Tống Nam Thời đặt cược 2000 linh thạch gấp ba lên là 6000 linh thạch.
Vân Chỉ Phong có 731 linh thạch gấp ba lên là…
“2193 linh thạch!”
Tống Nam Thời tranh trả lời.
Vân Chỉ Phong lạnh tanh: “Ngươi học toán thật tốt.”
Tống Nam Thời khiêm tốn: “Thao tác cơ bản.”
Mà nay cuối cùng nàng đã cảm nhận được cảm giác một đêm phất nhanh là thế nào, cực kỳ không muốn so đo với đồ đàn ông bụng dạ hẹp hòi như Vân Chỉ Phong.
Nhà cái kia trả hết linh thạch cho bọn họ rồi vội vàng đánh dấu x lên cái tên “Liên minh thù người nghèo”.
Được lắm! Đời này hắn ta không muốn gặp lại cái tên này nữa!
Rất khéo, Vân Chỉ Phong cũng nghĩ như vậy.
Hai người đồng thời khẽ thở phào.
Lúc này đúng là giờ Thân, cũng là khoảng bốn giờ chiều.
Hôm nay người bị loại tất nhiên đã không còn chuyện gì cả, nhưng đám người bọn họ đều là người thắng hôm nay. Ngày mai còn có một trận của bọn họ.
Hơn nữa ngày mai sẽ càng khó hơn hôm nay, còn sẽ càng ngày càng khó.
Mọi người đều chuẩn bị trở về nghỉ ngơi tốt để đối phó với thi đấu ngày mai.
Vân Chỉ Phong cũng nghĩ vậy.
Bởi vì Diệp Lê Châu không phải người Vô Lượng Tông giống hắn. Dẫu sao hai người phải cùng nhau xuống núi, Vân Chỉ Phong lễ phép hỏi Diệp Lê Châu một câu: “Diệp huynh ở chỗ nào trấn Tiên Duyên?”
Diệp Lê Châu cũng lễ phép trả lời: “Gầm cầu.”
Trong khoảng thời gian ngắn Vân Chỉ Phong chưa kịp phản ứng, theo bản năng lại hỏi: “Gầm Cầu? Đây là khách điếm nào?”
Diệp Lê Châu bèn nói kỹ càng tỉ mỉ: “Không phải khách điếm. Chắc ngươi biết cầu Tam Cô Nương chứ? Ta ở ngay chỗ gầm cầu thứ hai.”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hóa ra là gầm cầu này.
Hắn không khỏi vô cùng khó hiểu.
Chính hắn có tình huống đặc thù bị người đuổi giết, tốt xấu gì Diệp Lê Châu là một Kim Đan Kỳ, vì sao lại nghèo thành thế này chứ?
Hơn nữa sau hôm nay trên người hắn ít nhiều vẫn có 3000 linh thạch, còn tiếp tục ở gầm cầu? Đây là tác phong đơn giản dữ dội gì?
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, lại nghe Tống Nam Thời nói: “Thế sao được!”
Vân Chỉ Phong quay đầu nhìn sang, còn tưởng rằng nàng muốn phát biểu hiểu biết chính xác gì, lại nghe Tống Nam Thời nói: “Ở gầm cầu cũng không thể ngồi xuống đất lộ thiên. Chỗ ta còn có một giường không cần chăn, ngươi cầm đi chắp vá trước một chút?”
Vân Chỉ Phong: “…”
Không hổ là ngươi!
Diệp Lê Châu lại vui mừng quá đỗi: “Đa tạ!”
Vân Chỉ Phong: “…”
Cũng không hổ là ngươi.
Bây giờ hắn mới thật sự cảm thấy mấy chữ “Liên minh thù người giàu” này, thật sự không phải chỉ là trên nét bút hư ảo.
Tất cả đều là lời chân thật trong lòng Tống Nam Thời.
Hắn đỡ trán, nhắm mắt, nói: “Không cần. Nếu ngươi không chê, khoảng thời gian này, ngươi ở cùng ta trong trấn Tiên Duyên đi.”
Diệp Lê Châu lập tức vui mừng quá đỗi.
Thấy bọn họ đã thương lượng xong, Tống Nam Thời bèn tạm biệt hai người, cùng đồng môn của mình trở về Lan Trạch Phong.
Vân Chỉ Phong cho rằng bọn họ gặp lại chính là ngày mai.
