Hiểm cảnh, thất lạc, Vân Chỉ Phong, còn có tên dược liệu đột nhiên nhảy ra.
Tống Nam Thời vẫn cảm thấy cảnh này như đã từng quen.
Quen thuộc như là lịch sử tái diễn.
Tống Nam Thời suy nghĩ cả buổi, giây phút nào đó ngẩng đầu đối diện với Vân Chỉ Phong, đột nhiên ý thức được cảm giác quen thuộc này từ đâu tới.
Lúc trước bọn họ vào bí cảnh Bạch Ngô thất lạc với đám sư huynh, không phải gối đầu huynh cũng nhảy ra như thế à?
Thất lạc nơi hiểm cảnh giống nhau như đúc, ba người đồng hành giống nhau như đúc.
Thậm chí đến tên đương sự cũng là một loại, tất cả đều là dược liệu.
Tống Nam Thời: “…”
Có phải dược liệu các ngươi đều mê chơi một chiêu này không?
Không có chiêu nào mới mẻ hơn à?
Trước khi biến cố xảy ra, Tống Nam Thời chỉ hơi hoài nghi có phải dược liệu Quyết Minh Tử và dược liệu Quỷ Khanh này có vài liên hệ mờ ám nào không. Nhưng hiện giờ, Tống Nam Thời bắt đầu hoài nghi có phải Quỷ Khanh cùng Quyết Minh Tử xài chung một cái đầu không.
Đến cả cái miệng cũng không đổi.
Có lẽ ánh mắt Tống Nam Thời nhìn về phía Quỷ Khanh quá mức một lời khó nói hết, Quỷ Khanh đang diễn ngẩng đầu, dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Tống cô nương, trên người tại hạ có gì không ổn à?”
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, mỉm cười nói: “Không có gì, chẳng qua bỗng nhiên cảm thấy, Thành chủ Quỷ Khanh rất giống một người quen cũ của ta.”
“Ồ?” Quỷ Khanh bật cười, theo bản năng chạm vào mặt nạ của mình một cái, nói: “Tại hạ như này, Tống cô nương cũng có thể nhìn ra tại hạ giống ai à?”
Tống Nam Thời nghiêm trang: “Có thể vì trên người ngài có khí chất không gì sánh kịp.”
Một khí chất thoạt nhìn coi tiền như rác thích hợp bị lừa.
Nàng chửi thầm xong, không tiếp tục truy vấn dược liệu huynh, lập tức nói: “Chúng ta chuẩn bị đi tìm bọn sư huynh của ta, Thành chủ Quỷ Khanh cũng muốn đi cùng à?”
Quỷ Khanh trầm tư một lát, nói: “Hiện giờ chỉ sợ Tứ Tàng Sơn nơi chốn đều là hiểm cảnh, không bằng Tống cô nương chờ những Ngung Điểu bạo động đó bình tĩnh lại rồi hãy đi tiếp.”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Một giây ta cũng không chờ được.”
Quỷ Khanh cười nói: “Vậy tại hạ tất nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lúc hắn ta cười như vậy, Tống Nam Thời cảm thấy tên dược liệu này càng thêm giống gối đầu huynh.
Nhưng gối đầu huynh có khuôn mặt khá bình thường, tướng mạo cũng càng tiếp cận kiểu cười rộ lên hòa ái dễ gần, mà Quỷ Khanh chỉ nhìn cằm đã biết là đẹp trai tuấn tú, khí chất càng ấm áp như ngọc. Hai người đứng chung một chỗ thì chả liên quan gì đến nhau, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý của Tống Nam Thời hay không.
Nàng không nghĩ nhiều, lấy mệnh bàn ra ngưng tụ chắn gió, vây mình và Vân Chỉ Phong vào trong đó. Hai người lại ăn ý đóng cửa thức hải, bảo đảm đám Ngung Điểu không thể dùng bất kỳ một loại phương pháp nào truy tìm tung tích của bọn họ.
Lúc bọn họ làm những thứ này, Quỷ Khanh đứng ở một bên, vẻ mặt thoạt nhìn hơi mờ mịt.
Tống Nam Thời giải thích một câu: “Mấy cái này đều tránh cho Ngung Điểu tìm được, lá chắn gió có thể ngăn cách hơi thở và linh lực của bản thân.”
