Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 60: Phải Ngoan



Ngày hôm sau tiễn Diêm Mặc đi rồi, Chử Thanh Huy tốn non nửa buổi sáng nghe quản sự báo cáo sự vụ lớn nhỏ trong phủ cùng khoản mục sổ sách.

Nay trong phủ chỉ có hai vị chủ nhân là nàng cùng Diêm Mặc, lại mới khai phủ không bao lâu, cứ năm ngày quản sự sẽ báo cáo một lần, báo đi báo lại đều là những việc nhỏ vụn vặt, Chử Thanh Huy nghe đến cụt hứng.

Tử Tô thấy nàng không có hứng thú, bèn nhân lúc đáp lời quản sự bèn hỏi: “Hôm qua ta nghe nói ở tiểu viện phía Tây có một cây táo vô cùng tươi tốt, hai ngày nay quả đã chín rồi, chuẩn bị hái táo xuống phải không?”

Chử Thanh Huy lần đầu nghe nói việc này, tò mò hỏi: “Cây táo gì?”

Tử Tô đáp: “Nô tỳ cũng chỉ nghe đồn thôi, theo lời đồn cây táo đó hơn mười năm trước được một vị danh sĩ trồng xuống, trải qua mưa gió nay đã cao lớn kết quả trĩu cành, lá tốt lạ thường. Lúc xây phủ công chúa, những đại nhân ở công bộ dâng thư lên bệ hạ, trưng cầu ý kiến nên xử lý cây táo này thế nào. Bệ hạ cảm động nghĩ nó sinh trưởng không dễ gì bèn giữ lại, bây giờ là tháng chín vừa vặn là mùa quả chín.”

“Còn có chuyện này sao? Ta lại không biết.” Chử Thanh Huy tò mò, ngồi thẳng người dậy, hỏi quản sự đó: “Quả đã hái xuống chưa?”

Quản sự vội nói: “Hồi bẩm công chúa, còn chưa ạ, nô tài đang chuẩn bị hôm nay cho người hái xuống.”

Chử Thanh Huy vui vẻ: “Vậy thì ngay bây giờ đi, ngươi đi gọi vài người hái táo, ta cũng muốn xem náo nhiệt.”

Quản sự vội lui xuống sắp xếp, hắn cũng là một người thông minh lanh lợi biết công chúa muốn nhìn thứ mới lạ thú vị, bèn cố ý không sai bảo những người có kinh nghiệm đi hái táo, mà đặc biệt tìm vài hài tử choai choa, cho bọn họ cầm một cây thân trúc dài, đứng dưới cây táo gõ gõ đánh đánh.

Chử Thanh Huy thấy những hài tử đó tay xách giỏ lớn, nâng thân trúc dài hơn thân mình, thất tha thất thểu hi hi ha ha, trên mặt đỏ ửng, dáng vẻ ngây thơ, trông quả thật vô cùng vui vẻ.

Bốn năm hài tử vừa chơi đùa vừa hái quả khoảng nửa canh giờ, cuối cùng hái đầy một giỏ táo có xanh có đỏ.

Chử Thanh Huy đích thân chọn từ trong đó ra những quả to nhất chín nhất, đựng trong tráp sai người đưa vào cung cho đế hậu Thái tử cùng dùng thử. Sau đó cho cung nữ rửa đĩa để bản thân ăn hai quả, còn lại thưởng cho mọi người ở sân chia nhau ăn.

Quản sự thấy nàng có hứng thú, sau đó mới cho những tên có kinh nghiệm hái toàn bộ táo xuống, một cây táo tổng cộng hái xuống hơn ba trăm cân quả, có thể nói là quả to nặng trĩu.

Chử Thanh Huy chỉ thích vui đùa, nếu để nàng ăn táo thì ngược lại ăn không được bao nhiêu quả. Những quả táo đó nàng để Tử Tô chọn ra vài quả tươi ngon tặng cho vài phủ xem như là giao hảo, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng đây là năm đầu tiên nàng khai phủ đã gặp được mùa, cũng tính là một khởi đầu tốt muốn để người khác cùng chia sẻ vận may, số còn lại thì chia cho hạ nhân trong phủ.

