*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
Cao Sơn tồn tại dưới dạng linh thể, hầu hết những khả năng sinh lí bình thường đều đã không còn.
Nhưng sau khi cậu nhận ra được chân tướng phía sau, cậu vẫn cảm thấy cả người nổi da gà, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Cậu nhịn không được mà hỏi Chu Khiêm: “Chẳng lẽ kho đông lạnh mà Bạch Trụ nhìn thấy lúc trước…!là dùng để dành cho Cẩm tộc? Họ xem chúng ta như thức ăn?”
Ở Miền đất hứa có một kho đông lạnh, từng bộ phận của nhóm người ở bên ngoài vào sẽ được xẻ nhỏ, bỏ vào hộp thủy tinh được đánh số, quả thực chẳng khác gì những ngời bán thịt chia thịt heo thành các loại như thịt thăn, thịt đùi, thịt mỡ; hoặc giống như thịt bò, một bộ phận trên thân bò có thể làm bò bít tết, đôi khi thích hợp đều xào hoặc nấu canh.
Chu Khiêm nói: “Tác dụng của kho đông lạnh có lẽ là dùng để làm như vậy.”
Cao Sơn khó hiểu, hỏi: “Nhưng vì sao lại không cho trang điểm, không cho đeo trang sức? Ngoài ra, vì sao Cẩm tộc lại bắt người bên ngoài phải học nhiều thứ thế?”
Một lời thông báo vang vọng khắp chung cư.
Quản lý của Cẩm tộc nhắc nhở thời gian tắm rửa đã kết thúc, mọi người cần chuẩn bị đến giờ đi ngủ.
Chu Khiêm ra khỏi phòng tắm, Cao Sơn nhíu mày hỏi: “Và vì sao họ lại có quy định nghiêm ngặt về thời gian làm việc, nghỉ ngơi?”
“Trả lời câu hỏi đầu tiên trước.”
Chu Khiêm vừa lau tóc vừa ngồi xuống giường, quay đầu nhìn linh hồn chỉ có một mình anh thấy: “Ví dụ nhé, cậu nuôi một con gà, chuẩn bị ăn thịt nó, vậy cậu có trang điểm cho nó không?”
“Không.”
Cao Sơn cũng tự động hiểu câu trả lời cho câu hỏi sau.
Khi hiểu ra, cậu cảm thấy cả người rét run: “Nếu tôi nuôi gà để ăn thịt thì tôi không cần phải trang điểm cho nó làm gì, bởi tôi nghĩ rằng đồ trang điểm là hóa chất, có thể ngấm vào người nó, khi ăn thịt nó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.
Và có lẽ…!nó cũng ảnh hưởng tới hương vị khi ăn nữa.”
Bỗng nhiên Cao Sơn chợt nghĩ đến ví dụ một cái đầu heo.
Nếu mỗi ngày con heo đó đều được trang điểm, cậu băn khoăn không biết khi ăn mình có ăn phải vị phấn nền của nó hay không.
Ví dụ này có hơi ghê tởm.
Cao Sơn nhanh chóng lắc đầu xóa bỏ nó đi.
“Đúng thế, đeo trang sức cũng tương tự như vậy.” Chu Khiêm nói: “Thật ra đeo hoa tai cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Nhưng nó cũng có thể hủy đi tướng mạo ban đầu.
Nếu đây là một hoạt động kinh doanh, bên mua có nhiều yêu cầu khác nhau, vậy thì tướng mạo có thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng đến giá bán.
Đặc biệt là ——”
“Khi mọi người đeo những món trang sức nhọn, đôi khi sẽ vô tình khiến mình bị thương, rách da để lại sẹo chẳng hạn, như vậy càng tệ hơn.
Tôi nghĩ rằng thông qua đánh giá nhu cầu của người mua, quản lý Cẩm tộc đã dứt khoát cấm người ở bên ngoài đeo trang sức.”
Trong không gian ý thức, Chu Khiêm nghe thấy giọng của Bạch Trụ: “Cẩm tộc không cho người bên ngoài uống rượu, lí do cũng khá dễ đoán.
Uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, ảnh hưởng đến cả nội tạng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hương vị khi ăn.”
Cao Sơn vẫn còn một vấn đề chưa rõ: “Vậy còn việc đi học, huấn luyện thể chất và tẩy não…!Tôi cảm thấy nếu chỉ xem con người như thức ăn thì làm những việc này cũng quá kì quái.”
Chu Khiêm đáp: “Đúng thế.
Nếu chỉ xem người ở bên ngoài như là thức ăn không thì vẫn còn vấn đề chưa tỏ tường.
Đầu tiên là từ manh mối mà cậu đã tra xét đã thấy có chỗ không thích hợp.”
