Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 95



Bởi vì chỉ hiển lộ một cửa thang lầu, cái gì cũng không nhìn thấy, ánh mắt mọi người quét nhẹ qua thang lầu, liền rơi lên tầng lầu thứ nhất.

Chỉ thấy trong không gian rộng mở sáng sủa, sàn nhà bằng gỗ sáng bóng trắng mịn. Vách tường là màu vàng ấm thản nhiên, làm cho người ta có cảm giác ấm áp dịu dàng. Trên có nhiều cánh hoa đào lay động, số lượng không nhiều nhìn thấy chỉ vừa đúng. Đặt mình bên trong, có thể làm lòng người lặng như nước, sinh ra cảm xúc năm tháng tĩnh hảo.

Trên sàn bày đặt thật nhiều giá sách, đáng tiếc trống không.

Ở một bên sườn, đặt từng dãy bàn chỉnh tề, ghế dựa cũng không phải là đầu gỗ bình thường mà bao bọc phồng lên, thoạt nhìn mềm núc ních như bánh mì.

Mọi người vừa nhìn suy nghĩ cẩn thận, dãy bàn hẳn là cung cấp cho khách hàng ngồi đọc sách.

Một ít phần tử trí thức trong mắt toát ra vẻ vui mừng, lập tức sản sinh hứng thú lớn lao.

Làm kẻ khác cảm thấy kỳ lạ chính là ở một mặt vách tường đặt một cái đài, phía sau bày một loạt giá gỗ, bên trên còn bày đặt đủ loại chén đ ĩa. Bên cạnh còn có cánh cửa không biết thông đi đâu.

Trong lòng mọi người toát ra dấu chấm hỏi. Chẳng lẽ cửa hàng sách này còn cung cấp cái ăn?

Có thể xem đều xem xong rồi, mọi người thu hồi ánh mắt như có suy nghĩ gì.

Nhìn ra được trang hoàng cửa hàng sách cũng đã hoàn thành, nhưng có lẽ vì bộ sách còn chưa in ấn xong, cho nên cửa hàng còn chưa khai trương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 295: Chị nói đi

Ngoài những điều khác không nói trước, chỉ nói nơi này còn cung cấp ăn uống cùng đọc sách, tin tưởng sẽ có rất nhiều người nguyện ý tới đây.

Xem ra các cửa hàng sách trong kinh thành rất nhanh sẽ nghênh đón đại địch.

Sở Ô không chịu được những câu hỏi liên tục như súng máy của bọn họ, vội vàng giơ tay lên, cao giọng hô:

– Chư vị chậm đã! Thỉnh yên lặng một chút, nghe ta nói vài lời!

Hắn hô to vài tiếng trường hợp mới yên tĩnh trở lại.

Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắng giọng, lớn tiếng nói:

– Nơi đây là cửa hàng sách, vốn là làm cho người ta giết thời gian, là nơi nghỉ ngơi hưởng thụ yên tĩnh, chỉ bán bộ sách dùng cho tiêu khiển. Về phần tứ thư ngũ kinh, sách dùng cho khoa thi chính quy, chủ nhân nhà ta sẽ mở thêm một gian cửa hàng sách, dùng đặc biệt bán.

– Các ngươi suy đoán không sai, cửa hàng sách đích xác cho phép khách nhân lưu lại đọc sách, dãy bàn trong tiệm là lưu cho khách nhân sử dụng. Dừng lại trong cửa hàng một ngày cần tiêu phí một đồng tiền, còn có thể vừa xem sách vừa hưởng dụng cái ăn. Nhưng ăn uống thì tính phí tổn riêng.

– Lại có chính là, chỉ có ba giá sách sơn màu đỏ mặt đông là cho mượn đọc. Những chỗ sơn màu khác đều là dùng để bán, không mua không thể đụng vào. Trên lầu cũng thế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 119

– Ngoài ra, cửa hàng vì muốn làm cho khách nhân thoải mái xem, mùa hè còn cung cấp khí lạnh, mùa đông cung cấp sưởi hơi, bảo đảm mỗi khách nhân đều được chiếu cố chu đáo.

– Xét thấy bổn tiệm buôn bán là loại sách tiêu khiển, mỗi trang in ấn đều có tranh vẽ, cho dù người không biết chữ cũng có thể xem hiểu. Ngày khai trương chư vị ở đây, mặc kệ biết chữ hay không đều có thể đến. Không bạc mua về nhà, chỉ cần bỏ một đồng là có thể lưu trong cửa hàng xem một ngày!

Sở Ô một hơi nói xong, ngữ khí trào dâng khơi dậy hứng thú của mọi người. Một ít dân chúng nguyên bản chỉ xem náo nhiệt, đều bị hắn nói được tâm động, liên tục ứng tiếng khen ngợi.

Hắn nhớ được còn một việc chưa nói xong, liền giơ tay ngăn cản mọi người ồn ào, nói tiếp:

– Chư vị cũng nhìn thấy bởi vì bộ sách còn chưa in ấn xong, hiện giờ các giá sách đều trống không. Cho nên hôm nay cửa hàng chưa khai trương. Sở dĩ trước tiên mở cửa là bởi vì ta phụng lệnh chủ nhân nhà ta, đến tuyên bố một chuyện quan trọng.

– Trên thực tế ngày khai trương, ngoại trừ cũng giảm giá như cửa hàng bán đồ ăn băng, cửa hàng sách còn có một hoạt động.

Mọi người lập tức liền hiếu kỳ.

Sở Ô thần bí cười cười, hô:

– Có ai không! Đem trấn đi3m chi bảo của chúng ta mời đi ra!

Tham Khảo Thêm:  Chương 676

Nghe vậy ánh mắt của đoàn người liền chuyển qua cửa chính cửa hàng. Rất nhanh nhìn thấy bốn nam tử thân hình mạnh mẽ, nâng lên hai “mỹ nhân” được dùng hộp lưu ly hình chữ nhật chậm rãi đi ra, nhẹ nhàng đặt vào hai bên cửa.

Nhìn thấy rõ bên trong hộp lưu ly là hai “mỹ nhân” da thịt trắng nõn, má đào ửng đỏ, ánh mắt mê ly, mọi người nháy mắt ngây người:

– Người?

– Không phải.

Sở Ô mỉm cười giải thích:

– Chư vị mời nhìn kỹ, bên trong hộp lưu ly không phải là người thật, mà là dùng tài liệu đặc thù chế ra pho tượng nhân vật đặc thù. Chẳng qua chất liệu cũng không phải loại đá bình thường, mà là một loại tài liệu hiếm có trên đời, có thể so sánh với trân ngọc.

Trong cổ họng mọi người phát ra tiếng “hoắc” quái lạ, đám người nháy mắt liền sôi trào lên.

Bọn họ mở to mắt quan sát, quả nhiên thấy hai vị “giai nhân” vẫn không nhúc nhích, ánh mắt không chớp, ngực cũng không phập phồng, không có thở.

Nhìn giống một pho tượng như đúc.

Trong phút chốc tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.

– Lại thật sự chỉ là một pho tượng!

– Ngay cả vẻ hồng nhuận của da thịt cũng tạo ra được, thật quá chân thật! Không cẩn thận quan sát, ai cũng sẽ tưởng là người thật!

– Ai nha! Ta còn nhìn thấy lông mi của nàng, thật giống như là người thật!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.