Tâm tình nàng tốt, lại nghĩ từ lúc khai phủ đến nay chưa thưởng gì cho mọi người bèn mượn cơ hội này phát tiền tiêu vặt nhiều hơn một tháng, như vậy người cả phủ đều sẽ vui vẻ giống như nàng rồi.

Sau ngọ thiện, Chử Thanh Huy đánh một giấc xong tỉnh lại, dựa ở trên giường vô cùng buồn chán vạch ngón tay đếm, phát hiện hôm nay là ngày Lâm Chỉ Lan về nhà mẹ.

Trong lòng nàng đang dự tính, lúc nào phù hợp đến Trương phủ bái phỏng một chuyến thì nghe Tử Tô đến báo, Lâm Chỉ Lan cùng Trương Chí Châu cầu kiến.

Chử Thanh Huy sau khi bất ngờ qua đi vội lệnh người đưa bọn họ đến chính sảnh hầu hạ trà nước, còn bản thân thay xong y phục mới đi ra gặp khách.

Trong sảnh đường, Lâm Chỉ Lan trang điểm theo kiểu phụ nhân đã có chồng, trang điểm trên mặt cũng tươi đẹp hơn so với trước khi xuất giá, nàng cúi đầu uống một hớp trà xong định đặt xuống khay trà thì bên cạnh có một cánh tay duỗi ra, phủ lên mu bàn tay nàng còn nhẹ nhàng sờ một cái.

Lòng Lâm Chỉ Lan run rẩy vội rụt tay lại, thiếu chút nữa đã lật đổ nước trà, trong lòng vừa xấu hổ vừa rối loạn, căn bản không dám đối mắt với người bên cạnh.

Kẻ đầu sỏ lại cười đùa cợt nhả, lại duỗi tay ra chuẩn bị diễn lại trò cũ.

Lâm Chỉ Lan đành phải nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ sắp đến rồi.”

“Không sao đâu, ta không nghe thấy tiếng bước chân nào.” Trương Chí Châu muốn kéo lấy tay nàng.

Thanh thiên bạch nhật, cách không xa còn có cung nữ khoanh tay đứng hầu, Lâm Chỉ Lan nào có hứng thú cùng hắn lôi lôi kéo kéo, vội nghiêng người tránh ra, xấu hổ đến mức cả mặt đỏ hồng, “Chàng đừng như vậy……”

Trương Chí Châu không thèm chớp mắt nhìn nàng chăm chú, trên mặt đầy vẻ thèm muốn. Cũng không trách hắn được, mười bảy mười tám tuổi đầu đây chính là thời kỳ tinh lực dồi dào nhất, một khi cưới được thiếu nữ xinh đẹp mà lòng luôn tâm niệm còn là buổi đầu tân hôn, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc dính lấy nhau, ôm ở trong lòng.

Thành thân chưa đến hai ngày, Lâm Chỉ Lan đã hiểu rõ tính quấn người của hắn, lúc này chỉ có thể trước ánh mắt nóng bỏng của hắn cúi đầu càng thấp.

Cũng may không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng châu thoa ngọc bội va chạm, Chử Thanh Huy được các cung nữ vây quanh bước vào chính sảnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: Không Thể Mượn Tiền Của Anh Ta

“Biểu tỷ.” Lâm Chỉ Lan thở phào một hơi, vội đứng dậy đón tiếp. Ở nơi riêng tư như thế này, lại không có người ngoài ở đây, nàng cùng Chử Thanh Huy chưa từng câu nệ lễ tiết giữa công chúa với thần nữ.

Lại nhìn Trương Chí Châu, hắn không biết lúc nào đã thu vẻ mặt vô lại vừa rồi, nghiêm túc hành lễ.

Chử Thanh Huy kéo Lâm Chỉ Lan đến nhìn trên dưới một lượt, mới bảo Trương Chí Châu đứng dậy, “Ta đang tính xem khi nào đến Trương phủ bái phỏng thì muội đã đến trước rồi. Hôm nay đã hồi phủ gặp dì dượng?”

Lâm Chỉ Lan gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vừa sáng đã về đến phủ, ở trong nhà dùng xong ngọ thiện, cùng mẫu thân trò chuyện một lúc, bây giờ đến bái kiến biểu tỷ.”