Quỷ Khanh ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn ta cũng học Vân Chỉ Phong đứng thẳng người lên, chờ Tống Nam Thời bọc lá chắn gió cho hắn ta.
… Sau đó thấy Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong không chút do dự xoay người đi thẳng.
Đi thẳng…
Quỷ Khanh ngây ra một lát, vội vàng nói: “Tống cô nương!”
Tống Nam Thời quay đầu lại, trên mặt còn hơi mờ mịt như không rõ vì sao hắn ta còn chưa theo.
“Thành chủ, đi thôi.” Nàng nói.
Quỷ Khanh: “… Tống cô nương hình như quên một chuyện.”
Tống Nam Thời nhíu mày nhìn hắn ta một lát, đột nhiên bừng hiểu ra.
Quỷ Khanh thấy thế không khỏi khẽ thở phào.
Còn may, nàng vẫn ý thức được…
Sau đó nghe Tống Nam Thời tri kỷ nói: “Thành chủ bị dọa sợ rồi à? Không sao! Chúng ta tạm nghỉ một lát cũng được.”
Quỷ Khanh: “…”
Chỉ kém chưa nói có phải hắn ta bị dọa đến nhũn cả chân rồi không.
Nhưng vẻ mặt nàng chân thành, giọng điệu thân thiết, trong khoảng thời gian ngắn khiến Quỷ Khanh không phân rõ rốt cuộc nàng đang nói kháy hắn ta hay là thật sự cho rằng như vậy.
Quỷ Khanh nhắm mắt, nói thẳng: “Tống cô nương quên cho tại hạ lá chắn gió!”
Tống Nam Thời: “Ồ cái này…”
Nàng nói với vẻ có lỗi: “Xin lỗi, trong lúc chốc lát quên rằng có thêm một người.”
Quỷ Khanh: “…”
“Thêm” một người.
Hắn ta là người thêm ra kia.
Quỷ Khanh có cảm giác vi diệu dường như mình bị hai người họ cô lập.
Tống Nam Thời lại không cảm thấy mình sai gì, đúng lý hợp tình hỏi: “Thành chủ tài sản nhiều, không có pháp khí nào che giấu linh lực của bản thân à?”
Quỷ Khanh mỉm cười: “Không có.”
Tống Nam Thời: “Ồ thế…”
Quỷ Khanh: “Vậy mời Tống cô nương động thủ đi.”
Sau đó thấy Tống Nam Thời lập tức khó xử.
Nàng nói: “Cũng không phải không được, nhưng phải thêm tiền.”
Quỷ Khanh: “???”
Thêm tiền?
Hắn ta suýt nữa chỉ vào mũi Vân Chỉ Phong hỏi vì sao không bắt Vân Chỉ Phong trả tiền.
Nhưng cuối cùng hắn ta chỉ mỉm cười nói: “Vì sao?”
Tống Nam Thời nói có sách mách có chứng: “Tu vi của Thành chủ Quỷ Khanh thâm hậu, muốn giấu linh lực của Thành chủ Quỷ Khanh phải hao phí rất nhiều linh lực. Nhưng mà tu vi của tại hạ có hạn, thật sự là có tâm mà vô lực.”
Nghe rất có lý.
Nhưng mà…
Quỷ Khanh mỉm cười: “Bỏ thêm tiền, Tống cô nương có thể có linh lực làm chắn gió cho tại hạ à?”
Tống Nam Thời: “Tiềm lực ấy mà, như nước vào bọt biển, chen thêm một người vẫn được.”
Quỷ Khanh không còn lời nào để nói.
Hắn ta dứt khoát hỏi Vân Chỉ Phong; “Ngươi trả tiền cho Tống cô nương à?”
Vân Chỉ Phong mỉm cười: “Không có đâu.”
Vì sao ngươi không tìm Vân Chỉ Phong đòi tiền? Dựa vào cái gì ngươi không tìm Vân Chỉ Phong đòi tiền?
Vân Chỉ Phong thì không hao phí linh lực của ngươi chắc?
Quả nhiên hắn ta bị cô lập!
