Tiếng nứt vang lên
“Thông báo cha mẹ ba người Trần Chí Lâm, bảo họ mang theo nghi phạm đến Cục Công an thành phố tiếp thu thẩm vấn lần nữa.
Lần này tới tạm thời đừng nghĩ đến việc rời đi.” Giọng Lâm Tái Xuyên lãnh đạm, “Một lần nữa điều tra bối cảnh kinh tế gia đình các nam sinh 5 lớp khối 12, đặc biệt chú ý nam sinh tên Hứa Ấu Nghi”.
“Lão Sa, thông báo đội kỹ thuật giúp đỡ, kiểm tra một chút xem hai năm gần đây, Hứa Ấu Nghi và Lưu Tĩnh có nhắn tin qua lại gì không, càng kỹ càng, tỉ mỉ càng tốt”.
Hơi ngừng một lúc, Lâm Tái Xuyên lại trầm giọng nói: “Những học sinh đó kể cả có thật sự biết gì, chỉ sợ cũng không để lộ tình hình thực tế cho chúng ta”.
“Tiểu Hạ, cậu đi xem bên Lưu Tĩnh.
Cô ấy là nhân chứng quan trọng trong vụ án lần này.
Có tình huống gì thì lập tức thông báo cho tôi”.
“Rõ!”
Phân công nhiệm vụ xong, Lâm Tái Xuyên lại quay đầu nhìn về phía Tín Túc: “Về phần Hứa Ninh Viễn, cần cậu giúp đỡ.
Dùng danh nghĩa cảnh sát đến điều tra chỉ sợ sẽ rút dây động rừng”.
Tín Túc mỉm cười, tay đưa lên ngực, làm động tác cúi chào lịch sự tao nhã vô cùng xinh đẹp: “Đương nhiên.
Là vinh hạnh của tôi”.
Lâm Tái Xuyên: “………”
Cảnh sát từng người nhận lệnh rời đi, văn phòng lập tức trở nên vắng vẻ.
Tín Túc luôn là người cuối cùng nhúc nhích.
Một tay đặt dưới cằm, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên bị đối phương nhìn chằm chằm không hiểu thế nào, nhíu mày hỏi: “Từ lúc nãy, cậu vẫn luôn nhìn tôi.
Còn muốn nói gì?”
Tín Túc li3m môi dưới, mang theo vẻ tò mò và nghi hoặc của “ma mới”, hỏi: “Không phải nói tôi không thể một mình đến bệnh viện lấy bằng chứng à?”
Lâm Tái Xuyên: “……”
Theo pháp luật, đúng là có quy định như vậy.
Nhưng trên thực tế, trong quá trình điều tra hình sự, có rất nhiều thời điểm không kịp hợp lại cùng đồng nghiệp, trong tình huống cấp bách, số lần mọi người một mình đi lấy bằng chứng cũng không ít.
Hôm đó, anh cùng Tín Túc đến bệnh viện là do anh lo cậu là người mới hấp tấp, lỗ m ãng, trước mặt Lưu Tĩnh nói mấy câu không nên nói.
Có điều, hiện tại việc này là thừa.
Mặc dù Tín Túc ngoài mặt vô tổ chức, vô kỷ luật, tính cảnh giác so với mấy người lão luyện trong Cục Công an thành phố chỉ sợ càng cao.
Nói năng lại càng vô cùng đúng mực.
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc, cuối cùng giải thích: “Việc cấp bách, tùy cơ ứng biến”.
Tín Túc bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật gật đầu.
Học được rồi.
Buổi chiều, thời tiết thành phố Phù Tụ bắt đầu thay đổi do chịu ảnh hưởng của cơn bão.
Mấy ngày gần đây, vùng duyên hải hạ nhiệt độ nhanh chóng.
Dự báo thời tiết còn nói thành phố sắp đón lượng mưa lớn nhất và trên phạm vi rộng nhất trong năm nay.
Trận mưa này bắt đầu từ 6 giờ tối, từng hạt mưa bụt nhỏ bé nhưng dày đặc rơi xuống làm ướt cả mặt đường.
Biết thời tiết không tốt, cảnh sát đội điều tra hình sự hiếm khi không tăng ca, tranh thủ chạy về nhà trước khi cơn dông đổ xuống.
8 giờ tối, mây đen dày đặc hoàn toàn che khuất ánh trăng, mưa to tầm tã rơi trên mặt đất, phát ra tiếng rào rào.
