?”

Bố mẹ tôi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn nam sinh cao lớn kia, nhất thời không nói nên lời.

Trần Nhai Bạch gằn từng chữ nói: “Các người không cần cậu ấy thì tôi cần!”

Cậu ấy tiến lên hai bước rồi nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra ngoài, thoát khỏi cái nhà cãi vã, những người hàng xóm đang nghe náo nhiệt kia, tôi đi theo bước chân dồn dập của cậu ấy, lúc này mới phát hiện tay kia của cậu ấy xách một cái túi màu trắng, khóa kéo còn chưa kéo hết, lộ ra đống bài tập về nhà đầy ắp bên trong, sau đó tôi muộn màng nhận ra mình quên mang cặp sách về nhà, cậu ấy là người bạn học nhiệt tình đến đưa bài tập về nhà cho tôi.

Không ngờ đụng phải một vở kịch gia đình m.áu chó.

Trần Nhai Bạch rất tức giận, mím môi không nói gì, hai bên thái dương mơ hồ nhảy dựng lên, nhưng lại giống như đang buồn.

Dưới tầng đậu một chiếc mô tô có đường cong uyển chuyển, tôi quan sát thêm vài lần, Trần Nhai Bạch lại dừng lại ở trước nó, cậu ấy không thèm hỏi ý kiến của tôi, liền đội một cái mũ bảo hiểm màu hồng lên đầu tôi, tay cậu ấy dùng sức ấn mũ bảo hiểm, đầu tôi nhất thời bị ấn xuống. Nhìn điệu bộ ngây thơ của tôi, cậu ấy cười khẽ hai tiếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: Mì Xốt Thịt Xào 2

“Bạn học Tiểu Viên. Vận may của tớ không tệ.”

“Bắt đầu từ giờ, nhắm mắt lại ba mươi giây, sau đó sẽ là mùi vị của nước biển.”

Lừa người, ba mươi giây cái gì, rõ ràng là phải mất rất lâu.

Trước đây tôi chưa từng ngồi mô tô, tôi ngồi phía sau Trần Nhai Bạch, vì sự an toàn nên không thể không ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của cậu ấy. Chiếc mô tô đi qua các con đường trong thành phố phức tạp, hướng đến một vùng vịnh xa xôi. Đã là buổi tối trời xanh thẫm, vịnh ít xe cộ, tốc độ của cậu ấy càng lúc càng nhanh, chỉ có gió biển mới có thể đuổi kịp chúng tôi.

Đến giữa chừng thì trời đổ mưa lớn, tạt vào quần áo của hai chúng tôi, nước mưa theo mũ bảo hiểm mà nhỏ giọt vào bên trong. Quần áo ướt dính vào nhau, chỉ có nhiệt độ cơ thể của cậu ấy là nóng hổi.

Đó là lần đầu tiên tôi không ghét Trần Nhai Bạch nhiều đến như vậy.

Cậu ấy vui vẻ cười to: “Đưa cậu chạy trốn.”

Nếu không phải do trận mưa lớn này, tôi sẽ không đối xử với cậu ấy như một người bạn, cho phép cậu ấy tiếp cận mình.

8

Thời gian bên kia tờ giấy đến ngày 31 tháng 3 trời đổ mưa to như trong nhật kí, tôi còn chưa tìm đến Trần Nhai Bạch, cậu ấy đã tìm tôi trước, chữ trên thư tản mạn: “Có đó không? Trả cho cô mười đồng, tính cho tôi một quẻ.”

Tôi bình tĩnh hoà nhã nói: “Tôi là mẹ đỡ đầu của phương Tây, không phải đạo sĩ. Trần Nhai Bạch.”

Cậu ấy hờ hững vẽ trên phông chữ thanh tú của tôi, có chút không tập trung.

Tôi thỏa hiệp: “Được thôi, tính cái gì?”

“Tính toán thử, xác suất tôi tìm được cậu ấy là bao nhiêu?”

Tôi có chút không hiểu, người phía bên kia có vẻ không hài lòng với sự vụng về của tôi, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ cậu ấy chậc một tiếng: “Bây giờ mới giữa trưa, vừa nãy cậu ấy vội vàng về nhà, ngay cả cặp sách cũng không cầm, thấy cậu ấy không làm hết đống bài tập này thì tôi sẽ rất khó chịu. Cho nên tôi định cúp học để mang bài tập về nhà cho cậu ấy.”