Nhưng hắn ta không thể nói gì, hắn ta chỉ có thể mỉm cười săn sóc nói: “Ta hiểu sự khó xử của Tống cô nương, Tống cô nương nói giá đi.”
Tống Nam Thời: “Một canh giờ 200 linh thạch! Ngươi trả luôn một ngày thì ta khuyến mại cho ngươi thêm một canh giờ!”
Quỷ Khanh: “…”
Nàng vốn có thể giựt tiền, lại còn cố ý cho hắn ta một cái lá chắn gió.
Nàng thật sự khiến hắn ta khóc chết!
Quỷ Khanh không phải chưa được thấy trình độ tham tiền của Tống Nam Thời. Hắn ta vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hiện giờ xem ra hắn ta vẫn chưa chuẩn bị đủ.
Nhưng không sao, đây chỉ là đầu tư tất yếu mà thôi, hắn ta không thể keo kiệt bủn xỉn vì vài đồng tiền giống đồng liêu kia của mình.
Hắn ta hít sâu một hơi, cười nói: “Vậy không đắt lắm, đa tạ Tống cô nương.”
Nhưng Tống Nam Thời vẫn chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn ta, cũng không ra tay.
Hắn ta nghi hoặc nhìn sang, Tống Nam Thời nói ngay: “Đưa tiền trước.”
Quỷ Khanh câm nín một lát, bình tĩnh nói: “Ta đặt cọc trước nửa tiền.”
Một nửa tiền đặt cọc chính là 1200 linh thạch.
Không lừa được hết, Tống Nam Thời chỉ có thể tiếc nuối đồng ý.
1200 linh thạch tới tay, lúc này lá chắn gió mới bao phủ ở trên người Quỷ Khanh.
Nhưng trong lòng Quỷ Khanh lại không thể vui vẻ nổi.
Hắn ta thậm chí có một loại ảo giác mỗi khi mình hít vào một luồng không khí mới mẻ đều đang hao phí linh thạch.
Hắn ta đồng thời cũng xác định được một chuyện.
Mình thật sự bị hai người kia cô lập.
Nhưng không sao.
Ánh mắt hắn ta tối lại.
Đã đến một bước này rồi, bọn họ không đắc ý được bao lâu.
Lúc này, Tống Nam Thời làm kẻ bắt nạt ở Tu Chân Giới đã dùng chắn gió theo đường bên ngoài rừng cây kia tìm tung tích đồng môn của mình khắp nơi.
Nhưng không biết có phải vừa rồi bị tách ra đôi bên đều chạy trốn quá xa hay không, Tống Nam Thời vòng quanh rừng cây hơn nửa vòng, đừng nói đồng môn, đến cả bóng người cũng không thấy.
Nhưng mà gặp không ít Ngung Điểu, nhưng dưới lá chắn gió của Tống Nam Thời che giấu, bọn họ chưa từng có giao phong gì.
Tìm như vậy hơn một canh giờ, bọn họ không thu hoạch được gì.
Vân Chỉ Phong lại ngẩng đầu nhìn không trung, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Những Ngung Điểu đó bắt đầu tản đi.”
Tống Nam Thời cũng ngẩng đầu nhìn.
Nàng không biết đám Ngung Điểu tản đi là vì có người đang khống chế chúng nó, hay vì không bắt được người, hoặc là… đã bắt được đủ nhiều người.
Mà ở trong lòng nàng, vừa rồi Ngung Điểu đột nhiên bất ngờ bạo động thì khả nghi nhất là người bên cạnh mình.
Đúng vậy! Nàng hoài nghi Quỷ Khanh.
Nàng đã sớm cảm thấy giữa hắn ta và thế gia không trong sạch như vậy. Nếu thế gia có phương pháp khống chế Ngung Điểu thì tám phần hắn ta cũng hiểu biết chút ít.
Mà vừa hay, Ngung Điểu tách đám người ra, hắn ta đã lập tức gặp được nàng.
Nào có trùng hợp vậy?
Đại sư huynh nói mục tiêu của Quỷ Khanh là nàng.
Nàng nhìn về phía Quỷ Khanh theo bản năng.
Quỷ Khanh lập tức nhìn sang.
Hắn ta mỉm cười nói: “Xem ra đồng môn của Tống cô nương bị tách ra quá xa. Không bằng chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước, góp đủ thể lực mới dễ tiếp tục tìm kiếm.”