Ai biết hắn trở về một canh giờ sau, khi đi cùng Diệp Lê Châu ra ngoài mua đồ cần dùng mấy ngày nay thì thấy cái sạp xem bói kia của Tống Nam Thời lại mở.
Hơn nữa hiện tại, sạp của nàng ồn ào tiếng người.
Tống Nam Thời ngồi ở giữa đám người vây quanh, dáng vẻ cao nhân đắc đạo lão luyện.
Vân Chỉ Phong đứng ở bên ngoài nhìn không bao lâu thì thấy Tống Nam Thời đứng lên, vẻ mặt thản nhiên không vướng hồng trần, nói: “Hôm nay đã hết năm quẻ. Ngày mai mọi người lại đến đi.”
Vân Chỉ Phong rất chấn động. Tuy rằng không biết vì sao việc làm ăn của Tống Nam Thời lại tốt như vậy, nhưng vậy mà nàng có thể chỉ bói năm quẻ rồi dọn quán?
Hắn cứ chờ như vậy, thấy Tống Nam Thời thế mà đi thật, bèn vỗ bả vai nàng sau khi nàng đi được một đoạn: “Tống Nam Thời.”
Tống Nam Thời suýt nữa trực tiếp cho hắn một luồng Ly Hỏa!
Thấy là hắn, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, oán giận: “Người làm vậy có thể hù chết người đó biết không!”
Vân Chỉ Phong chỉ nhíu mày nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Ngày mai còn có tỷ thí, sao ngươi lại đi ra đây?”
Tống Nam Thời nghe vậy thảnh thơi nói: “Ta đến biến danh tiếng hôm nay thành tiền.”
Nàng vừa nói danh tiếng, Vân Chỉ Phong lập tức hiểu ra.
Hôm nay Tống Nam Thời có thể nói là bỗng nhiên nổi tiếng(*).
(*) Nguyên văn 一鸣惊人 Nhất minh kinh nhân: “Sử ký, Hoạt kê liệt truyện”: “thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân”. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Một Quẻ sư Trúc Cơ Kỳ đánh một Pháp tu không hề có sức phản kháng, Vân Chỉ Phong cảm thấy nếu đổi thành hắn, sau khi nghe được chuyện hiếm lạ đến vậy, cũng sẽ bằng lòng bỏ chút bạc đi xem rốt cuộc Quẻ sư này là người phương nào.
Hắn không khỏi cười nói: “Vậy ngươi còn chỉ tính năm quẻ?”
Tống Nam Thời chậm rì rì nói: “Cái này gọi là tiếp thị bỏ đói(*). Bây giờ một quẻ của ta là hai mươi linh thạch, đi con đường cao cấp.”
(*) Hunger Marketing – Tiếp thị bỏ đói là một chiến lược tiếp thị đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Tiếp thị đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, làm cho họ đói, do đó có mong muốn mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
Vân Chỉ Phong: “…”
Chỉ thắng một trận tỷ thí, nàng đã dám trực tiếp tăng giá lên gấp đôi.
Quả thực, trên chuyện làm tiền này, không ai có thể so sánh được với Tống Nam Thời.
Nàng còn nói: “Thật ra hiện tại danh tiếng của ngươi cũng không nhỏ. Ngươi chẳng những thắng vị sư huynh kia của tông môn chúng ta, hơn nữa ngươi còn đẹp trai như vậy…”
Hai từ “Đẹp trai” này dừng ở trong tai Vân Chỉ Phong, trong lòng hắn không khỏi giật thót.
Hóa ra Tống Nam Thời cảm thấy hắn đẹp…
Tống Nam Thời bày mưu tính kế: “Hiện tại cho dù ngươi chuyên môn bán vé cho người ta tới xem gương mặt này của ngươi, cũng chắc chắn sẽ có phú bà mua! Vân Chỉ Phong, ngươi hoàn toàn có thể dựa mặt ăn cơm đó!”
Nàng đầy hâm mộ.
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn hít sâu một hơi: “Tống Nam Thời!”
Tống Nam Thời: “Hả!”
Vân Chỉ Phong: “Không biết nói thì câm miệng đi.”
Tống Nam Thời: “Được rồi!”
Vì thế vào lúc ban đêm, Tống Nam Thời vì chúc mừng mình phát tài, quyết định mời hai huynh đệ cùng cảnh ngộ lẻ loi hiu quạnh ở trấn Tiên Duyên ăn cơm.
