Cậy Quân Sủng

Chương 105



Hiếm khi Minh Trăn đến nơi hoang dã như này để vui chơi, nàng nhìn thấy cái gì cũng tò mò, từ xa nhìn thấy một con thỏ nhỏ đang ăn cỏ, Minh Trăn rón ra rón rén đi lại gần, muốn ôm chú thỏ lên.

Kết quả, con thỏ nhỏ hoang dã rất lanh lẹ, nó dường như cũng chú ý tới Minh Trăn đang tới gần, đôi tai dài run run, cái miệng có ba khía chụm lại làm một, bật nhảy phốc phốc bỏ chạy.

Minh Trăn bổ nhào vào không khí, hơi ủ rũ ngoảnh đầu lại.

Kỳ Sùng cũng từ trên lưng ngựa bước xuống.

Minh Trăn hái được rất nhiều hoa dại, kết lại thành vòng hoa mang lên đầu, trên núi gió mát yếu ớt, đặc biệt mát lạnh.

Nhìn đằng trước thấy có khe suối chảy qua, Minh Trăn đi đến đó, e dè cẩn thận cởi vớ ra, nàng đặt giày thêu và vớ mềm ở một bên trên tảng đá, bàn chân nhỏ ngâm trong dòng suối.

Một đôi chân ngọc ngà ngày thường đã cực kỳ đẹp, lúc nào ở trên giường Kỳ Sùng cũng yêu thích đùa bỡn với bàn chân nhỏ của Minh Trăn. 

Vốn là bạch đắc vô hạ(1), tuyệt mỹ sáng long lanh tựa như cực phẩm ngọc quý tạo ra, cực kỳ xinh đẹp khiến người ta không rời mắt nổi.

(1)Thành ngữ diễn tả sự hoàn hảo.

Nhưng mà lúc này là ban ngày, lại ở bên ngoài, bất kể như thế nào, Kỳ Sùng vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như ngày thường, hắn cúi người rồi nửa quỳ nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Minh Trăn: “Có phải đi mệt rồi không?”

Minh Trăn lại không cảm thấy mệt, nàng lắc đầu.

Nước suối mát lạnh, ngâm chân bên trong đó vô cùng thoải mái, Kỳ Sùng nói: “Đừng ngâm quá lâu, dù gì quá lạnh, hàn khí vào người nàng cũng không tốt.”

Tất nhiên Minh Trăn cũng biết, giờ nàng chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi một lúc.

Kỳ Sùng giơ tay lên nắm bàn chân nhỏ trơn nhẵn thanh mảnh của nàng, một đoạn óng ánh, chân của nàng hơi lạnh lẽo, có thể do ngâm trong nước lạnh quá lâu, hiện tại lại không có khăn mà chùi nên Kỳ Sùng ôm nàng vào lòng, để cho bàn chân nhỏ của nàng cọ cọ trên y phục của hắn, cọ mãi cho đến khi khô ráo.

Thật ra Kỳ Sùng có bệnh hơi sạch sẽ, ngày thường không thể chấp nhận người khác chạm vào mình, càng khỏi nói tới việc cọ bàn chân nhỏ ướt nhẹp lên trên y phục tới khi khô ráo.

Nhưng là Minh Trăn thì hắn chỉ đành dung túng cho nàng.

Sau khi Minh Trăn lau chùi khô, Kỳ Sùng lại mang đôi vớ trắng tuyết vào cho nàng rồi mang đôi giày thêu tinh xảo vào chân.

Minh Trăn đứng dậy, nàng cũng không phải người quá nhỏ nhắn xinh xắn, cũng tính là người linh hoạt nhanh nhẹn giữa những các cô nương, có thể do vóc dáng Kỳ Sùng cao to lực lưỡng thế nên nhìn thấy nàng nhỏ nhắn xinh xắn khi ở bên cạnh Kỳ Sùng.

Hôm nay Kỳ Sùng mặc trang phục giản dị, mái tóc đen được ngân quan buộc lên, vai rộng eo hẹp, đôi chân cực kỳ thon dài, trên lưng hắn mang theo cung tiễn, thắt lưng dắt trường đao và kiếm, trọng lượng của vũ khí không nhẹ mà nặng trình trịch, Minh Trăn  không thể nào cầm nổi trường đao của Kỳ Sùng được.