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi nói: “Được đó.”
Ba người bắt đầu tìm chỗ kín đáo có thể nghỉ ngơi.
Quỷ Khanh vốn một đường im lặng, vào lúc này đột nhiên nói: “Tống cô nương, Mộc công tử, thật ra Tứ Tàng Sơn còn có một truyền thuyết không ai biết. Hai vị có biết không?”
Trong lòng Tống Nam Thời khẽ động, hỏi: “Ồ? Không phải nói trước khi Tứ Tàng Sơn có hung thú chỉ là một ngọn núi bình thường không có gì lạ à? Còn có truyền thuyết gì mà đến cả Thành chủ đều nghe thế?”
Quỷ Khanh cười: “Diệp gia cũng đời đời ở thành Trung Châu, bọn họ không từng nhắc với ngươi à?”
Lúc này hắn ta đột nhiên nói đến Diệp gia, Tống Nam Thời cứ cảm thấy hơi là lạ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không rõ là sai chỗ nào.
Nàng theo bản năng liếc Vân Chỉ Phong một cái, Vân Chỉ Phong bình tĩnh gật đầu với nàng.
Nàng nói thẳng: “Vậy Thành chủ không ngại nói một câu.”
Hai người nghe thấy Thành chủ Quỷ Khanh mở miệng nói: “Nghe đồn, thật ra Tứ Tàng Sơn này cất giấu mộ chôn di vật của một đại năng.”
Đại năng?
Cảm giác vi diệu trong lòng Tống Nam Thời càng sâu, dứt khoát hỏi: “Vì sao là mộ chôn di vật? Vị đại năng kia xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên không tìm thấy xương cốt à?”
Quỷ Khanh lại lắc đầu: “Không, đại năng phi thăng.”
Tống Nam Thời: “Phi thăng, còn sẽ để người ta chôn di vật của mình ở nhân gian?”
Quỷ Khanh khẽ cười một tiếng: “Có thể là vị đại năng kia muốn để lại gì đó ở nhân gian.”
Để lại gì thì cũng không đến mức chôn mình luôn chứ!
Trong lòng Tống Nam Thời quái dị, ngoài miệng lại hỏi: “Nếu đúng như này thì chẳng phải Tứ Tàng Sơn sẽ bị người ta đào rỗng à? Còn có thể để đến bây giờ?”
Tu Chân Giới cũng có trộm mộ. Nếu thực sự có mộ đại năng, đã sớm bị trộm mộ thăm hỏi trước rồi.
Quỷ Khanh nhìn về phía nàng, nói: “Đúng vậy! Nhưng mà đến bây giờ ta còn biết lời đồn này, chính là vì mộ của vị đại năng kia không ai có thể vào được.”
Hắn ta tiếp tục: “Nghe nói, đại năng để lại phần mộ cực kỳ dễ thấy, nhưng chỉ có người có duyên mới có thể thấy được. Dù những người khác đi qua, cũng không thể nhìn ra cái gì”
Tống Nam Thời như suy tư gì: “Vậy đúng là thủ đoạn của đại năng.”
Quỷ Khanh đột nhiên nói đến mộ đại năng vào lúc này là có ý gì?
Nàng mới nghĩ như vậy thì nghe thấy Quỷ Khanh đưa ra một lời giải thích hợp lý: “Chỉ đột nhiên nghĩ đến, nếu trong chúng ta có một người có duyên, có khi lúc chúng ta không ngăn được Ngung Điểu công kích, còn có thể trốn vào mộ đại năng trốn tránh đấy. Suy nghĩ miên man thôi.”
Tống Nam Thời cười như tin lời giải thích của hắn ta.
Mấy người tiếp tục tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi thích hợp.
Qua khoảng mười lăm phút, Tống Nam Thời đi ngang qua một sơn động, đột nhiên dừng bước chân.
Nàng bình tĩnh nhìn sơn động kia.
Vân Chỉ Phong nhỏ giọng gọi: “Tống Nam Thời.”
Tống Nam Thời lấy lại tinh thần, vừa quay đầu đã thấy Quỷ Khanh bình tĩnh nhìn nàng.