Sau đó nàng dẫn hai người đến quán ở chợ đêm, một người gọi một bát hoành thánh.
Khá hào phóng.
Vân Chỉ Phong nhét cặp chân dài ở dưới bàn chật chội, mặt lạnh tanh ăn hoành thánh.
Hai người chí thú hợp nhau là Tống Nam Thời và Diệp Lê Châu bắt đầu giao lưu tình cảm.
Tống Nam Thời nói: “Diệp huynh rất là hợp ý ta, không biết quê nhà Diệp huynh nơi nào?”
Diệp Lê Châu: “Trung Châu.”
Hai chữ Trung Châu này vừa ra, Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong đồng thời khựng lại.
Trung Châu, Đao tu.
Điều này làm cho bọn họ không khỏi nhớ tới Thẩm gia trên tờ giấy nợ kia.
Nhưng mà Thẩm gia họ Thẩm, Diệp Lê Châu là họ Diệp mà.
Tống Nam Thời không khỏi hỏi: “Diệp huynh, Trung Châu có rất nhiều thế gia tu đao à?”
Diệp Lê Châu hơi mờ mịt, nói: “Hả? Tuy Đao tu chưa được tính là rất ít được để ý nhưng tại hạ cũng không nghe nói có thế gia nào tu đao. Cho dù là tại hạ cũng không xem như xuất thân thế gia. Tuy ta luyện đao pháp gia truyền, nhưng hiện tại nhà ta cũng chỉ có ta và huynh trưởng, thực sự không tính là thế gia gì.”
Tống Nam Thời lại nói: “Vậy Diệp huynh có họ hàng nào họ Thẩm không?”
Diệp Lê Châu nhíu mày suy nghĩ lúc lâu rồi nói với vẻ chém đinh chặt sắt: “Đời này ta cũng không quen biết họ Thẩm nào cả.”
Tống Nam Thời xóa luôn suy nghĩ như có như không trong lòng đi.
Tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, năm đó tốt xấu gì Thẩm gia là thế gia tiếng tăm lừng lẫy. Nếu còn có hậu nhân, không nói sao có thể khốn khổ đến thành như Diệp Lê Châu ở dưới gầm cầu, ít nhất cũng sẽ không dễ dàng sửa họ.
Sửa họ ở Tu Chân Giới cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Nàng thật là nghĩ điên nghĩ rồ.
Thôi! Có duyên thì trả tiền thay tiền bối kia, không duyên thì bỏ đi thôi.
Tống Nam Thời chỉ cho rằng mình quá mức đa nghi, sau khi hỏi qua thì cúi đầu ăn hoành thánh. Mà Vân Chỉ Phong vốn xuất thân từ Trung Châu lại như suy tư nhìn Diệp Lê Châu một lúc lâu.
…
Ngày hôm sau, nhóm người thắng một lần nữa rút thăm quyết định thứ tự tổ.
Tống Nam Thời vẫn là tổ cuối cùng.
Vừa khéo là Vân Chỉ Phong vẫn là tổ đầu tiên.
Giang Tịch nhìn thấy thứ tự tổ này không khỏi nói: “Khéo thế á?”
Chư Tụ ở bên cạnh hắn, nói với vẻ phức tạp: “Đúng vậy, bọn họ quả thật là số trời sắp đặt.”
Một người tổ đầu tiên, một người tổ cuối cùng, tựa như vận mệnh này xa xa nhìn lại, có duyên không phận.
Chư Tụ suýt nữa bị sự tưởng tượng của mình ngược cho khóc luôn.
Giang Tịch chỉ có thể mờ mịt nhìn nàng.
Không phải chỉ nói thứ tự tổ à? Sao lại khóc?
Liễu lão nhân ở bên, nhìn quen không trách nói: “Được rồi, coi như trí tưởng tượng của nàng có vấn đề đi.”
Chư Tụ ở đằng kia ngược luyến tình thâm, đương sự Tống Nam Thời lại chỉ có một cảm giác.
Nàng thật sự là tay thối mà.
Vì thế giống như tái hiện lại cảnh ngày hôm qua, nàng chỉ có thể xem mọi người thi đấu xong hết rồi chậm rãi chờ mình thi đấu.
Những người khác thi đấu cũng cực kỳ thú vị.