“Hai ngày nay ở Trương phủ thế nào, có ai bắt nạt muội không?” Chử Thanh Huy cố ý khi có mặt Trương Chí Châu mà hỏi câu này, lúc nói chuyện còn nghiêng mắt nhìn hắn.

Trương Chí Châu khuôn phép đứng bên cạnh, hắn mặc cẩm bào đầu cài ngọc quan, người không biết còn cho rằng đây là công tử nhã nhặn tuấn tú. Trên thực tế tuấn tú thì có tuấn tú, nhã nhặn lại không nhã nhặn, cả hai đều không ăn nhập với nhau.

Lâm Chỉ Lan mặt hơi đỏ cũng xoay đầu nhìn hắn, khe khẽ lắc đầu, “Không ai bắt nạt muội.”

Chử Thanh Huy lòng biết nàng tuy tính tình tốt, nhưng cũng không dễ để người khác tùy ý gây khó dễ. Nhưng Trương Chí Châu đã cưới Lâm Chỉ Lan rồi, lần đầu tiên quang minh chính đại đến cửa, nàng phải thị uy với hắn một chút để cho hắn biết nhà mẹ của biểu muội không phải dễ trêu chọc, để hắn sau này không dám có suy nghĩ bắt nạt biểu muội mới được.

Nghĩ như vậy, nàng đặc biệt nói: “Hai người chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy không phải là tỷ muội ruột nhưng lại hơn hẳn tỷ muội ruột. Tuy hiện tại chúng ta đều đã xuất giá rồi nhưng vẫn sẽ giống như trước kia, hễ có người khiến muội chịu một chút uất ức nào, xem ta có tha cho hắn hay không.”

Trương Chí Châu nào biết đây là đang mỉa mai bản thân, nhưng cũng sờ mũi thành thành thực thực nghe vào. Về tư mà nói, công chúa là biểu tỷ của vợ hắn cũng là biểu tỷ của hắn, đương nhiên phải có vài phần tôn trọng. Về công mà nói, công chúa là công chúa, lời của công chúa đương nhiên càng phải nghe. Vả lại, hắn thương vợ còn không hết nào nỡ khiến nàng chịu uất ức. Đương nhiên, chút tình thú chốn khuê phòng giữa phu thê với nhau, không thể tính là bắt nạt được.

Chử Thanh Huy cũng là lần đầu tiên lên mặt, làm người nhà mẹ, loại lời nói vừa rồi lúc trên đường đến đây nàng đã nghĩ rất nhiều lần, hiện tại nói ra rồi lại hồi tưởng một phen, tự cảm thấy rất có uy lực không đánh rơi thể diện của người làm đại biểu tỷ như nàng, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

Ba người ngồi xuống, cung nữ lần nữa dâng trà lên.

Chử Thanh Huy nói chút chuyện trong nhà, hỏi hai vị trưởng bối trong nhà Trương Chí Châu thân thể như thế nào, gần đây làm chức quan nhỏ đó có thuận lợi hay không vân vân, không lâu sau đã tìm lí do vội vàng dắt Lâm Chỉ Lan đến hậu viện, bỏ rơi biểu muội phu trong sảnh đường, sai người dâng trà rót nước tiếp đãi cho tốt.

“Bọn muội đến muộn một bước, buổi sáng trong phủ mới cho người hái táo, rất thú vị.”

“Chính là những thứ trước đó biểu tỷ cho người đưa đến phủ? Muội cũng nếm thử qua, mùi vị rất ngon.” Lâm Chỉ Lan cùng nàng men theo đường mòn quanh co trong vườn, cuối cùng dừng lại ở đình nghỉ chân.

Các cung nữ đi trước một bước, trải đệm gấm lên bàn đá ghế đá trong đình, bày trà quả lên, sau đó mời hai người tiến vào.

Chử Thanh Huy cầm lên một viên bánh ngọt vị mặn phòng bếp mới làm ra, cắn ngụm nhỏ tỉ mỉ thưởng thức, cảm thấy mùi vị không tính là mới lạ, rồi mới giãn mày, “Muội nói thật với ta, người trong Trương phủ thế nào?”

