Nếm qua một lần giáo huấn bị Ngụy thị dẫn người đột ngột xâm nhập vào trong nhà, lần này Viên bá dẫn theo toàn bộ hộ vệ trong nhà, gọi bọn họ canh chừng trước cửa, không cho bất luận kẻ nào xâm nhập.
Cha con Trầm Tuấn hùng hổ cưỡi ngựa chạy tới, quả nhiên muốn phá cửa mà vào.
Nhưng bởi vì Viên bá phòng ngừa chu đáo, lệnh cho hộ vệ canh gác nên kế hoạch phá cửa của bọn hắn thất bại.
Trầm phụ bị ngăn cản ngoài cửa không vào được, cho dù bọn hắn uy hiếp hộ vệ như thế nào bọn họ cũng hoàn toàn không chút dao động.
Mà hai cha con bọn hắn vội vàng chạy tới nên cũng không mang theo người, trước Trầm trạch lại có một đám hộ vệ tay cầm gậy gộc, đương nhiên là đánh không lại.
Không còn cách nào, Trầm phụ đành cao giọng gọi to:
– Nghiệt súc! Đi ra nhận lấy cái chết!
Nghe được tiếng rống giận dữ truyền vào, Viên bá chậm rãi ra cửa.
Trên mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, chắp tay thi lễ ân cần nói:
– Gặp qua Trầm hầu gia, không biết Trầm hầu gia tới đây có việc gì cần làm?
Lửa giận cùng vẻ chán ghét sôi trào trong mắt Trầm phụ:
– Cẩu nô tài, kêu súc sinh kia lăn ra đây!
– Thật có lỗi, súc sinh thứ này trong phủ của ngài thật không ít, nhưng Trầm trạch nhà chúng ta nuôi không nổi, càng là không có.
Vẻ mặt Viên bá vẫn mỉm cười, ngữ khí ôn hòa trả lời.
Đương nhiên khi nói lời này, hắn lại ám chỉ nhìn qua Trầm Tuấn. Nói không chuẩn xác Trầm Tuấn thật sự sẽ tin Trầm Nhược Hư nuôi không nổi súc sinh.
– Lão già chết tiệc kia, dám can đảm mắng ta là súc sinh, ngươi muốn chết!
Trầm Tuấn tức giận nghiến răng nói.
– Trầm thế tử lời này là có ý gì? Ta khi nào từng nhục mạ qua ngươi?
Viên bá nghi hoặc nhìn Trầm Tuấn:
– Hay là Trầm thế tử muốn học Tần Hội Chi, bịa đặt tội danh vu cáo hãm hại người khác?
– Giỏi cho lão súc sinh, chẳng những mắng bổn thế tử là súc sinh, còn nói bổn thế tử là Tần tặc vu cáo hãm hại trung thần, xem hôm nay ta có lấy mạng chó của ngươi hay không!
Trầm Tuấn nổi trận lôi đình, tiến lên muốn động thủ với Viên bá, bị một đám hộ vệ ngăn cản trước mặt, vũ khí đồng loạt nhắm ngay Trầm Tuấn.
Trầm Tuấn dừng phắt lại, khóe mắt liên tục co rút.
Viên bá lại lộ vẻ mỉm cười giận điên người:
– Chúng ta đều không phải là nô bộc của hầu phủ, chỉ sợ Trầm thế tử không có tư cách quyết định sống chết của ta.
Hắn là gia phó của Tống gia, không phải người hầu của hầu phủ, hầu phủ không có văn tự bán mình của hắn. Huống hồ từ khi Trầm Nhược Hư rời khỏi hầu phủ, đã đem trả văn tự bán mình cho Viên bá, cho nên hắn là thân tự do. Trên thực tế hiện tại hắn không còn là người hầu của bất cứ ai, chỉ vì hắn luôn tự xưng mình là gia phó của Trầm Nhược Hư mà thôi. Trầm Tuấn muốn dùng thân phận chủ nhân đánh giết hắn chính là mơ tưởng.
– Phụ thân! Ngươi nhìn xem thủ hạ nô tài của Trầm Nhược Hư, dám vô pháp vô thiên..
Trầm Tuấn tức giận giơ chân, chỉ vào Viên bá hô to.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, liền bị Trầm phụ cắt đứt.
– Đủ rồi! Hiện giờ trọng yếu nhất là xử lý tốt việc của mẫu thân ngươi.
Trầm phụ ngẩng cằm nói:
– Nói cho Trầm Nhược Hư, lão tử của hắn tới đây, gọi hắn lăn ra đây nghênh đón!
– Ôi! Trầm hầu gia tới thật là không xảo! Lang quân nhà ta mới ra cửa, đi Tống phủ vấn an Tống lão tiên sinh đâu.
Viên bá cười a a nói:
– Nếu ngài muốn tìm hắn, trực tiếp đi Tống phủ là được.
Trầm phụ vừa nghe danh hào của Tống lão tiên sinh, lập tức sợ hãi.
– Vậy khi nào thì hắn trở về?
Trầm phụ cau mày tức giận hỏi.
– Hôm nay lang quân không trở lại, hắn sẽ ở Tống gia dùng bữa tối, lúc sau sẽ cùng Tống gia lang quân cùng nhau trực tiếp đi quốc tử giám.
Viên bá đề nghị nói:
– Nếu Trầm hầu gia có việc gấp gì nhất định muốn gặp lang quân, hay là đi Tống phủ một chuyến đi.
Đi a! Xem Tống lão tiên sinh có đánh chết ngươi hay không!
Trong lòng Trầm phụ phát nôn, còn có chút biệt khuất. Hắn vênh mặt hất hàm sai khiến:
– Ngươi đi gọi hắn trở về, nói lão tử ở nhà chờ hắn!
– Thật sự là có lỗi, ta đều không phải là người hầu của Trầm hầu phủ, mệnh lệnh của ngài, thứ cho khó nghe theo.
Viên bá lại mỉm cười, làm cha con Trầm Tuấn tức điên.
– Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi vào nhà.
Viên bá chắp tay nói:
– Trầm hầu gia, Trầm thế tử tạm biệt không tiễn.
Sau đó cũng không tiếp tục để ý hai cha con, Viên bá cùng các hộ vệ toàn bộ vào dinh thự, đóng cửa lớn, đem hai cha con bỏ lại bên ngoài.
Bên trong cửa, mọi người vươn ngón cái, kính nể nói:
– Viên quản gia, vừa rồi ngài thật là lợi hại!
Đỗi hai cha con chán ghét kia khiến sắc mặt bọn hắn đều đen thui, thật sự là sảng khoái!
– Quá khen, ngày hôm nay ít nhiều có mọi người!
Viên bá sờ râu cười a a nói.
Viên bá leo lên cầu thang nhìn qua sân nhà bên kia.
Hắn nhìn Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đang ngồi trong đỉnh nghỉ chân thấp giọng hô:
– Lang quân, người đã đuổi đi.
Trầm Nhược Hư lộ nụ cười ngẩng đầu nói:
– Vất vả ngài, Viên bá.
– Không khổ cực, hai vị tiếp tục trò chuyện, lão nô sẽ không quấy rầy.
Viên bá nói xong khoát tay đi xuống thang.
Trầm Nhược Hư nhìn qua màn hình hệ thống, nói:
– Còn có vấn đề gì không?
Đối diện màn hình là Giang Kiền Khôn, bởi vì Giả Dung chia sẻ quyền hạn hệ thống với Trầm Nhược Hư, hiện tại hắn cũng nhìn thấy được màn hình, cũng có thể cùng người của vị diện khác trao đổi.