Hắn ta hỏi: “Tống cô nương làm sao vậy?”
Hắn ta không liếc sơn động kia lấy một cái, như không cảm thấy có gì không ổn, hoài nghi thu tầm mắt về.
Tống Nam Thời như thường: “Chỉ đột nhiên nhớ tới, lần trước chúng ta vào nhầm Tứ Tàng Sơn cũng nghỉ ngơi ở chỗ này.”
Nàng nhìn về phía Vân Chỉ Phong, nhắc nhở: “Ngươi còn nhớ không? Cái lúc mà ngươi đi ra ngoài tra xét, ta còn gặp phải một con Ngung Điểu giả mạo ngươi ở nơi này.”
Trong lòng Vân Chỉ Phong vừa động.
Hắn cũng nhìn thoáng qua sơn động kia, bừng tỉnh: “Sao lại đi đến đây rồi nhỉ? Chúng ta tìm xa như vậy à?”
Tống Nam Thời cũng thở dài: “Lần trước thật vất vả mới thoát ra, thế mà lại đi lần nữa.”
Hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một lời nói gian khổ lần trước vào đây, rất có sức mạnh muốn ở chỗ này nhớ lại quá khứ.
Vừa rồi Quỷ Khanh còn hoài nghi, lúc này thấy bọn họ nói hăng say không định dừng lại thì một lần nữa cảm thấy mình bị cô lập.
Hắn ta nhắc nhở: “Chúng ta còn phải tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Tống Nam Thời giật mình tỉnh lại.
Nàng chưa đã thèm, nhìn thoáng qua sơn động kia, nói: “Vậy nghỉ ngơi ở chỗ này luôn. Lần trước chúng ta còn để lại trận pháp ở nơi này, không biết còn ở đây không.”
Vân Chỉ Phong tiến lên nhìn thoáng qua, nói: “Còn, vẫn có hiệu quả.”
Tống Nam Thời cực mừng: “Vậy vừa hay có thể bớt chút thời gian.”
Hai người dăm ba câu đã quyết định nghỉ ngơi ở chỗ này.
Quỷ Khanh lại bắt đầu hoài nghi. Nhưng hắn ta tiến lên, đúng là phát hiện có trận pháp còn sót lại, cũng có dấu vết người ta đã từng nghỉ ngơi.
Còn lại không có gì cả.
Hắn ta nói: “Vậy ở chỗ này đi.”
Ba người vào sơn động, dựa tường ngồi nghỉ ngơi.
Vân Chỉ Phong lấy đồ ăn ra.
Sau khi Tống Nam Thời kích hoạt trận pháp, nhờ trận pháp che giấu móc ra nồi chén gáo bồn, bắt đầu đốt lửa, ra vẻ phải nấu cơm.
Nhưng lúc nàng đốt lửa thì khựng lại, quay đầu nói: “Thành chủ Quỷ Khanh, có thể làm phiền ngươi ra bên ngài nhặt ít củi không, đi ra ngoài sơn động một tí có cây khô đấy.”
Quỷ Khanh: “Không thể dùng linh hỏa à?”
Tống Nam Thời: “Linh hỏa của ta là Ly Hỏa, có thể đốt lá chắn gió của ta, lộ ra linh lực. Lúc khác thì có thể, lúc này không được, hay là các ngươi có ai dùng pháp thuật hệ hỏa?”
Bọn họ đều không phải Pháp tu, tất nhiên không có ai biết.
Lý do này hợp tình hợp lý.
Tống Nam Thời dừng một chút, lại bổ sung: “Có củi thì bữa cơm này ta… giảm 15% cho ngươi.”
Quỷ Khanh: “…”
Hắn ta đầy hoài mình lại bị thao tác tham tiền của Tống Nam Thời làm cho lộ.
Hắn ta nghi ngờ Tống Nam Thời muốn làm gì đó, nhưng sẽ không có người nào đang ủ mưu mà còn không quên làm tiền chứ?
Có lẽ chỉ muốn đuổi hắn ta đi để hai người nói chuyện riêng.
Hắn ta còn từ chối thì khó tránh khỏi chọc người hoài nghi, bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài một dặm cũng không bao xa.