Lâm Chỉ Lan hiểu nàng lo lắng cho mình, bèn tỉ mỉ nói ra. Nhân khẩu trong Trương phủ không nhiều cũng không tính là ít, Trương tướng quân và phu nhân tổng cộng sinh có hai nữ hai nam, trong đó trưởng nữ gả xa không ở trong kinh, trưởng tử nhiều năm trước đã thành thân, năm trước mới sinh đích trưởng tôn, đầu năm nay lại sinh một tôn nữ, Trương Chí Châu là con trai thứ hai, dưới hắn còn một muội muội chưa đầy mười tuổi.

“Trong phủ hiện nay do đại tẩu chủ trương việc bếp núc, muội không phải là người lớn nhất nên việc quản gia không cần đến muội, cũng không phải là nhỏ nhất nên việc pha trò gây cười trước mặt trưởng bối tự có tiểu bối làm, cha mẹ chồng yêu quý, cô tẩu hòa thuận, hai ngày qua ngoại trừ sớm chiều phụng dưỡng, còn lại cũng không khác lúc chưa xuất giá rất nhàn rỗi, biểu tỷ không cần lo lắng cho muội.”

Lời này nếu là người khác nói ra nghe có lẽ trong lòng đang bất mãn, hy vọng được quản gia ham muốn quyền lực, nhưng từ miệng Lâm Chỉ Lan nói ra Chử Thanh Huy biết đây chính là trong lòng biểu muội thật sự nghĩ vậy.

“Ta vốn định vài ngày nữa sẽ đến Trương phủ một chuyến, nay nghe muội nói người trong phủ đều rất ôn hòa, bây giờ muội mới qua cửa không lâu, nếu ta gióng trống khua chiêng đến đó, ngược lại như có ý giễu võ dương oai, tự nhiên thêm phiền phức cho muội. Vậy thì đợi một thời gian nữa, sau kỳ tân hôn ta sẽ đến thăm muội.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trong lòng Lâm Chỉ Lan cảm động, nắm lấy tay nàng, “Nếu biểu tỷ đến thăm muội, muội sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón.”

Chử Thanh Huy lại có chút quở trách, “Giữa muội với ta còn cần khách sáo như vậy? Nhưng mà, ta tuy không thể đến thăm muội nhưng rất hoan nghênh muội đến tìm ta bất cứ lúc nào. Nếu có người mời muội tham gia hội ngâm thơ hay tiệc thưởng hoa gì đó, nếu thuận tiện muội cũng mang theo ta để tăng thêm náo nhiệt.”

Vừa nghe đến tiệc thưởng hoa, Lâm Chỉ Lan liền cười, “Sao, những cúc vàng trong cung, biểu tỷ còn chưa ngắm đủ sao?”

Chử Thanh Huy nhíu mày nhìn nàng, “Còn nhắc đến việc này sao? Chỉ là một buổi tiệc thưởng hoa thôi, lại náo ra không ít sóng gió. Gần đây muội có gặp Hàm Quân không?”

Lâm Chỉ Lan thôi cười, lắc lắc đầu, “Trước thành thân, cô ấy có cho người đưa lễ cho muội.”

“Nghe nói vì việc đồn đại lúc trước, cơ thể Tần phu nhân luôn không tốt, Hàm Quân luôn trông nom mẫu thân, nay sự tình đã lắng xuống rồi ta định mời muội ấy cùng xuất hiện ở vài trường hợp, để rửa sạch thanh danh.”

Lâm Chỉ Lan nghe xong, tán thành nói: “Quả thật nên như vậy, biểu tỷ thân phận đặc biệt, Hàm Quân lại sống lâu ở Tây Bắc, hai người đối với hình thức của những gia đình trong kinh thành không quen thuộc bằng muội, việc này cứ giao cho muội làm đi.”

“Tân hôn yên vui sao dám làm phiền biểu muội, nếu để muội chịu mệt sợ rằng ta lại tìm phiền phức cho biểu muội phu rồi, vì vậy mà hắn muốn đến tìm ta tính sổ mất.” Chử Thanh Huy cười nói.

“Biểu tỷ luôn trêu chọc muội.” Lâm Chỉ Lan xấu hổ cắn môi, “Muội chưa từng trêu chọc biểu tỷ cùng phò mã bao giờ.”