Tiếng gió gào thét.
Dọc đường đi, không thấy bóng dáng người đi đường.
Đêm, dày đặc mà ảm đạm.
Lưu Tĩnh bừng tỉnh vì một trận sấm sét, từ từ mở mắt.
Một bóng đen thon dài, lẳng lặng đứng cạnh giường.
Trong đêm tối, lặng yên không tiếng động mà ngắm nhìn cô.
Trong nháy mắt, Lưu Tĩnh giống như hét lên một tiếng thê thảm.
Nhưng đó chỉ là tiếng than khóc trong linh hồn cô.
Trên thực tế, cô chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ.
Người nọ thấy cô tỉnh, cởi qu@n áo nằm xuống giường bệnh, giọng dịu dàng: “Dọa em à?”
Mặt Lưu Tĩnh không hề có màu máu, cả người run rẩy, không nói được tiếng nào.
Người nọ dùng đôi tay lạnh băng ôm lấy cơ thể cô, hôn hôn trán cô như muốn an ủi: “Mau khỏe lên đi.
Chờ chuyện này qua rồi, anh sẽ đón em về nhà dưỡng bệnh.
Cảnh sát vẫn luôn theo dõi bệnh viện.
Mấy ngày trước không tiện tới thăm em”.
Cảm nhận được Lưu Tĩnh đang run rẩy, người nọ lại nhỏ giọng nói: “Không cần lo lắng.
Cảnh sát sẽ không tra được tới anh.
Bạn học trong lớp đều đang giúp anh.
Không có chứng cứ, bọn họ sẽ nhanh chóng từ bỏ điều tra”.
Lưu Tĩnh trợn tròn mắt, đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
“Mấy người cản trở đều xử lý xong rồi.
Sau này sẽ không lại xuất hiện.
Chờ sang năm tốt nghiệp xong, anh mang em đi”.
Đôi môi ướt át lạnh như băng sát lại gần, cả người Lưu Tĩnh run lên bần bật nhưng không dám phản kháng.
“Chúng ta ra nước ngoài kết hôn, được không? Nước ngoài không có hạn chế độ tuổi.
Anh không chờ lâu hơn được nữa”.
Giọng nói người nọ dán sát bên tai cô, dính nhớp, âm lãnh như tơ nhện, “Anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh…!Anh yêu em.
Em lại sinh một đứa con của chúng ta, được không?”
Lưu Tĩnh yên lặng chịu đựng, cơ thể không khống chế được mà run rẩy nhưng tròng mắt không hề có nước mắt.
7 giờ sáng, mưa đã ngừng.
Nhưng bầu trời trên cao vẫn giăng đầy mây đen, giống như đêm dài nặng nề, mặt trời giống như sẽ không xuất hiện.
Lưu Tĩnh chỉ cảm thấy mình giống như trải qua một cơn ác mộng, không thể nào tỉnh lại.
*
* *
Tín Túc dừng xe thể thao trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đeo khẩu trang màu đen, bước đi mang gió, đẩy ra cánh cửa dưới tầng hầm khách sạn.
Ông chủ quán bar thấy người tới, vẻ mặt ngoài ý muốn nhướn nhướn mày: “Khách quý, sao cậu lại đến lúc này? Chốc lát lại có cơn dông.
Không phải cậu vẫn luôn ghét phải ra cửa vào ngày mưa à?”
Tín Túc rút ra một tờ khăn giấy, lau đi vệt nước trên giày da, giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Mấy hôm trước không có thời gian.
Cục Công an thành phố thật sự rất bận”.
Ông chủ cợt nhả hỏi: “A, người đầy tớ nhân dân, chúc mừng nhậm chức.
Có công ăn việc làm ổn định, cậu thấy thế nào?”
Tín Túc nghiêng người dựa vào bàn quầy bar, dáng vẻ của cậu lúc này cùng lúc ở Cục Công an thành phố như hai người khác nhau.
Cặp chân mày và đôi mắt vốn luôn mang theo ý cười lúc này rất bình lặng, làm cả gương mặt cậu thoạt nhìn vừa sắc bén, vừa lạnh nhạt, ngạo mạn lại lạnh như băng.
Cậu bưng một ly tequila, rũ mắt, thờ ơ trả lời: “Ngoại trừ việc mỗi ngày phải dậy sớm, những việc khác đều có thể chấp nhận được”.
Ông chủ nhịn không được cười thành tiếng, hỏi: “Lâm Tái Xuyên, ở cùng cậu ta có hòa thuận không?”