Thông qua quá trình điều tra của Cao Sơn, cậu đã di chuyển quanh khu vực chân núi cũng chỉ nhìn thấy một khu vực nhỏ có chung cư hình vỏ trứng và phòng huấn luyện cho người ở bên ngoài mới đến.
Nơi đây như một thị trấn nhỏ, người dân sinh sống chỉ có người ở bên ngoài vừa đến Miền đất hứa.
Nếu muốn đổi một cách gọi khác đáng sợ hơn thì có thể xem nơi này như một trại chăn nuôi.
Những khu đất trống còn lại hiện đang trong trạng thái hoang phế, một số khu vực khác đang tiến hành đặt móng.
Trước đây, Chu Khiêm từng phỏng đoán rằng Cẩm tộc đang làm thí nghiệm với những người ở bên ngoài.
Khi đã có bước phát triển đột phát trong quá trình thí nghiệm, Cẩm tộc đã mở rộng quy mô thí nghiệm của mình.
Trong trường hợp này, “mộ địa” ở gần chung cư hình vỏ trứng đã có rất nhiều hộp thủy tinh đựng thịt, chứng tỏ trước khi họ đến đây đã có rất nhiều người ở bên ngoài thiệt mạng trong chung cư kia.
Nhưng về mặt bản chất, hầm đông lạnh vẫn có giới hạn.
Cho nên có thể suy đoán rằng phần lớn người bên ngoài vào Miền đất hứa, đến ở nơi này đều được xem là thức ăn cung cấp cho Cẩm tộc.
Đổi một hướng nhìn khác cũng có bằng chứng chứng minh cho suy đoán này —— trong quá trình nhóm Chu Khiêm ở đây, số lượng người chết cũng khá hữu hạn
Tuy không biết số lượng dân cư cụ thể của Cẩm tộc là bao nhiêu nhưng nếu Cẩm tộc thật sự xem con người như là thức ăn chủ yếu thì số lượng người ở bên ngoài đến đây không đủ để cung cấp cho họ ăn.
Chu Khiêm nói: “Tổng hợp lại tất cả, tôi nghĩ rằng Cẩm tộc có hành vi ăn thịt người, họ xem người ở bên ngoài đến đây như là súc vật.
Nhưng cũng chưa phải toàn bộ chân tướng.
“Nếu chỉ đơn thuần là để ăn thì họ có thể trực tiếp nhốt mọi người lại, ép buộc mọi người không được trang điểm, đeo trang sức, quy định nghiêm khắc thức ăn mà mọi người ăn…!Làm như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng họ lại tiêu hao nhiều sức lực để tẩy não mọi người.
Vậy mục đích của họ là gì?”
Bây giờ, không cần Chu Khiêm giải thích nhiều thêm, trong đầu Cao Sơn lóe lên một đáp án ——
Có lẽ Cẩm tộc đang muốn nuôi dưỡng thú cưng, những con vật đó phải ngoan ngoãn, phục tùng chủ nhân một cách tuyệt đối.
Khi người ở bên ngoài vừa đến Miền đất hứa, Cẩm tộc đã giúp họ thoát khỏi tình cảnh khắc nghiệt, đói khổ ở bên ngoài, họ không cần phải sống trong tuyệt vọng, bất lực vì họ đã tìm thấy thiên đường.
Cẩm tộc đã cho họ cảm giác được sống ở thiên đường ——
Họ cho những người ở bên ngoài ăn uống cao lương mĩ vị, không những vậy luôn quan tâm, chăm sóc đến những con người bất hạnh ngoài kia.
Những người ở bên ngoài tự khắc sẽ xem Cẩm tộc như là hiện thân của thần.
Ngoài ra, ở đây còn có sự kiện “ma quỷ” giết người đáng sợ, người ở bên ngoài muốn sống sót thì cần phải dựa vào sự bảo vệ của Cẩm tộc.
Để nhận được sự bảo vệ của Cẩm tộc, họ cần phải nghe theo những quy tắc hà khắc mà Cẩm tộc đề ra, họ cần phải vượt qua bài kiểm tra của Cẩm tộc để được ở lại đây.
Đã tận hưởng cuộc sống ở thiên đường, nào ai còn muốn quay về thế giới khắc nghiệt ngoài kia?
Đối diện với nỗi sợ hãi có thể bị Cẩm tộc đuổi ra ngoài, nhóm người ở bên ngoài không dám lơ là cảnh giác, luôn đè nặng áp lực lên bản thân bằng mọi giá phải vượt qua bài kiểm tra, phải tìm mọi cách để lấy lòng Cẩm tộc.
Như vậy họ không hề sống một cách thanh thản, an nhàn mà lúc nào cũng căng thẳng, lo lắng, bất an, họ cũng ngày một dựa dẫm, thậm chí quỳ gối phục tùng Cẩm tộc.