Chử Thanh Huy tuy thích trêu biểu muội nhưng bản thân lại chịu không được khi bị người khác trêu, sợ Lâm Chỉ Lan thật sự muốn lấy nàng cùng Diêm Mặc ra trêu chọc bèn yếu thế nói: “Không nói nữa không nói nữa, mời biểu muội uống trà.”

Cũng may Lâm Chỉ Lan không hề chuẩn bị làm chút chuyện gì, dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Chạng vạng, Lâm Chỉ Lan và Trương Chí Châu tay nắm tay cáo từ.

Chử Thanh Huy nhìn sắc trời, sai người trình thực đơn tối nay lên, sau khi liếc mắt nhìn qua, thêm bớt một hai món xong mới để bọn họ đi chuẩn bị bữa tối.

Tuy biết Diêm Mặc muốn về thành nhưng nàng nghĩ rằng sẽ không sớm như vậy, buổi chiều lúc cùng Lâm Chỉ Lan dùng chút bánh ngọt rồi giờ cũng không cảm thấy đói, bèn chuẩn bị đợi hắn về dùng thiện chung.

Ý thu dần đậm, mặt trời lặn ngày càng sớm, hết ngày ánh sáng từ trên đỉnh núi biến mất, đối diện cơn gió thổi đến mang theo chút hơi lạnh.

Chử Thanh Huy ngồi bên cửa sổ, lấy một quyển sách giải trí định giết thời gian.

Đợi đến đèn hoa thắp lên, trong màn đêm xuất hiện một hai đốm sáng, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, ở ngoài cửa dừng trong chốc lát, Tử Tô rất nhanh tiến vào hồi bẩm, “Công chúa, phò mã gia trở về rồi.”

“Nước nóng chuẩn bị xong chưa? Mau cho người xách lên, bữa tối cũng chuẩn bị mang lên đi.” Chử Thanh Huy khép sách lại, dặn dò vài câu rồi bước chân nhanh chóng đi ra ngoài.

Vừa đi đến cửa phòng đã thấy Diêm Mặc sải rộng chân mà đến, cuộn ngoại bào mang chút phong sương lên, nhưng trên mặt ngược lại không thấy mệt mỏi.

“Tiên sinh trở về rồi.”

Diêm Mặc nhìn nàng gật đầu, vài bước lớn đã vượt qua đình viện, nhấc tay nàng lên nắm ở trong tay cảm thấy có chút lạnh, nói: “Lại trúng gió rồi?”

“Không có mà.” Chử Thanh Huy chột dạ le lưỡi.

Diêm Mặc cũng không vạch trần, chỉ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng x.oa nắn, muốn đem hơi ấm của mình chia xớt cho nàng.

Chử Thanh Huy vội tìm đề tài, “Tiên sinh nhất định đói rồi phải không, đi rửa mặt trước đi, chúng ta cùng dùng thiện.”

Ấn đường Diêm Mặc khẽ nhíu lại, “Muộn như vậy rồi, còn chưa dùng thiện? Sau này không cần đợi ta.”

“Ừm…… Thiếp sớm đã dùng rồi, hiện tại thấy hơi đói muốn cùng chàng ăn thêm chút nữa.” Chử Thanh Huy vội giải thích, dường như vì để tăng độ tin cậy trong lời nói của mình, còn ra sức gật đầu.

Diêm Mặc chẳng nói đúng sai.

Đi vào phòng, nước nóng đã xách lên rồi, hắn thả tay Chử Thanh Huy vào nước nóng ngâm một lúc sau đó rửa mặt và tay mình.

Qua loa rửa mặt một phen, hai người đến ngoài sảnh dùng thiện.

Diêm Mặc đối với món ăn không hề để tâm, tuy không quá thích món ngọt nhưng lúc trước ở Hàm Chương điện, Chử Thanh Huy mỗi ngày đưa lồng cơm đến hắn vẫn có ăn một ít, bình thường nếu gặp phải món ăn hợp khẩu vị cũng không thấy hắn lộ vẻ yêu thích nào.

Chử Thanh Huy không biết điều này, trước còn cho rằng hắn có sở thích ăn đồ ngọt giống mình, những ngày qua để tâm quan sát mới phát hiện người này tuy không kén chọn nhưng nếu cơm trên bàn có vị cay, hắn sẽ gắp nhiều hơn hai đũa.