Hắn lại hết sức ung dung.

Minh Trăn nhìn Kỳ Sùng đầy đủ vũ khí, thoạt nhìn khí phách uy nghiêm, thời điểm ngửa đầu nhìn Kỳ Sùng, ánh mắt tỏa sáng, tràn đầy ngưỡng mộ: “Bệ hạ thật lợi hại!”

Kỳ Sùng nhéo nhéo chóp mũi tiểu cô nương: “Nhón chân lên.”

Minh Trăn ngoan ngoãn nhón chân.

Nam nhân cúi đầu ngậm lấy bờ môi nàng.

Mùi vị hết sức ngọt ngào khoan khoái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

Bởi vì tính xâm lược của nam nhân quá mạnh mẽ, Minh Trăn không tự chủ được mà đeo bám lên thân thể cường tráng của đối phương, thời điểm tách ra vành tai của nàng đỏ bừng, ngượng ngùng cụp hàng mi xuống, trên gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi điểm chút ửng hồng.

Kỳ Sùng không hiểu sao tiểu cô nương cứ ngại mãi, luôn luôn dễ dàng xấu hổ, ở trong phòng thẹn thùng, ở bên ngoài cũng ngượng ngùng, ban ngày ái ngại mà ban đêm cũng mắc cỡ.

Hắn bóp bóp khuôn mặt Minh Trăn nhẹ nhàng: “Trẫm là phu quân của A Trăn, A Trăn xấu hổ chuyện gì chứ?”

Minh Trăn cúi đầu thấy hơi mắc cỡ, chính bản thân nàng cũng không biết nàng ngượng ngùng vì điều gì nhưng có thể do bản tính trời sinh dễ dàng sợ sệt.

Nàng lắc đầu, lại nhón chân lên: “A Trăn tê chân, bệ hạ bế A Trăn đi.”

Bế nàng thật ra là điều dễ dàng, Minh Trăn nằm trên cánh tay của Kỳ Sùng, nói với vẻ tò mò: “Sừng hươu linh lung ở đâu ạ? Sẽ ở trên đỉnh núi sao?”

Không biết Kỳ Sùng nghĩ tới điều gì, bờ môi cười âm u: “Có lẽ là thế.”

Minh Trăn lại nói: “Âm thanh gì vậy? Là thú dữ sao?”

Kỳ Sùng bịt tai Minh Trăn lại: “A Trăn nghe nhầm rồi, trẫm dẫn nàng đi tìm hươu sừng linh lung.”

Vào giờ phút này, ở trong hành cung.

Bên cạnh Lương vương Kỳ Thưởng là hai người thị thiếp có thân hình đẫy đ.à đang bóp chân cho hắn ta, tay hắn ta đang cầm quân cờ, hạ quân cờ đen xuống.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Thưởng lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Người bên ngoài đều nói Cô yêu mỹ nhân, nhưng tới cuối cùng, Cô lại chưa từng ch3t trên người mỹ nhân, ngược lại Kỳ Sùng lại ch3t vì điều đó.”

Một quân cờ trắng cũng được đặt xuống.

Nam tử ngồi đối diện có dáng vẻ thư sinh, mặt mũi sáng láng, trên người là bộ trường bào màu lam đậm, rõ ràng là vị ngũ hoàng tử Kỳ Tu đã biến mất từ rất lâu.

Dạo này Kỳ Tu đang nhiễm bệnh, cơ thể không khỏe cho lắm, vẫn luôn ho khan, hắn ta ho nhẹ vài tiếng, trong ánh mắt lộ ra tia bi thương: “Trong thiên hạ này, ai ngồi vào vị trí kia cũng khiến ta an tâm hơn là Kỳ Sùng ngồi.”

Phụ thân mẫu thân của hắn ta bị giết, huynh đệ muội muội cũng bị giết, những người này không chỉ là người thân của Kỳ Tu, mà còn là người thân của Kỳ Sùng, có chung dòng máu với Kỳ Sùng, nhưng mà Kỳ Sùng lại dùng thủ đoạn độc ác, giết sạch tất cả mọi người không chừa một ai.

