Nhận ra phụ nhân chật vật kia chính là Ngụy thị, ánh mắt các nàng nhẹ nhàng đảo qua liền dời, nhìn qua trong Trầm phủ bốc lên khói đặc cuồn cuộn, nháy mắt liền thu liễm ánh mắt.
Toàn bộ quá trình vẻ mặt hai người Lương thị không chút gợn sóng sợ hãi, thần thái bình thản tới cực điểm, nhìn không ra vẻ tò mò, cũng nhìn không thấy nghi hoặc. Các nàng thậm chí cũng không hỏi Ngụy thị là tình huống nào, thản nhiên đi thẳng vào trong cửa phủ.
Giả Dung nhìn qua hai nàng, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc:
– Làm sao vậy?
Trầm Nhược Hư chỉ vào Lương thị cùng Lữ thị, nói:
– Vị bên trái là đại bá mẫu, đi bên phải là nhị bá mẫu. Từ nhỏ ta không có mẫu thân, ít nhiều nhờ hai nàng chiếu cố nên mới có thể bình an trưởng thành.
Giả Dung mỉm cười nói:
– Ta biết bọn họ, là đồng bạn sinh ý xà phòng thơm đó thôi.
Trầm Nhược Hư nắm chặt cổ tay Giả Dung, nói:
– Đáng tiếc hai bên luôn không có cơ hội gặp mặt, chi bằng đợi ngày nghỉ lần sau ta mang đệ đi trong nhà ngồi một chút, lẫn nhau nhận thức đi.
Đi qua nhà cậu, thế nào cũng nên dẫn người về gặp hai vị bá phụ.
– Được.
Giả Dung đáp ứng.
Trầm Nhược Hư mỉm cười vuốt nhẹ khuôn mặt Giả Dung, quay đầu nhìn thân ảnh hai vị bá mẫu đi khuất bên trong phủ, nói:
– Vị phụ thân hầu gia kia của ta chỉ sợ sẽ bị đánh, đã nhiều năm không gặp đại bá mẫu quất hắn, ngẫm lại còn có chút hoài niệm.
– Nghe huynh vừa nói như thế, ta cũng rất muốn nhìn xem bộ dáng Trầm hầu gia bị đánh. Đáng tiếc thời gian không cho phép, nếu hôm nay là ngày nghỉ thì tốt rồi.
Giả Dung hứng thú nói.
– Muốn nhìn còn không đơn giản?
Bách Linh giơ lên di động trong tay, như tên trộm nở nụ cười:
– Hai vị đi về trước, ta đi vào dùng di động làm bản sao. Đến lúc đó các vị mỗi ngày đều xem, dùng làm cơm ăn cũng không có vấn đề gì.
Mấy ngày trước nhìn thấy Du Chuẩn Bách Linh bọn họ quá nhàm chán, cho nên mới làm thịt nguyền rủa trên người Trầm Nhược Hư, vì tránh sau này bọn họ vì nhàm chán lại ăn bậy cái gì, Giả Dung mua cho ba người mỗi người một di động, cho bọn họ ban đêm xem ti vi hoặc tiểu thuyết.
Nghe vậy ánh mắt Giả Dung chợt sáng lên, lập tức phất tay thúc giục Bách Linh đi vào bản sao hình ảnh Trầm phụ bị đánh.
Trầm Nhược An cùng Trầm Nhược Trữ ngay từ đầu cũng mua Ngụy thị truyền kỳ xem xong rồi, cũng nhìn ra được quan hệ nhân vật trong chuyện xưa.
Đêm qua hai người về nhà nói lại cho Lương thị cùng Lữ thị, nói Hoa Gian khách viết Vương thị truyền kỳ vạch trần sự xấu xa của Vương thị Vinh quốc phủ, lần này lại dùng Ngụy thị làm nguyên mẫu viết ra Ngụy thị truyền kỳ, vạch trần tội ác của ả.