Không biết các Trưởng lão tông môn đó có làm gì mờ ám hay là ý trời thật sự như thế. Nàng xem nhiều trận thi đấu như vậy, nhóm nhân vật chính trước nay chưa từng xếp cùng nhau.
Đến cả Diệp Lê Châu cũng chưa cùng chạm mặt nhóm nhân vật chính.
Giống như vua không gặp vua vậy.
Đúng vậy! Vua không gặp vua.
Ngoài chính nàng và tiểu sư muội ở Trúc Cơ Kỳ ra, nhét giữa hai nhân vật chính ở tổ Kim Đan Kỳ còn có một Diệp Lê Châu. Từng người ở trên lôi đài của mình đánh giết bốn phía, người sáng suốt vừa thấy đã biết quán quân cuối cùng của Kim Đan Kỳ chắc chắn là một trong ba người bọn họ.
Nói từ trên thực lực, thật ra Diệp Lê Châu mạnh nhất, hắn có thực lực khoảng Kim Đan tầng bảy, còn là Đao tu bá đạo.
Nhị sư tỷ tiếp theo.
Yếu nhất ngược lại là Long Ngạo Thiên đi con đường “Chớ khinh thiếu niên nghèo”.
Cho nên từ trên thực lực mà nói, Long Ngạo Thiên có thể song song đứng đầu cùng bọn họ, không hổ là Long Ngạo Thiên.
Nhưng xem từ thân phận, quỷ nghèo như Diệp Lê Châu có thể tranh quán quân với hai nhân vật chính, lập tức khiến cho Tống Nam Thời lau mắt mà nhìn lên.
Người này, trên người có vài thứ nha!
Tống Nam Thời phân tích một lượt như vậy.
Cuối cùng đến trận tỷ thí thứ hai của nàng.
Đối thủ lần này của nàng là một Kiếm tu.
Tống Nam Thời vừa nhìn thấy Kiếm tu thì cười.
Nàng không phải Kiếm tu, nhưng sư tôn kia của nàng tốt xấu gì vẫn là một Kiếm tu tiếng tăm vang dội nhất Tu Chân Giới.
Toàn bộ sư môn của nàng đều là Kiếm tu.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy chức nghiệp Kiếm tu chỉ công kích này sẽ khó giải quyết, nhưng Tống Nam Thời chỉ muốn nói một câu, không ai hiểu Kiếm tu hơn nàng hết.
Vì thế trận này, nàng đánh gần như không tốn sức như trận trước.
“Người thắng, Tống Nam Thời.”
Theo những lời này, các tu sĩ vốn còn có lòng may mắn cho rằng Tống Nam Thời có thể thắng ván thứ nhất chẳng qua là bởi vì đối thủ sơ suất đã hoàn toàn phục.
Quẻ sư này, nàng thật sự mạnh không giống Quẻ sư.
Mà cùng lúc đó, Tống Nam Thời cũng khóa vào hai mục tiêu ở tổ Trúc Cơ có khả năng sẽ tạo thành uy hiếp cho nàng.
Một là Úc Tiêu Tiêu.
Nàng ấy là Kiếm tu, nhưng hiện tại khi tỷ thí toàn đi theo chiêu số của Thể tu. Tống Nam Thời cảm thấy tiểu sư muội có thể tạo thành uy hiếp cho nàng, không phải bởi vì nàng ấy là nữ chính, mà vì tiểu sư muội này là người có chứng ám ảnh sợ xã hội.
Đúng vậy! Ám ảnh sợ xã hội của Úc Tiêu Tiêu hình như là loại buff kỳ lạ gì đó. Mỗi lần trước khi lên đài, Tống Nam Thời đều có thể nhìn thấy nàng ấy đã tâm lý xây dựng cho bản thân thật lâu, lên đài cũng nơm nớp lo sợ, yếu ớt như không cần người khác ra tay, tự nàng ấy cũng có thể bị dọa đến ngất xỉu.
Nhưng một khi lên đài, hai người mặt đối mặt, buff ám ảnh sợ xã hội của Úc Tiêu Tiêu có tác dụng, thực lực trực tiếp nhân ba.
Quả thực thái quá.
Mà người thứ hai uy hiếp lại là một Kiếm tu.
Giang Minh.
Một đệ tử ngoại môn, trước đó Tống Nam Thời chưa bao giờ nghe đến tên của hắn ta.