Tín Túc ngừng một chút, hàm ý không rõ, nói: “Đương nhiên rất vui vẻ.”
Ông chủ nhìn vẻ mặt cậu, thử thăm dò: “Cậu không định làm gì cậu ta chứ?”
Tín Túc nuốt xuống ngụm rượu, giọng nói không nóng không lạnh: “Anh ấy là lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Tôi có thể làm gì anh ấy?”
Ông chủ tốt bụng nhắc nhở: “Lãnh đạo trực tiếp trước đây của cậu bây giờ cả hộp, cả tro còn chưa được hai cân rưỡi”.
Ông chủ là thuộc hạ làm việc cho Diêm Vương nhiều năm, coi như là một trong số rất ít người hiểu biết tính cách thật sự của Diêm Vương.
Người này bình thường “có thù tất báo” và là báo ngay lập tức.
Nếu không thể báo ngay lập tức, sau này nhất định sẽ nhân lên nhiều lần rồi trả lại.
Năm đó, Lâm Tái Xuyên dùng súng bắn một phát chính xác vào sau xương sống.
Chỉ cần viên đạn bắn vào sâu một chút, Tín Túc có thể chỉ đành chấp nhận bị liệt.
Hiện tại người kia còn có thể dưới mí mắt Diêm Vương sống khỏe mạnh…
Hoặc là bởi Diêm Vương cảm thấy “còn chưa đến lúc”, hoặc bởi cậu ta hạ thủ lưu tình.
Tín Túc nghe xong những lời này quay đầu cười như không cười nhìn đối phương.
Ông chủ lập tức sửa lời, nói: “Nói như vậy quan hệ của hai người còn rất hòa hợp à?”
Tín Túc tiện tay cầm một chai rượu vang đỏ, khẽ quơ quơ, “Tính cách Lâm Tái Xuyên thế nào, anh hẳn còn rõ hơn tôi.
Dù sao cũng là đồng đội công tác nhiều năm cùng nhau như vậy, hẳn là anh càng hiểu anh ta”.
Vẻ mặt người đàn ông đối diện mang vẻ cầu xin của kẻ bất tài: “Cậu biết là chúng tôi đã rất nhiều năm không gặp.
Có điều, nếu là Lâm Tái Xuyên mà nói, đúng là sẽ không thay đổi gì.
Con người cậu ta đúng là không thú vị.
Cố chấp, cũ kĩ, còn cứng đầu”.
Tín Túc nâng mắt nhìn đối phương chằm chằm: “Phải không?”
Ông chủ như thể sợ hãi, nhún nhún vai, vẻ mặt trở nên đứng đắn: “Nói nghiêm túc, cậu cũng coi như tiếp xúc gần gũi cậu ta.
Tái Xuyên bình phục thế nào?”
Tín Túc nghĩ nghĩ, “Còn có thể.
Ít nhất là không ảnh hưởng đến công tác bình thường.
Nếu không, Cục Công an thành phố cũng sẽ không đề bạt anh ta vào vị trí hiện tại.
Có điều khẳng định sẽ còn di chứng của việc nứt xương”.
Nghe tiếng mưa rơi rầm rập bên ngoài, Tín Túc thế mà lại nở nụ cười sung sướng, giọng nói mơ hồ mang theo ác ý nào đó: “Hôm qua mưa cả một đêm, anh ta hẳn rất đau đớn”.
“………” Nụ cười của cậu làm lông tóc ông chủ dựng đứng, lập tức thay đổi đề tài: “Khụ khụ.
Cậu đến đây có chuyện gì?”
Tín Túc quay đầu hỏi: “Tôi nghe nói Hứa Ninh Viễn rất có hứng thú với tổ chức từ thiện tỉnh Z?”
Tổ chức từ thiện kia cực kỳ nổi danh trong phạm vi cả nước.
Nếu Hứa Ninh Viễn làm người đại diện sẽ rất có ích đối với hình tượng tập đoàn của cả gia tộc.
Hơn nữa, tổ chức từ thiện này mặc dù bên ngoài là không có lơi nhuận nhưng cơ cấu quy mô xã hội kiểu này, những lợi ích không nhìn thấy được rất khó đánh giá hết được.
Đây giống như một khối thịt mỡ rất nhiều người đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Ông chủ không biết cậu đột nhiên hỏi chuyện này làm gì, thành thật báo cáo: “Ừm.