Cuối cùng, nhóm người ở bên ngoài biết Cẩm tộc có vô cùng đáng sợ.
Họ biết rõ một điều —— không một ai dám làm trái lời Cẩm tộc.
Không bao giờ có mối quan hệ bình đẳng, yêu thương, đùm bọc giữa Cẩm tộc và người ở bên ngoài.
Bởi giữa cả hai có sự chênh lệch quá lớn.
Đặc biệt khi người ở bên ngoài đã bị tẩy não, căm hận dòng máu của mình, cảm thấy tộc người của mình là những kẻ tội đồ, họ càng cảm thấy Cẩm tộc ở vị trí xa vời không thể với tới.
Trong mắt họ, họ là tội đồ, còn Cẩm tộc là nhân loại cao cấp đã có thể chạm đến thần linh.
Trong vô thức, họ đã xem Cẩm tộc là một chủng loài khác so với mình —— chính bản thân họ đã cam tâm tình nguyện xem bản thân là chủng tộc thấp kém nhất.
Dần dà, dưới sự giáo dục của Cẩm tộc, những người bên ngoài đã sống theo một quy luật nhất định; lượng thức ăn cũng đã được khống chế; họ sẽ không bao giờ muốn yêu, muốn kết hôn hay là kết giao bạn bè…
Thật ra Cẩm tộc không quan tâm đến việc người ở bên ngoài phải ngủ bao nhiêu lâu, phải làm việc bao nhiêu lâu.
Cẩm tộc có đủ lương thực, thực phẩm, họ cũng không quan tâm nhóm người ở bên ngoài sẽ ăn bao nhiêu cân thịt bò.
Họ đặt ra những quy định nghiêm ngặt đó là để huấn luyện người ở bên ngoài, khiến cho họ nghe lời, dần dà phục tùng Cẩm tộc.
Cũng giống nhiều công ty ở thế giới hiện thực, họ đăng thông báo tuyển dụng, trước khi cho nhân viên mới công tác sẽ cho nhân viên cũ hướng dẫn trong thời gian thử việc, cường độ làm việc của thực tập sinh còn cao hơn cả người làm việc hình thức.
Theo thời gian, nhóm người ở bên ngoài sẽ hoàn toàn phục tùng theo mệnh lệnh của Cẩm tộc.
Cẩm tộc muốn cho họ bao nhiêu giờ để ngủ, họ sẽ ngủ bấy nhiêu giờ; Cẩm tộc muốn cho họ ăn gì, họ sẽ ăn cái đó.
Họ sẽ vứt bỏ chính mình, trở thành một giống loài mới tuyệt đối trung thành với Cẩm tộc.
Đến lúc đó, quá trình huấn luyện của Cẩm tộc đã thành công.
“Cẩm tộc đang nuôi chúng ta thành những con chó.
Nhưng thật ra tôi nghĩ rằng nhân loại thuần hóa chó hoang thành chó nhà ngày trước còn nhân đạo hơn so với họ.
Cuối cùng ——”
Ánh mắt Chu Khiêm sâu thăm thẳm: “Vì sao chỉ chọn những người có chỉ số thông minh thấp vào đây? Người thông minh sẽ phát hiện hết mọi thứ, tìm cách phản kháng, việc tẩy não sẽ khó khăn hơn nhiều.”
Híp mắt, Chu Khiêm nói: “Ngoài ra, vì sao lại không cho kết bạn? Vì nếu trong số những người ở bên ngoài tỉnh ngộ, người đó có khả năng kéo bè kéo phái, uy hiếp Cẩm tộc, cho nên Cẩm tộc đã ngăn chặn mọi khả năng những người ở bên ngoài có thể liên kết với nhau.”
—— Nắm trong tay thành tựu khoa học kĩ thuật tiên tiến, khai thác nguồn năng lượng dồi dào vô hạn, người máy cũng đã thay họ làm phần lớn công việc hằng ngày…
Vậy thì mỗi ngày người của Cẩm tộc làm gì?
Sinh hoạt của họ dần trở nên nhàm chán.
Nuôi những con mèo, con chó, con thỏ…!đã không còn thỏa mãn ham muốn của họ; niềm vui của trò chơi điện tử cũng có giới hạn, huống hồ không phải ai cũng thích chơi trò chơi.
Như vậy thì có thể dẫn những con người ngu muội, thấp kém vào đây để thuần hóa họ.
Điều này chẳng phải càng thú vị hơn, càng có cảm giác thành tựu hơn sao?
Theo chu kì, họ sẽ tuyển chọn người ở bên ngoài vào Miền đất hứa.
Sau đó cho những người này tiếp nhận huấn luyện.
Nếu có ai không phù hợp điều kiện hoặc có tính uy hiếp với Cẩm tộc, trực tiếp giết chết.