Tôi thay mặt Lâm Ngộ An mười bảy tuổi cảm ơn sự nhiệt tình của cậu.

Cậu ấy hời hợt nói: “Chỉ là không biết cậu ấy sống ở đâu, bạn học cùng bàn cũng không biết. Chỉ biết mỗi lần tan học cậu ấy đều đi cùng một chuyến xe buýt, đoạn đường đó có rất nhiều tiểu khu cũ, chỉ có thể tìm từng nhà một.”

Tôi khựng lại, hoá ra cậu ấy đã xuất hiện trước mặt tôi bằng cách như vậy, khi đó đã tối, thảo nào cậu ấy nói vận may của mình không tệ.

“Tôi vừa mới giúp cậu tính một quẻ, đi về phía đông thành phố ở đoạn đường Thanh Xuân Nam, cậu sẽ tìm thấy cô ấy.”

Cậu ấy nữa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Thật ra nhà tôi ở phía tây, đường Thanh Xuân Nam ở phía đông thành phố, cậu ấy có đi khắp nơi cũng sẽ không gặp được tôi. Trần Nhai Bạch, tôi giúp cậu tính một quẻ, lần này cậu sẽ không tìm thấy cô ấy nữa.

Tôi hơi chột dạ, nhưng sợ cậu ấy phát hiện ra, viết chữ vừa nhanh vừa đều: “Thật. Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?”

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết thư một lúc lâu, không có thêm chữ viết tay mới nào xuất hiện. Xem ra cậu ấy đã tin rồi.

Một cơn buồn ngủ ập đến, tôi lên giường và ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ trôi nổi, những ký ức mới được thay thế, những kỷ niệm cũ trong tâm trí tôi bị xoá từng chút một.

Đêm đó, đêm ngày 31 tháng 3 năm 2017, tôi không thể chờ được Trần Nhai Bạch, tôi ngồi trên chiếc ghế sofa kia, lắng nghe những tiếng cãi vã, thấy một cơn mưa lớn đến muộn.

Trần Nhai Bạch tìm kiếm nhiều lần trên đường Thanh Xuân Nam, gặp phải một trận mưa lớn, không thể tìm được cô gái của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 147

9

Khi tôi thức dậy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, kí ức có chút trống rỗng, cuốn nhật ký vẫn còn trải trên bàn.

“Ngày 31 tháng 3 năm 2017, trời mưa lớn.” Chỉ có ngày tháng và thời tiết, phần nội dung chính của nhật ký trống trơn, giống như bị xóa mất.

Trên tờ giấy xuất hiện thêm một câu cay cú buộc tội tôi: “Cô tính toán cái kiểu gì thế? Tôi căn bản không thể tìm thấy cô ấy trên đường Thanh Xuân Nam kia!”

Tôi thở dài: “Văn hóa phương Đông và phương Tây khác biệt, có lẽ bói toán không phải sở trường của bà tiên đỡ đầu. Lần sau làm thuật tiên tri cho cậu, cậu không đưa cho cô ấy bài tập về nhà, chắc là cô ấy sẽ rất vui đấy.”

Trần Nhai Bạch không nói nữa.

Tôi cười hì hì viết: “Cậu đừng giận mà, tôi sẽ cho cậu biết một bí mật của bạn học Tiểu Viên. Cô ấy rất thích bài hát Gió Nổi Lên Rồi, sau đó cô ấy nói nếu cậu hát bài hát đó trong đêm văn nghệ học đường vào tháng sáu, cô ấy nhất định sẽ yêu cậu ngay lập tức.”

Tôi nhìn thấy chữ “yêu” kia bị in một vết mực đậm, có người cầm bút ở phía bên kia dừng lại ở đó thật lâu, sau đó đột nhiên hoàn hồn hào hứng viết hai chữ: “Đợi đấy.”