Nàng không ăn cay được, không cẩn thận đụng phải lập tức nước mắt ròng ròng mũi lưỡi đỏ rực, nhưng dù vậy không ảnh hưởng nàng bày một nửa món ăn trên bàn chiếu theo khẩu vị của mình, nửa còn lại thì chiếu theo khẩu vị của Diêm Mặc mà làm.

Vì vừa rồi lỡ nói dối bản thân đã dùng xong bữa tối, Chử Thanh Huy sau khi ăn non nửa bát cơm bèn lén lút liếc nhìn Diêm Mặc, chuẩn bị đặt đũa xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 779: Ham muốn (5)

“Không có khẩu vị?” Diêm Mặc lập tức nhìn qua.

“No rồi.” Chử Thanh Huy nhỏ giọng nói.

Diêm Mặc duỗi tay sờ trán nàng, “Có phải cảm lạnh không, ăn không vào?”

Chử Thanh Huy vội lắc đầu, “Không có.” Trong lòng lại đang ai khóc, lỡ một lần nói dối sau đó phải rào trước đón sau những lời nói dối đó, sớm biết vậy vừa rồi nên thừa nhận mình ăn nhiều bánh ngọt không dùng thiện đúng giờ, chẳng qua để tiên sinh giáo huấn một hai câu thôi có lẽ không khó xử như vậy.

Diêm Mặc nhíu mày nhìn phần cơm còn thừa lại trong bát nàng, lấy một cái bát sạch khác múc một muỗng lớn trứng tam tiên phù dung đưa qua, ôn tồn nói: “Từ từ ăn, tiếp tục cùng ta dùng chút nữa.”

Chử Thanh Huy cũng không phải ăn no thật, thêm bản thân đang chột dạ nhưng được hắn dùng lời nói ôn hòa khuyên một hồi, căn bản không dám nói gì nhiều, vội ôm bát lên vùi đầu ăn.

Dùng xong bữa tối, tắm gội xong xuôi, sắc trời cũng không còn sớm.

Chử Thanh Huy dựa trên đầu giường, trên tay đang lật quyển sách lúc nãy còn chưa xem xong, bỗng nhiên một bàn tay lớn duỗi ra, rút đi quyển sách của nàng.

Người Diêm Mặc mang theo hơi nước đứng ở bên giường, thuận tay ném ra sau lưng, quyển sách đó bị hắn ngay ngắn bỏ lên giá sách.

“Còn chút nữa là xem xong rồi.” Chử Thanh huy khẽ bĩu môi, dịch vào phía trong giường nhường cho hắn một chỗ trống.

Diêm Mặc vén chăn lên nằm vào, duỗi tay kéo nàng lại, “Xem sách dưới đèn, hại mắt.”

Chử Thanh Huy cãi lại một cách yếu ớt, “Cũng không thường xuyên xem.” Sau đó cũng không nhắc lại vấn đề này nữa, mà chuyển đề tài: “Tiên sinh mỗi ngày ở trong quân doanh làm gì, có thú vị không?”

Trong quân doanh, chỉ có vài việc luyện binh bày bố diễn tập này thôi, theo Diêm Mặc nói thì vừa nhạt nhẽo lại vô vị, Chử Thanh Huy lại nghe đến mức hứng thú bừng bừng.

Diêm Mặc nhanh chóng nói xong, cúi đầu hôn nàng, “Hôm nay đã làm những gì?”

Chử Thanh Huy thuộc như lòng bàn tay, từ việc buổi sáng hái táo, buổi trưa dùng nhiều hơn non nửa bát cơm, buổi chiều Lâm Chỉ Lan và Trương Chí Châu đến thăm vân vân, bất kể to nhỏ lần lượt nói hết.

“Thiếp ở trước mặt biểu muội phu đã nói ra lời độc ác, nếu hắn ức hiếp Lâm Chỉ Lan nhất định sẽ cho hắn mất mặt, đến lúc đó tiên sinh phải đứng về phía thiếp.”

“Đó là đương nhiên.” Diêm Mặc nói.