Khi những người bên ngoài vừa đến, bắt họ vất vả kiếm tiền mua mộ địa thự chất là để Cẩm tộc “bảo quản” thịt của họ tươi mới ở trong kho đông lạnh…
Chẳng phải thú vị lắm sao?
Cẩn thận ngẫm lại, quá trình thuần hóa cũng không phải quá mệt mỏi.
Chỉ cần thuần hóa được nhóm người thứ nhất, chọn vài người làm giáo viên, để họ tiếp tục giáo dục cho nhóm người tiếp theo, từ lời nói đến hành vi đều mẫu mực trung thành với chủ nhân là Cẩm tộc.
Thậm chí ngay cả thức ăn của họ cũng không cần để người máy chuẩn bị nữa.
Họ có thể tự mình nuôi dưỡng chính mình, tự mình nấu cơm, tự lực gánh sinh.
Cẩm tộc chỉ cần nhìn họ tự biến bản thân thành những con chó nghe lời Cẩm tộc là được.
Còn những người không thể huấn luyện thể chất với cường độ cao, sau này không thể chơi trò chơi cho Cẩm tộc giải trí thì sao? Nếu vứt đi thì thật đáng tiếc đúng không?
Vậy thì khảo sát xem trong Cẩm tộc có ai thích ăn thịt mỡ không.
Hay lắm, có người trả lời, Bắc Thời Vũ trông thật ngon miệng.
Sau này Bắc Thời Vũ không có thể lực để làm bất kì điều gì, cũng không thể giúp chủ nhân giải trí, cũng không thể tham gia cuộc thi đấu nào, không mang lại vinh dự cho chủ nhân…!Thế thì cần nhanh chóng nuôi lớn Bắc Thời Vũ, bán giá tốt, người mua có thể ăn một bữa tiệc lớn.
Khi xử lí thi thể cần phải nhanh chóng, như vậy mới bảo đảm được độ tươi của thịt.
…
Đêm dài.
Khôi Na hoàn thành xong công việc, chuẩn bị dịch chuyển về nhà thì thấy trợ lý đi theo sau ấp úng muốn nói gì đó.
“Làm sao?” Khôi Na hỏi.
Sau đó cô ả nhớ đến buổi tối nay mọi người cùng nhau ăn thịt nướng BBQ, thịt được cung cấp từ chung cư hình vỏ trứng.
Ban quản lý của họ đã bán được Bắc Thời Vũ cho bên mua, thu được không ít tiền, đây là một sự kiện đáng mừng.
Gương mặt Khôi Na đã được trang điểm đậm, cô ả nhấp một ngụm rượu, gõ ngón tay lên trán trợ lý: “Cậu lại cảm thấy không đành lòng?”
Trợ lý nhíu mày: “Tôi…!Tôi chỉ cảm thấy…”
“Tộc trưởng từng nói với tôi một câu.
Bây giờ tôi sẽ nói lại cho cậu biết.”
Khôi Na cười nói: “Nhân loại ở ngoài kia đều là tội đồ.
Thần gieo tai ương xuống trái đất là để giết họ, họ chỉ may mắn sống sót mà thôi.
Ngay khi đại hồng thủy xuất hiện, chúng ta đã không cùng chủng loại với họ nữa…”
“Tất cả bọn họ đều có tội, là những kẻ hạ đẳng ti tiện.
Như vậy thì sao chúng ta không thể giết họ, xem họ như trâu bò bình thường?”
“Cho nên chúng ta không cần phải gọi họ là người làm gì.
Tôi thấy đúng hơn là phải gọi “dê hai chân”.
Cậu thì sao? Cậu nên tỉnh táo hơn đi, đừng xem những thứ đó là đồng loại.”
“Chúng ta làm như thế…!chẳng lẽ không có tội sao?” Trợ lý hỏi: “Nếu Thần thật sự tồn tại, Thần có trách phạt chúng ta không?”
“Khi cậu ăn thịt dê, thịt bò, cậu có cảm thấy mình có tội không?” Khôi Na hỏi lại.
Trợ lý không đáp.
Khôi Na vỗ vỗ vai trợ lý: “Những lời này có thể nói trước mặt tôi.
Nếu nói với người khác, cậu chắc chắn sẽ chết.
Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Nói xong, Khôi Na giơ một tay lên.
Ngay lập tức có một người máy ở bên cạnh đi đến, xoa bóp vai cho Khôi Na.
Khôi Na thoải mái ngáp một cái, nói với trợ lý: “Tôi nói cho cậu biết, những nhân loại thấp kém kia còn chẳng bằng người máy.
Tiếc là người máy chỉ biết nghe lời, sử dụng hoài cũng chán.
Thuần hóa nhân loại thấp kém kia chẳng phải thú vị hơn nhiều, cậu thấy đúng không?”