Kỳ Thưởng lắc đầu lên tiếng: “Ngươi yên tâm, Cô không giống Kỳ Sùng, Cô suy nghĩ nhiều nhất là tới tình huynh đệ. Ban đầu cô cô Cảnh Lan bị giết hại khiến cho ta môi hở răng lạnh, ta cũng khổ sở cầu xin để hắn tha mạng cho cô cô, kết quả hắn chẳng xót thương. Đối với tôn thất hoàng tộc mà còn như vậy thì sao có thể trông mong hắn thống trị thiên hạ thái bình chứ?”

Quả đúng là môi hở răng lạnh.

Nghiệp chướng của trưởng công chúa Cảnh Lan trong mắt Kỳ Thưởng cũng chỉ là chuyện vặt, bọn họ là hoàng thân quốc thích, chẳng qua chỉ giết vài đứa thường dân, phạm một chút hình pháp, tại sao phải tới mức bị mang đi chém đầu chứ?

Kỳ Thưởng cũng đã từng lén lút làm qua những việc này, không chỉ có hắn ta, nhà họ Đường – thân mẫu của hoàng thái phi Thận Đức, gia tộc hiển hách nhất ở Vinh Châu cũng vô cùng mục nát tham lam, nguy hại một phương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Sau khi Kỳ Sùng thượng vị, có một số quan viên đã đem tất cả những chuyện của nhà họ Đường truyền tới tai thiên tử, kết quả đều bị Kỳ Thưởng thủ tiêu.

Kỳ Thưởng cũng đã từng thật lòng thật dạ đi theo Kỳ Sùng, hắn ta ngưỡng mộ Kỳ Sùng mạnh mẽ, thật lòng hy vọng Kỳ Sùng làm hoàng đế.

Nhưng hơn một năm qua, Kỳ Thưởng lại phát hiện, đi theo Kỳ Sùng nhưng nếu không làm việc theo lời của hắn thì dù là thân thiết tới cỡ nào, cũng sẽ bị Kỳ Sùng gi3t ch3t.

Kỳ Sùng cũng sẽ không vì tình thân ruột thịt mà bao dung cho tất cả tội danh của họ.

Thuộc hạ Kỳ Sùng hòa lẫn khá là tốt, ví dụ như Uất Trì Tịnh, đám người Kỳ Đình, đều dùng tâm tư để giải quyết chuyện chính trực, chưa bao giờ dùng phương diện đen tối để đoạt lấy lợi ích.

Nhưng chính bản thân Kỳ Sùng đã giết vô số người, không từ thủ đoạn, lại dựa vào đâu để thuộc hạ của hắn phải ngay thẳng?

Kỳ Thưởng đã chìm trong sai lầm này rất lâu rồi, từ sau khi tiên đế qua đời, hắn ta vẫn luôn âu sầu không vui, cuối cùng chỉ lấy ra được một kết luận.

Đó chính là trở thành chí tôn. Thắng làm vua thua làm giặc, trở thành chí tôn thiên hạ, bất kể bản thân như thế nào, đều có thể nghiêm khắc với người khác và độ lượng với chính mình, hưởng quy tắc không giống với bất kỳ người nào khác, không đúng, phải là phân chia ra bên ngoài quy tắc.

Có thể uống loại rượu ngon nhất thiên hạ, hưởng mỹ nhân lộng lẫy nhất thế gian.

Loại nữ tử ngu ngốc trì độn như Đường Tố Hinh, nam nhân ưa nhìn gương mặt như Kỳ Thưởng tất nhiên sẽ không để mắt tới, khi hắn trở thành hoàng đế, lập tức có thể nạp một đám cung phi mỹ miều, thậm chí còn có thể cướp đoạt cả tiểu mỹ nhân mà Kỳ Sùng nuôi dưỡng.

Tất cả mọi thứ đều do quyền lực mang tới, chả trách có nhiều nam nhân vì quyền lực mà trở nên điên cuồng rồ dại, nôn nóng mưu cầu có được thêm một chút quyền hành.