Bởi vì đại quốc cữu cùng nhị quốc cữu phụng chỉ ra ngoài làm việc, trong phủ lưu lại cho Lương thị cùng Lữ thị chiếu cố. Hai nàng biết mạng cách đại hung của Trầm Nhược Hư là kết quả hãm hại của Ngụy thị, tức giận phát run.
Sau đó hai huynh đệ Trầm Nhược An còn bổ sung nói, trong hiện thực mạng cách của Trầm Nhược Hư là bị hãm hại giả dối, nhưng là Ngụy thị liên thủ với một lão hòa thượng hạ nguyền rủa cho Trầm Nhược Hư, làm cho nữ tính nếu va chạm vào người hắn sẽ lập tức tắt thở.
Lương thị cùng Lữ thị nghe xong liền chạy ra khỏi nhà, muốn đi nhà Trầm phụ xé nát Ngụy thị.
Cũng may bị hai huynh đệ Trầm Nhược An ngăn cản.
Hôm nay trời vừa sáng, Lương thị đuổi hai huynh đệ về học viện, liền phái người bắt Trầm phụ tới chỉ vào trong sách nói Ngụy thị hãm hại con riêng, đem hắn mắng cho tối tăm mặt mày.
Mãi tới khi Trầm phụ đồng ý tìm Ngụy thị hỏi phương pháp giải trừ ác chú ngữ cũng hứa hẹn sẽ đem Ngụy thị đưa cho quan phủ xử trí, Lương thị mới buông tha hắn.
Lúc sau hai nàng đoán người Tống gia hẳn cũng biết chuyện Trầm Nhược Hư bị nguyền rủa. Vì thế mới cùng nhau đi Tống gia làm yên lòng người Tống gia.
Nhưng Trầm phụ hùng hổ đi hỏi tội Ngụy thị cũng chỉ biết lo cho bản thân mình mà hoàn toàn không nhắc gì tới việc giải trừ ác chú ngữ.
Ngụy thị bị mang đi, Trầm phụ còn tức giận chưa tiêu đi tới chỗ Trầm Tuấn nằm bất tỉnh nhân sự, đạp hắn hơn mười cước, xem như phát ti3t cơn tức mà mẹ hắn mang tới.
Ngay lúc Trầm phụ xoay người định rời đi, liền nhìn thấy thân ảnh Lương thị cùng Lữ thị đi tới.
Trầm phụ nhớ tới mình hứa hẹn với hai nàng, mặt liền trắng bệch. Xong rồi! Quên yêu cầu Ngụy thị hỏi phương pháp giải trừ ác chú ngữ.
– Lúc mới tiến vào chứng kiến quan sai mang đi Ngụy thị, điểm này làm cho ta rất hài lòng.
Lương thị vươn tay nói:
– Phương pháp giải trừ ác chú ngữ đâu, đưa cho ta!
Trầm phụ lộ nụ cười xấu hổ.
Lương thị thấy thế liền hiểu rõ. Nàng giận quá thành cười, vươn tay ra sau lưng, ma ma đứng phía sau rất nhanh đưa lên cành mận gai.
Lương thị nhìn ánh mắt của Trầm phụ, ôn nhu mỉm cười:
– Như thế nào? Không lấy được hay là quên hỏi?
Ánh mắt Trầm phụ không tự giác bay về hướng cành mận gai, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Hắn rụt rụt cổ, thanh âm thật nhỏ lí nhí nói:
– Ta, ta nhìn thấy nàng thì quá tức giận.. quên.. đã quên hỏi.
– Đã quên? Quên tốt lắm!
Bàn tay của Lương thị phát run.
Nàng gật đầu cười ha ha hai tiếng, xoay người nhìn hộ vệ của mình nói:
– Lại đây đè lại hắn.
Trầm phụ vừa nghe liền cất bước bỏ chạy, không được vài bước thì bị hai vị đại hán vạm vỡ mỗi người xách lên một cánh tay mang tới trước mặt Lương thị.