Hứa Ninh Viễn đã nhằm vào vị trí kia từ lâu.
Mấy năm nay vẫn luôn duy trì nhân thiết đam mê làm việc thiện, đem bản thân xây dựng thành hình ảnh một nhà từ thiện thích giúp đỡ mọi người.
Hình tượng đối ngoại bên ngoài khá hoàn mỹ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ông ta…!Sao cậu tự nhiên hỏi thăm chuyện nhà họ Hứa đó?”
Tín Túc buông ly rượu, cười lạnh: “Hèn gì.
Con trai ngoan của ông ta đang gây ra phiền toái lớn.
Cục Công an thành phố đang điều tra một vụ án mạng.
Rất có thể có quan hệ tới con trai Hứa Ấu Nghi của ông ta.
Có điều trước mắt vẫn chưa có chứng cứ rõ ràng.
Tôi vẫn còn đang điều tra”.
Ông chủ lập tức hiểu ý cậu, giọng một vẻ thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “Nếu ở thời điểm này, gia tộc họ Hứa bị tuôn ra tin tức mặt trái nào đó, những người muốn dẫm ông ta quá nhiều.
Vị trí người đại diện quỹ từ thiện, ông ta cũng không cần phải chờ mong nữa”.
Tín Túc thở ra một ngụm, giọng trầm lạnh: “Cho nên Hứa Ninh Viễn tuyệt đối không thể để tên của Hứa Âu Nghi xuất hiện trước mặt cảnh sát.
Kể cả chỉ là một kẻ tình nghi cũng đủ để người khác rêu rao”.
Ông chủ vui sướng khi thấy người gặp họa, nói: “Chuyện này có thể rất náo nhiệt đấy”.
“Bằng thủ đoạn của ông ta, chỉ sợ đã che chết miệng tất cả mọi người.
Ông ta chắc chắn tìm mọi cách bảo vệ Hứa Ấu Nghi.
Bước đi điều tra của Cục Công an thành phố lúc này…” Còn chưa nói xong, Tín Túc đột nhiên rên lên một tiếng, một tay đỡ phía sau eo.
Cảm giác lạnh buốt thấu xương từ từ xâm nhập vào cơ thể cậu.
Người đàn ông đối diện nhìn cậu, tay lau ly rượu, giọng hài hước: “Kẻ lần trước không biết sống chết dùng súng chỉ vào cậu, cỏ trên mộ đều đã cao 2 mét.
Sao nào? Lâm Tái Xuyên có đặc quyền gì ở chỗ cậu à?”
Tín Túc chịu đựng cảm giác đau bén nhọn dồn dập kéo đến, sau đó mới ngồi thẳng lưng lên, môi cười như không cười, giọng mỉa mai: “Nếu anh tò mò thì có thể thử xem sao”.
Ông chủ không có gan trêu chọc vị thần chết này, vội vàng tiễn khách: “Giờ còn không đi là cậu sẽ phải gặp mưa to đấy.
Hứa Ninh Viễn bên kia, tôi sẽ nhìn chằm chằm giúp cậu”.
Sắc trời bên ngoài vẫn tối tăm như trước, không khí nặng nề ẩm lạnh.
Xương sống từng bị súng bắn thương đau buốt.
Tín Túc bực bội cau mày, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Nam thanh niên mặc áo gió bung dù đi vào màn mưa liên miên.
Hôm nay là thứ bẩy.
Tất cả cảnh sát đội điều tra hình sư đều mặc gió, mặc mưa, chạy về tăng ca, ngoại trừ Tín Túc.
Người này nhất định là kẻ phản động trong đội.
Ngày nghỉ tuyệt đối không tăng ca.
Thời gian làm việc còn tranh thủ mọi cơ hội làm biếng.
Có thể sờ cá liền sờ cá, thậm chí còn ở ngay dưới mí mắt Lâm Tái Xuyên, giống như cậu không hề sợ lãnh đạo gây khó dễ cho mình.
Lâm Tái Xuyên đi vào văn phòng, một tay chống nhẹ trên cửa.
Sắc mặt anh thoạt nhìn hơi tái.
Dù sao anh cũng từng phải chịu trọng thương nghiêm trọng như vậy, xương cốt đứt gãy đều là sau nối lại.
Mỗi khi gặp ngày mưa dầm, cả người anh đau liên miên.
Có điều, thời gian dài bị đau, anh quen rồi nên cũng chịu được.