Tuy tu vi của hắn ta là Trúc Cơ, nhưng cũng chỉ cách Kim Đan có một bước xa, kiếm pháp không có chỗ nào hoa hòe loè loẹt nhưng bản lĩnh cực kỳ vững chắc.
Người như vậy cũng đại biểu cho sự khó chơi.
Tống Nam Thời gần như có thể chắc chắn, lần này cho dù thành hay bại, nội môn tất nhiên sẽ có một vị trí nhỏ cho vị Giang sư huynh này.
Nhưng mà qua mấy ngày thi đấu, một vòng lại một vòng, Tống Nam Thời lại trước sau không chạm mặt với hai người này.
Giống như bên tổ Kim Đan của nhóm đại sư huynh, vua không gặp vua.
Cho nên Tống Nam Thời gần như đã chắc chắn, các Trưởng lão tông môn chắc chắn cố ý đặt những người có tiềm lực nhất thi đấu với nhau cuối cùng.
Tống Nam Thời cũng kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng đến ngày thứ năm, mỗi một tổ cũng chỉ còn lại ba người. Phần tiếp theo là ba chọn một, quyết ra quán quân.
Trận chung kết quán quân tiến hành theo tổ, từ thấp đến cao.
Tổ đầu tiên bắt đầu thi là Luyện Khí Kỳ, Tống Nam Thời hoàn toàn không chú ý lắm.
Tổ thứ hai là Trúc Cơ Kỳ.
Trận đầu tổ thứ hai, Quẻ sư Tống Nam Thời và Kiếm tu Úc Tiêu Tiêu.
Khi hai sư tỷ muội lên đài, lần này Úc Tiêu Tiêu treo tên tuổi Kiếm tu trực tiếp ngay cả kiếm cũng không mang.
Không giả bộ, ngả bài, nàng ấy dùng nắm tay thoải mái hơn kiếm.
Tống Nam Thời từng thấy sư muội này từ còn làm bộ làm tịch dùng kiếm đến làm bộ làm tịch dùng kiếm ném người, đến cuối cùng trực tiếp tiến hóa thành siêu nhân một đấm trong từng trận thi đấu.
Thật sự siêu nhân một đấm.
Tống Nam Thời nhìn sư muội từng đấm đập người xuống đài, chính nàng đều cảm thấy đau.
Bây giờ, nàng đang chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, ai biết Úc Tiêu Tiêu lên đài thì khó xử nói: “Sư tỷ, tí nữa tỷ xuống tay hạ thủ lưu tình.”
Tống Nam Thời lời lẽ chính nghĩa: “Sư muội có thực lực như thế, tỷ làm sư tỷ đương nhiên cũng phải toàn lực ứng phó!”
Úc Tiêu Tiêu đều sắp khóc: “Không phải! Muội đánh với sư tỷ chắc chắn không có nhiều thực lực như vậy.”
Tống Nam Thời nhíu mày: “Chẳng lẽ sư muội muốn nhường?”
Úc Tiêu Tiêu càng muốn khóc.
Nhường? Hiện tại nàng ấy muốn nhường cũng không nổi.
Nàng ấy nói: “Không phải! Chẳng qua… lần này muội không có cảm giác gì.”
Đầu Tống Nam Thời đầy dấu chấm hỏi.
Đánh nhau không phải dựa vào thực lực à? Dựa cảm giác gì?
Sau đó lại nghe Úc Tiêu Tiêu nói với giọng nức nở: “Muội quá quen với sư tỷ…”
Tống Nam Thời im lặng một lát, đột nhiên hiểu ra.
Úc Tiêu Tiêu đánh nhau dựa vào buff ám ảnh sợ xã hội.
Nhưng Tống Nam Thời là người quen, nàng ấy không ám ảnh sợ xã hội nổi.
Vì thế sức chiến đấu giảm hơn nửa.
Tống Nam Thời một lời khó nói hết: “Cái này…”
Úc Tiêu Tiêu khóc.
Vì thế, trận này, Úc Tiêu Tiêu thua.
Bởi vì quá quen thuộc.
Lúc Úc Tiêu Tiêu thua, một tu sĩ bị Úc Tiêu Tiêu đấm xuống ở dưới đài lập tức nổi giận, lớn tiếng nói: “Đây là gian lận! Ngươi đang nhường! Ta muốn kháng nghị!”