Nếu có người khiến cục bột không vui, không chờ nàng mở miệng, tự hắn sẽ ra tay. Còn như ai đúng ai sai, ở trong mắt hắn, cục bột sao có thể sai được?

Nàng chỉ không ngoan mà thôi. Diêm Mặc nhìn gương mặt mềm mại xinh xắn của Chử Thanh Huy, trong lòng thầm nghĩ.

Một câu đương nhiên đó, Chử Thanh Huy nghe đến mức mở cờ trong bụng, lập tức ngẩng đầu lên dựa tới gần hôn lên môi hắn một cái.

Còn không đợi nàng rời khỏi, Diêm Mặc đã đuổi theo mà đến.

Cảnh xuân khắp phòng, kiều diễm triền miên.

Rất lâu sau đó, Chử Thanh Huy yếu ớt đẩy người ở trên người mình, “Không, không muốn nữa……”

“Nhanh thôi.” Giọng Diêm mặc trầm khàn.

Lại qua một lúc.

“Đồ lừa gạt……”

Diêm Mặc cúi đầu hôn lấy môi nàng.

“……Ưm.”

Không dễ gì đợi hắn xong, Chử Thanh Huy đã mềm nhũn cả người, vất vả lui khỏi lòng hắn. Diêm Mặc ngồi dậy, ôm nàng lên.

Chử Thanh Huy bị dọa cho nhảy dựng, vội nói: “Thiếp, thiếp mệt rồi, muốn đi tắm rửa.”

“Ta ôm nàng đi.”

“Không muốn không muốn.” Chử Thanh Huy mạnh mẽ lắc đầu, bên ngoài đều là cung nữ hầu hạ đó, nếu để các nàng nhìn thấy cho rằng bản thân đến đường cũng đi không nổi, vậy chẳng phải mất hết mặt mũi rồi sao!

Nếu là ngày thường nàng không nói Diêm Mặc cũng sẽ theo ý nàng, đêm nay không biết vì sao, bây giờ muốn ôm nàng đi rêu rao khắp nơi.

Chử Thanh Huy có chút mất thể diện, vùi mặt vào lòng hắn không dám nhìn ai. Vì vậy nên không biết, lúc các cung nữ nhìn thấy phò mã ôm công chúa xuất hiện, lập tức đỏ mặt lui xuống.

Mặc cho Diêm Mặc tận tay giúp nàng tắm rửa, từng chút từng chút lau khô thân thể nàng rồi ôm trở lại phòng, Chử Thanh Huy vừa chạm vào giường lập tức lật chăn quấn cả người lại, xoay gáy đối diện với hắn, dáng vẻ mất mặt thành thói.

Diêm Mặc nhẹ nhàng vỗ lên chăn bị quấn như cái trống, nàng lập tức thở phì phì giãy người tránh ra.

Diêm Mặc nói: “Ngoan.”

Chử Thanh Huy vừa nghe, chịu không được bèn vứt chăn ngồi dậy, phồng má, mắt hạnh long lanh đầy nước, “Thiếp đã ngoan lắm rồi, đồ trứng thối, lại dám bắt nạt thiếp!”

Diêm Mặc phủ tay vỗ nhẹ lên gương mặt nàng, động tác vô cùng thành thạo, giọng nói vẫn vững vàng như cũ, “Ở trước cửa sổ hứng gió, tham ăn bánh ngọt không dùng thiện đúng giờ, còn đọc sách dưới đèn, không quý trọng thân thể.”

Chử Thanh Huy nghe hắn từng chữ từng chữ nói ra, mới hiểu được thì ra trước đó hắn không hề bị lừa gạt bởi lời nói dối của mình, lúc này là đang tính sổ với nàng đó.

Nàng lập tức ủ rũ, vẻ hung hăng kiêu ngạo xẹp xuống hơn phân nửa, cắn môi nhỏ giọng nói: “Không, không phải cố ý đâu, lần sau sẽ không thế nữa……”

Diêm Mặc gật đầu, “Ừm, phải ngoan.”

Chử Thanh Huy bất mãn bĩu môi, “Ngoan chàng cũng bắt nạt thiếp.”

“Không phải bắt nạt.” Diêm Mặc bảo.

“Hừ…… Đại trứng thối.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.