Anh thay đồng phục cảnh sát, giọng trầm tĩnh, nói: “Chuẩn bị thẩm vấn Trần Chí Lâm.”
Vẫn chưa thể xác định thân phận của người thứ tư được che giấu.
Hiện tại, chuyện này chỉ có ba người biết.
Mười phút ngắn ngủi trong phòng vệ sinh kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bất kể như thế nào, cũng phải nghĩ cách cạy ra miệng bọn họ.
Cảnh sát hình sự báo cáo đã dẫn nghi phạm vào phòng thẩm vấn.
Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái, đang định đi đến phòng thẩm vấn, di động trong túi bất ngờ rung lên.
Anh duỗi tay lấy di động ra.
Màn hình điện thoại hiện lên dãy số xa lạ.
“Xin chào, Lâm Tái Xuyên nghe”.
Trong di động truyền đến giọng một cô gái trẻ rất khẽ, giống như chỉ cần chạm vào lập tức sẽ tan vỡ: “Xin hỏi, là chú cảnh sát phải không?”
Lâm Tái Xuyên nhận ra người đối diện là ai, nói: “Lưu Tĩnh?”
Hôm qua, khi rời khỏi bệnh viện, anh có để lại thông tin liên hệ trên bàn.
Không ngờ vậy mà Lưu Tĩnh lại thật sự gọi đến.
Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên hơi đổi, nhẹ giọng dò hỏi: “Em có gì muốn nói với tôi à?”
Lưu Tĩnh ở đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, nói: “Chú cảnh sát, có thật là người xấu thật sự sẽ phải nhận trừng phạt không?”
Lâm Tái Xuyên nhỏ giọng, nói kiên định: “Tôi tin những lời này.
Đây là ý nghĩa cho việc tồn tại nghề này của chúng tôi”.
Lưu Tĩnh lẩm bẩm nói: “Nếu vậy, tại sao đã lâu vậy rồi, hắn vẫn đang cười?”
Lưu Tĩnh biết “hắn” là ai.
Có lẽ trong tay cô còn có rất nhiều chứng cứ.
Lâm Tái Xuyên không rõ lắm vì sao cô không thể nói ra nhưng chắc chắn cô có lý do vô cùng quan trọng.
“Minh Hoa……!Minh Hoa là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này.
Cậu ấy cứu vớt em.
Nếu không phải nhờ cậu ấy, em sẽ không sống đến bây giờ”.
“Chính em đã hại chết cậu ấy”.
Lưu Tĩnh lộn xộn, không ngừng lặp lại những lời này, giọng nói đột nhiên gay gắt đến cuồng loạn: “Bọn họ đã hại chết cậu ấy!”
Lâm Tái Xuyên bỗng nhiên có một loại dự cảm vô cùng không tốt.
Anh nhanh chóng gõ mấy chữ trên bàn phím, ra hiệu cho Chương Phỉ lập tức liên hệ bác sĩ phụ trách Lưu Tĩnh và các đồng nghiệp đang trông giữ ở bệnh viện; đồng thời, cố gắng trấn an cảm xúc của Lưu Tĩnh: “Bạn học Lưu Tĩnh, trước tiên em ổn định cảm xúc một chút.
Em còn chưa hồi phục sức khỏe, không cần kích động quá mức, được không? Chúng tôi đã có phương hướng điều tra mới.
Cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Trương Minh Hoa.
Người xấu thật sự cuối cùng sẽ bị trừng phạt”.
Nhưng Lưu Tĩnh chỉ cười một tiếng quái đản: “Sẽ không có chứng cứ.”
“Cảnh sát nghi ngờ ai, em đều biết.
Nhưng sẽ không có ai đồng ý ra làm chứng, không có một ai…”
Giọng Lưu Tĩnh run lên dữ dội nhưng lại mang theo vẻ bình tĩnh đáng sợ nào đó: “Em vốn sớm không nên tồn tại.
Nếu em đi tìm cái chết sớm một chút, Minh Hoa sẽ không phải chết”.
“Tất cả những kẻ đáng chết đều phải xuống địa ngục!”
Trong lòng Lâm Tái Xuyên đột nhiên phát lạnh: “Lưu Tĩnh! –“
Tiếng kêu kinh hoàng của bác sĩ trong di động cùng tiếng hô của Lâm Tái Xuyên trùng hợp cùng vang lên.
Bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, tiếng mưa rơi rầm rập, tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Và cả một tiếng nứt vang lên..