Úc Tiêu Tiêu – bị người nghi ngờ nhường – xuống đài cực kỳ đau lòng, khóc hu hu đấm người ta ra khỏi phòng.
Tống Nam Thời nhìn thấy con thỏ đen trong ngực Úc Tiêu Tiêu vừa lộ cái đầu ra, lại im lặng rụt về.
Tống Nam Thời cực kỳ lo lắng rốt cuộc cái truyện ngọt này còn có thể ngọt nổi hay không.
Nhưng đến trận thứ hai thì không ai nghi ngờ Tống Nam Thời được nhường.
Trận tranh quán quân thứ hai, là vị Giang Minh cực kỳ khó chơi kia.
Hắn ta càng khát vọng thắng lợi để có thể chứng minh mình một lần hơn cả Tống Nam Thời.
Trên lôi đài, Tống Nam Thời có thể thấy đôi mắt hừng hực chiến ý kia của hắn ta.
“Kiếm tu, Giang Minh.”
Ngay sau đó, hắn giơ kiếm đánh lên.
Tống Nam Thời lập tức lùi về phía sau hai bước.
“Ly Vi Hỏa.”
Ly Hỏa thổi quét đến, từng vòng quấn quanh thanh trường kiếm kia, tiến tới bao vây Giang Minh.
Nhưng rõ ràng Giang Minh đã nghiên cứu chiêu thức của Tống Nam Thời, cũng biết sau khi bị Ly Hỏa quấn lên sẽ có hậu quả gì.
Hơn nữa hắn ta cũng có thể quả quyết.
Khi Ly Hỏa về phía mua bàn tay hắn ta, hắn ta nhanh chóng quyết định thả kiếm.
Ly Hỏa của Tống Nam Thời còn chưa đốt hỏng được kiếm bản mạng.
Tống Nam Thời cũng quăng kiếm, Ly Hỏa đuổi theo Giang Minh.
Giang Minh lắc mình tránh né, nương theo động tác tránh, thuận thế lại đón được trường kiếm rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên, Ly Hỏa của Tống Nam Thời bị né sạch sẽ.
Kiếm thuật của Giang Minh chưa chắc có bao nhiêu khéo léo, thậm chí không bằng tuyệt đại đa số Kiếm tu, nhưng năng lực thực chiến của hắn ta tuyệt đối thắng 90% tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Trong mắt Tống Nam Thời hiện lên chút tán thưởng.
Quả thực khó chơi.
Nàng một đường thi đấu Trúc Cơ Kỳ, đây là tu sĩ khó chơi nhất nàng gặp được.
Không nghĩ tới, tâm cảnh của Giang Minh gần giống với nàng.
Quả thực khó chơi.
Hai người cứ như vậy ngươi đến ta đi dây dưa, một trận thi đấu Trúc Cơ Kỳ thậm chí đánh còn xuất sắc hơn cả Nguyên Anh Kỳ.
Nhưng người quen với Tống Nam Thời lại rất nghi hoặc.
Giang Tịch không nhịn được hỏi: “Vì sao sư muội không dùng Tốn Phong?”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, nói: “Có lẽ nàng cảm thấy, còn chưa tới lúc dùng.”
Đúng vậy, Tống Nam Thời cảm thấy còn chưa đến lúc dùng.
Thi đấu Trúc Cơ Kỳ, nàng không động đến Tốn Phong một lần nào.
Trước lần này, mười bảy năm trước, Tống Nam Thời đóng cửa làm xe(*), gần như không đánh nhau với người cùng lứa. Cho nên trước lần thi đấu này, nàng không hề có nhận biết gì về mình, cũng không nắm được thực lực của người khác.
(*) Đóng cửa làm xe: Ví với chỉ theo ý chủ quan của mình mà làm việc, không cần biết đến thực tế khách quan.
Người khác đều nói Quẻ sư yếu.
Tống Nam Thời cảm thấy mình hẳn không yếu, nhưng cũng không biết mình mạnh thế nào.
Khi đó suy đoán cao nhất của nàng về bản thân mình là ít nhất thực lực của nàng phải mạnh hơn bình quân tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Hiện tại xem ra nàng vẫn quá bảo thủ.
Nàng mạnh không giống tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Tống Nam Thời không biết đây là vì mệnh bàn hay là câu mơ hồ “Kinh mạch đan điền của ngươi rộng lớn hơn người khác” của Sư lão đầu. Cho nên nàng muốn xem không dùng đến Tốn Phong, chỉ giống Quẻ sư bình thường, nàng có thể đi bao xa ở tổ Trúc Cơ.
