– Ngươi chiếu cố cho mẫu thân ngươi, ta tiến cung cầu kiến hoàng thượng.
Nén giận bỏ lại một câu, Trầm phụ phẩy tay áo ra cửa.
– Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, bản hầu cần vào cung!
Trầm phụ càng lớn tuổi làm việc càng hoang đường, không đàng hoàng, trong ba người cậu của hoàng đế, hoàng đế không thích nhất là vị tam cữu cữu này.
Vừa nghe thái giám thông báo nói Trầm phụ cầu kiến, hoàng đế không nghĩ ngợi gì liền nói:
– Nói cho hắn biết, trẫm bận rộn chính sự, hôm nay có chuyện quan trọng cần làm, không thời gian gặp hắn.
Đối với hoàng đế mà nói, tam cữu cữu mỗi lần tiến cung đều không có chuyện gì tốt, như vậy cũng không cần gặp cho thỏa đáng, miễn bị chọc giận ăn không ngon.
Hơn nữa hắn đích xác còn có việc cần làm.
Hôm nay là ngày đầu tiên tổ chức cuộc thi cho cung phi, hắn cần đi giám thị.
– Còn nữa, mẫu hậu luôn mềm lòng, không chịu được huynh đệ của nàng cầu xin. Ngươi truyền khẩu dụ của trẫm cho cấm quân thủ vệ cung điện cùng cung nhân, không cho phép tin tức gì của tam cữu cữu truyền vào trong cung.
Hoàng đế nghĩ nghĩ, có chút bận tâm Trầm phụ không gặp được mình lại chạy đi tìm thái hậu kêu khóc, vì vậy căn dặn thái giám thêm một câu.
Thái giám liền lui ra, đi trước cửa cung truyền đạt mệnh lệnh của hoàng đế cho Trầm phụ nghe.
Trầm phụ đầy cõi lòng tin tưởng mà đến, còn tưởng lần này sẽ làm cho Trầm Nhược Hư hối hận không kịp, ai ngờ lại không được gặp mặt hoàng đế.
Thái giám truyền lời xong rồi quay người đi vào bên trong, Trầm phụ vội vàng kêu hắn:
– Chậm đã! Vậy bản hầu muốn gặp thái hậu, ngươi đi thông truyền một tiếng.
Thái giám ứng một tiếng, nhưng đi vào bên trong tìm chỗ ngồi chơi, nhìn thấy thời gian cũng vừa đủ, mới ra cửa cung.
– Hầu gia trở về đi, thái hậu nói hôm nay lão nhân gia có chút bận rộn, thật sự không có thời gian gặp ngài.
Hôm nay liên tục bị cấm cửa, tâm tình Trầm phụ vô cùng khó chịu miễn cưỡng cười nói:
– Vậy ngày mai bản hầu lại đến cầu kiến.
Ngày hôm sau Trầm phụ lại đến, vẫn lấy được đáp án giống nhau như đúc.
Hắn hổn hển trở về nhà, vừa nghĩ tới Trầm Nhược Hư đang tiêu diêu trong quốc tử giám, cũng nuốt không trôi, ngủ cũng không được bình an.
Nhưng gần đây không biết vì sao hoàng thượng cùng thái hậu luôn bận rộn không rảnh rỗi. Hắn liên tục hai ngày đi cửa cung xin cầu kiến nhưng đều bị từ chối không cho vào.
Hôm nay tiến sĩ giảng bài khá lâu, cho nên Trầm Nhược Hư không thể cùng Giả Dung tan học về phòng cùng một lúc.
Lúc này nghe thanh âm đẩy cửa, Giả Dung ngẩng đầu cười, vẫy hắn:
– Huynh đã trở lại! Nhanh tới đây, huynh cần Ngụy thị truyền kỳ đã có rồi, huynh xem thử hài lòng hay không?
Sở Ô chào hỏi:
– Tại hạ Sở Ô, gặp qua Trầm công tử.
Trầm Nhược Hư gật đầu cười nói:
– Chúng ta gặp qua.
Là nhắc tới ngày Giả Dung giả dạng nữ trang đi ra ngoài, bị kéo vào trong cửa hàng hưởng hơi lạnh bên trong.
Trầm Nhược Hư nhìn Ngụy thị truyền kỳ cùng một xấp “bức họa” nữ tử đặt trên bàn.
Chuyện xưa bắt đầu, giảng thuật thiếu chiêm sự của chiêm sự phủ đem đích thứ nữ Ngụy thị gả cho con thứ ba của Trầm gia là nhà cậu của cửu hoàng tử làm vợ kế.
Sau khi gả vào Trầm gia, Ngụy thị biểu hiện tài giỏi thục đức, đối với nhà chồng đều quan tâm đầy đủ.