Chìa khóa phòng đàn của trường là do Giang Tử Thư lớp A giữ, cô ấy là trưởng phòng văn nghệ hội học sinh, cô ấy còn phụ trách văn nghệ buổi tối của trường, nếu lần này Trần Nhai Bạch muốn luyện đàn, sẽ không thể không tiếp xúc với cô ấy. Giang Tử Thư xinh đẹp, ưu tú, quan trọng nhất là Trần Nhai Bạch và cô ấy cũng coi như là nửa thanh mai trúc mã, còn rất thích cậu ấy.

Sau khi Trần Nhai Bạch qua đời, cô ấy không chỉ tới tìm tôi một lần, cô ấy điên cuồng túm tóc tôi, hỏi tôi, vì sao người c.hết không phải là tôi. Sau đó Giang Tử Thư xuất ngoại, có lẽ cũng muốn quên đi Trần Nhai Bạch.

Cô ấy và Trần Nhai Bạch mới là cùng một tầng mây, còn tôi thì không phải.

Tôi cảm thấy mình quên mất một số chuyện, cố gắng viết ra tất cả những gì tôi nhớ, cuốn sách bình thường chắc chắn sẽ không thể lưu trữ lại, sẽ giống như nhật ký bị xoá mất chữ viết kia. Tôi lấy phong bì của bức thư tình ra dùng, trước đó tôi đã kiểm tra qua, viết chữ trên bìa thì Trần Nhai Bạch sẽ không nhận được.

Bắt đầu từ trận mưa lớn hồi cuối tháng ba, tôi quên mất lí do là gì, chỉ cảm thấy Trần Nhai Bạch kỳ thật cũng không tệ lắm, không phản đối tiếp xúc với cậu ấy, tạm thời có thể nạp vào phạm vi bạn bè. Bố mẹ tôi cuối cùng vẫn ly hôn, tôi theo bố, mẹ tôi sau khi được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân đổ vỡ đã nhanh chóng rời khỏi thành phố này, bố tôi vì công việc bận rộn mà đi công tác xa, khoảng thời gian đó ném tôi cho nhà chú.

Tôi đã phản đối, nhưng ông ấy mặc kệ.

Ở nhà chú có một người anh họ tên là Lâm Tùy, học trường đại học danh tiếng, nhưng không biết tại sao lại bỏ học rồi ở nhà, thím cưng chiều anh ta như châu báu. Lúc bố tôi ném tôi lại đây, nói mấy lời hoa mỹ như: Cùng anh họ tôi chăm chỉ học hành, bù lại thành tích đứng bét của tôi.

Anh họ bắt đầu dạy kèm cho tôi, anh ta đeo kính, luôn mỉm cười dịu dàng. Thật ra anh ta còn có trách nhiệm hơn cả bố mẹ tôi, thậm chí còn đón tôi từ trường về nhà, anh ta nói con gái đi đường vào ban đêm không an toàn. Trần Nhai Bạch nhìn thấy anh ta ở cổng trường chờ tôi tan học, kéo cặp sách của tôi lại, đưa tay khoác vai tôi, lười nhác đứng đó, đôi mắt hoa đào híp lại nhìn Lâm Tùy, thân mật hỏi tôi: “Bạn học Tiểu Viên, đây là ai thế?”

Lâm Tùy đẩy kính, khiêm tốn cười nói: “Anh là anh họ của Ngộ An, Lâm Tùy.”

Tấm lưng đang căng thẳng của Trần Nhai Bạch lập tức thả lỏng.

Khi đó, chuyện kia còn chưa xảy ra, trước mắt hiện ra đều là cảnh tượng nhẹ nhàng. Trần Nhai Bạch là người bạn đặc biệt và duy nhất của tôi, cậu ấy rất phiền, nhưng đều nằm trong phạm vi có thể chịu được. Trước khi cậu ấy thi đấu, cậu ấy sẽ bắt tôi phải ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cố tình che áo khoác lên đầu tôi để tôi ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ. Vóc dáng của cậu ấy cao lớn, rất nổi bật ở trong đám người, luôn có không ít người vây quanh, nhưng lại luôn thích gọi tôi một tiếng bạn học Tiểu Viên từ khoảng cách xa ở bên ngoài để thể hiện sự đặc biệt của cậu ấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: 3: Xuất Hành Bất Lợi

Tôi bắt đầu tra cứu tài liệu từ các trường đại học truyền thông, nhưng trên màn hình máy tính lại dừng lại ở trang web của học viện cảnh sát rất lâu.