Vì thế trận này đánh khoảng nửa nén hương.
Cuối cùng, Tống Nam Thời làm Giang Minh không còn chút xíu linh lực nào.
Nàng lại không vội vã ra tay, mà chờ Giang Minh tiếp tục ra tay.
Giang Minh lại không tiếp tục động kiếm.
Hắn ta nhìn Tống Nam Thời một lúc lâu rồi nói một câu không hề trong dự đoán: “Ta thua.”
Tổ Trúc Cơ, Giang Minh nhận thua.
Giọng không gợn sóng của trọng tài vang lên.
“Tổ Trúc Cơ, quán quân, Tống Nam Thời.”
Dưới đài im lặng một lát, trong giây lát sau sôi trào giống như nước bắn vào chảo dầu.
Tống Nam Thời hơi mỉm cười trong tiếng sôi trào, nói: “Đa tạ.”
Tiếp theo còn có tổ khác thi đấu, quyết định tất cả quán quân còn có một trận hỗn chiến quán quân ngươi khiêu chiến ta, ta khiêu chiến ngươi. Đấy mới là vở kịch lớn, Tống Nam Thời quyết định chuẩn bị trước.
Nhưng mà nàng vừa chuẩn bị đi xuống, lại nghe thấy Giang Minh nói: “Ngươi còn không dùng toàn lực, phải không?”
Tống Nam Thời nghe xong khựng một chút mới nói: “Đúng vậy.”
Giang Minh khó hiểu: “Vậy át chủ bài của ngươi là gì chứ?”
Tống Nam Thời cười cười: “Ngươi sẽ biết thôi.”
Giang Minh hiểu rõ: “Ngươi muốn khiêu chiến Kim Đan Kỳ.”
Tống Nam Thời không nói gì, nhảy xuống lôi đài.
Sau đó chính là trận chung kết Kim Đan Kỳ, trận đầu là Giang Tịch đánh với Diệp Lê Châu.
Vì thế, Tống Nam Thời mới đi xuống, không đợi nàng nghênh đón hoan hô, đã thấy Giang Tịch thần bí kéo nàng sang một bên, nói: “Sư muội, sư huynh có thể nhờ muội một chuyện không?”
Tống Nam Thời khó hiểu: “Cái gì?
”
Giang Tịch hạ giọng: “Chờ lúc sư huynh tỷ thí, muội hô câu đó lên phía đài tỷ thí nhé.”
Tống Nam Thời càng chả hiểu ra sao: “Câu nào?”
Giang Tịch đưa mắt ra hiệu cho nàng: “Câu đó!”
Tống Nam Thời mờ mịt một lát, qua một giây, đột nhiên hiểu ra mạch não của Giang Tịch.
Nàng im lặng thật lâu sau, rồi nói với vẻ quỷ dị: “Huynh nói câu đó á.”
Giang Tịch dùng sức gật đầu: “Đúng! Chính là câu đó!”
Tống Nam Thời lại câm lặng: “Huynh nghĩ kỹ rồi?”
Giang Tịch: “Nghĩ kỹ rồi!”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi: “Vậy được!”
Nàng liều mình bồi quân tử!
Vì thế, chờ Giang Tịch lên đài, Tống Nam Thời đột nhiên hô to: “Sư huynh! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây! Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Nàng thêm buff cho đại sư huynh.
Nhưng buff hôm nay lại rất không ổn.
Nàng vừa dứt lời, thấy Giang Tịch và Diệp Lê Châu đều nhìn sang đây, vẻ mặt là nhiệt huyết sôi trào giống nhau như đúc, trên mặt chỉ viết bốn chữ.
Cháy lên đi nào!
Sau đó hùng hổ đánh lên, rất có tư thế hôm nay phải đánh ra mạng người.
Tống Nam Thời: “?”
Liên quan gì đến Diệp Lê Châu nhà ngươi! Ngươi kích động cái gì!
Tống Nam Thời mờ mịt một lát, đột nhiên hiểu ra.
Đại sư huynh nghe được chính là chớ khinh thiếu niên nghèo.
Diệp Lê Châu nghe được là “Nghèo”.
Tống Nam Thời: “…”
Hôm nay sẽ không đánh ra mạng người chứ?