Lúc đi ra ngoài hắn ta quay đầu, chỉ nghe thấy hai người đang ghé vào nhau lẩm bẩm xem mấy đồ này nấu món gì thì ngon.
Hắn ta yên tâm đi ra ngoài.
…
Chân trước Quỷ Khanh đi ra ngoài, sau lưng Vân Chỉ Phong lập tức làm lá chắn cách âm.
Hắn nhanh chóng hỏi: “Ngươi phát hiện cái gì?”
Tống Nam Thời không nói chuyện, đi thẳng đến cửa động.
Chỗ cửa động có một tấm bia đá, bia đá là một bát quái đồ mà Tống Nam Thời nhìn từ nhỏ đến lớn.
Tống Nam Thời chỉ vào bát quái đồ kia: “Ngươi có thể thấy cái này không?”
Vân Chỉ Phong cúi đầu nhìn thấy một cục đá bình thường không có gì lạ.
Hắn nói: “Cục đá?”
Tống Nam Thời biết ngay hắn không nhìn thấy.
Quỷ Khanh cũng không nhìn thấy.
Nàng lại nghĩ tới Quỷ Khanh nói, nơi này có mộ chôn di vật của đại năng, người có duyên mới có thể thấy.
Hắn ta mới nói còn không đến nửa canh giờ.
Sao lại trùng hợp vậy?
Hơn nữa sơn động này đúng là sơn động lần trước bọn Tống Nam Thời nghỉ ngơi, khi đó Tống Nam Thời không hề thấy bia đá gì cả.
Vân Chỉ Phong cũng đột nhiên nói: “Lần trước chúng ta tới, không có tảng đá này.”
Tốt! Nói cách khác, mặc kệ là cục đá Vân Chỉ Phong nhìn thấy hay là tấm bia đá Tống Nam Thời nhìn thấy, đều là mới xuất hiện?
Quỷ Khanh nói người có duyên thì thứ đồ chơi này xuất hiện?
Nàng là người có duyên?
Tống Nam Thời không khỏi tưởng tượng cảnh thứ đồ chơi này nhảy nhót chạy đến trước mắt nàng.
Thứ quỷ gì! Nàng không phải họ Long!
Nhưng thời gian không đợi người, Quỷ Khanh kia còn không biết khi nào trở về. Tống Nam Thời trực tiếp gõ gõ đập đập tấm bia đá kia, muốn tìm ra chỗ nào đó khác biệt.
… Sau đó nàng gõ rơi ra một miếng đá vụn, như thứ kia chỉ là hàng giả hàng nhái.
Tống Nam Thời: “…”
Đại năng quỷ gì mà nghèo đến dùng tấm bia đá thấp kém này!
Thật là chả ra gì cả!
Động tác của nàng lập tức cẩn thận hơn nhiều, nhưng mà nghiên cứu mãi cũng không phát hiện ra thứ gì.
Nàng nghĩ rồi nói thẳng: “Vân Chỉ Phong, ngươi bê cục đá này lên xem.”
Vân Chỉ Phong lập tức tiến lên bê cục đá.
… Không bê được.
Hắn bĩnh tĩnh, tăng lớn lực đạo, gần như dùng ra sức lực toàn thân, cục đá mới chậm rãi dịch lên mấy tấc.
Tống Nam Thời nhìn xuống xem mấy tấc này, nhìn trong chốc lát, Vân Chỉ Phong đột nhiên nói: “Ngươi mau chút, tảng đá này, ta không bê được lâu.”
Tống Nam Thời hỏi: “Ngươi có thể chịu được bao lâu.”
Vân Chỉ Phong: “Ta nhiều lắm có thể chịu được ba mươi phút.”
Tống Nam Thời: “… Ngươi yếu vậy?”
Mà lúc này, Quỷ Khanh đã sắp chạy đến cách sơn động mấy trượng cũng nghe được bọn họ đối thoại.
“Ngươi có thể chịu bao lâu?”
“Nhiều lắm ba mươi phút.”
Trong lúc đó còn có cả tiếng thở dốc nhỏ vụn.
Trong nháy mắt này, Quỷ Khanh hiểu sai.
Bọn họ nói đến “chịu”, là “chịu” mà hắn ta nghĩ đến à?
Kỳ Lân Tử yếu như vậy??