Thanh mai trúc mã Giang Tử Thư của cậu ấy từng tới tìm tôi, cảnh cáo tôi rằng: “Trần Nhai Bạch chỉ là cảm thấy cậu rất đáng thương. Cậu ấy có nhiều bạn, đối xử với ai cũng rất tốt, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Tôi nhún vai, nếu cô ấy không nói thì tôi cũng chẳng nghĩ về điều đó.

Đây đều là những chuyện xảy ra vào tháng tư năm ấy, đẹp đẽ như bông liễu bay vào mùa xuân.

10

Nhưng tôi ở ba mươi tuổi, chỉ hi vọng Trần Nhai Bạch sống thuận lợi một chút. Vậy nên, thay đổi những kí ức tốt đẹp còn lại trong tháng tư này cũng rất xứng đáng.

Dưới sự nhắc nhở của tôi, tờ giấy viết thư kết nối thời gian và không gian với đầu bên kia, Trần Nhai Bạch bắt đầu tập hát bài hát kia, vì nhiều lí do mà không thể không tiếp xúc với Giang Tử Thư, trong lớp dần dần truyền ra tin đồn về hai người họ.

Lúc Trần Nhai Bạch và tôi cùng tỏ ra bất mãn, tôi đang ăn cơm với đối tượng xem mắt lần trước. Anh ta ngồi đối diện tôi, ăn thịt nướng với cái miệng đầy dầu.

Tôi che tờ giấy thư lại đặt sang một góc bên cạnh, không hiểu sao tôi lại muốn mang theo bức thư tình này, có lẽ là thật sự không muốn bỏ lỡ câu nói nào của cậu ấy. Trần Nhai Bạch bực bội viết: “Trong lớp đồn đại chuyện của tôi với Giang Tử Thư, tôi cảm thấy Tiểu Viên nghe được sẽ không vui.”

Tôi cắn bút, trả lời cậu ấy: “Nhưng không phải Giang Tử Thư rất xinh đẹp sao? Thích Giang Tử Thư sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Bên kia ngừng lại thật lâu, chữ viết gần như bình tĩnh hiện ra: “Cô muốn tôi thích Giang Tử Thư sao?”

Tôi đ.ánh dấu thể hiện sự tán đồng.

Sau khi đối tượng xem mắt vét sạch thức ăn trên bàn, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi thắc mắc: “Cô đang vẽ vẽ viết viết cái gì vậy?”

Tôi đối phó nói rằng đang giải quyết vấn đề của đơn vị.

Anh ta bất mãn lẩm bẩm một tiếng, vờ như vô tình hỏi: “Sính lễ nhà cô muốn là bao nhiêu nhỉ?”

Tôi buột miệng trả lời: “Một chiếc xe mô tô.”

Lời vừa nói ra miệng, không chỉ có anh ta, ngay cả tôi cũng ngây ngẩn cả người, tôi không biết tại sao mình lại nói ba từ “xe mô tô”, lục tung trí nhớ của tôi cũng không thể tìm được thông tin nào có liên quan, cuối cùng tôi chỉ coi như mình lỡ lời. Không ngờ đối tượng xem mắt lại rất vui mừng, có lẽ trong mắt anh ta, xe mô tô so với tám vạn tám tiền sính lễ rẻ hơn không ít.

Tôi cúi đầu, theo bản năng nhìn về phía tờ giấy, chữ viết mới đã lặng lẽ nằm ở đó rất lâu, Trần Nhai Bạch mười bảy tuổi hỏi: “Tiểu Viên tương lai có hạnh phúc không?”

Thật ra ngoại trừ lần đầu tiên nhận được đáp án làm Trần Nhai Bạch hài lòng, cậu ấy không còn tìm hiểu tương lai của mình và Tiểu Viên nữa, theo lời của cậu ấy mà nói thì là, cậu ấy sẽ tự mình đi đến tương lai của Tiểu Viên.

Tôi ở tuổi ba mươi trả lời cậu ấy: “Cô ấy rất hạnh phúc.”

Cô ấy rất hạnh phúc vì có thể xuyên qua thời gian và không gian để gặp lại cậu lần nữa, Trần Nhai Bạch.

(Còn tiếp)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.