Kỳ Tu pha thêm một tách trà, nhấp một ngụm rồi nói: “Nói một chút về tiểu mỹ nhân tên là A Trăn ở bên cạnh Kỳ Sùng đi, Kỳ Sùng thật sự sủng ái nàng ta đến thế sao?”

Kỳ Thưởng cười lạnh một tiếng: “Nàng ta sinh ra vốn đã mang bệnh, lúc trước một năm mười hai tháng, nàng ta có thể bệnh cả mười tháng, ngày nào cũng uống thuốc, chỉ tính tiền thuốc của nàng ta thì đã có thể xây dựng được một hành cung trên núi. Cái này cũng chưa tính, y phục mặc trên người, trang sức sử dụng, đều là đồ nàng ta dùng còn dư lại, nội vụ phủ mới đưa cho mẫu hậu và muội muội ngươi dùng.”

“Phụ hoàng của chúng ta thích uống nước trong mát của Thiên Sơn, thật ra hắn uống đều là loại hạng nhất, quan viên tiến cống nói với phụ hoàng thời tiết không tốt, ngươi biết vì sao không? Bởi vì nàng ta cũng thích, quan viên nịnh bợ Kỳ Sùng đều mang hết cho nàng ta.”

Ánh mắt Kỳ Tu u ám thêm vài phần.

Kỳ Thưởng cười nói: “Ngươi có ý với nàng ta? Kỳ Tu, vương gia tầm thường không nuôi nổi nàng ta, nàng ta là đóa mẫu đơn trắng cực kỳ cao quý, không thể chịu gió thổi mưa rơi, người ngoài hái xuống, hai ba ngày lập tức héo rũ.”

Mỹ nhân sống trong nhung lụa lồng son, cần phải được nuôi dưỡng trong căn nhà bằng vàng chân chính, đây không phải là nhà tù mà là phòng ấm.

Kỳ Tu nói: “Kỳ Sùng vui buồn thất thường, âm tình bất định, nàng ta ở bên cạnh Kỳ Sùng, chắc chắn phải e dè cẩn trọng, dù sống trong lồng son cũng không bằng tìm một người thật lòng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Kỳ Thưởng bật cười khó hiểu, hắn ta đánh một quân cờ: “Báu vật quý giá như thế này, nếu như là người là của ngươi, ngươi có nỡ đối xử lạnh lùng với nàng ta không? Cho dù nàng ta muốn sao trên trời, tên điên cuồng như Kỳ Sùng cũng sẽ hái xuống cho nàng ta, là ngọc quý trong lòng bàn tay, suốt một hai năm sau cập kê, Kỳ Sùng vẫn chưa chạm vào nàng ta, xem nàng ta như muội muội.”

Kỳ Tu nhìn cục diện, thở dài: “Ta thua rồi.”

Trong mắt Kỳ Thưởng lóe ra tia sáng: “Cũng bởi vì Kỳ Sùng yêu nàng ta, mới rơi vào bẫy của Cô. Chỉ sợ là thời điểm này, sau chuyến đi dạo trên Thiều Sơn thì Kỳ Sùng sẽ không còn đường về.”

Là Kỳ Thưởng phái người tung tin tức về sừng hươu linh lung ở kinh thành, hắn ta cực kỳ hiểu rõ thói quen của Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng có một loại sủng ái cố chấp với tiểu mỹ nhân của hắn, tiểu mỹ nhân không nói sẽ muốn thứ gì nhưng chỉ cần hắn nghe thấy, cảm thấy có thể khiến người ta vui vẻ thì chắc chắn sẽ đích thân tới lấy.

Kỳ Thưởng chưa từng thấy sừng linh lung, đây là vật quý báu, hắn ta chỉ ngụy tạo một phần đưa cho thái phi, để thái phi đưa cho Minh Trăn xem. Chỉ cần tiểu cô nương hơi nũng nịu, nói mình cũng muốn có, chuyện này mười phần thì đã nắm chắc chín phần.

Trên Thiều Sơn đã bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ Kỳ Sùng qua đó.

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Kỳ Thưởng cười vài tiếng, đứng dậy: “Tiến vào đi.”

Người đi vào lại là Lý Phúc, hoàn toàn không thể ngờ tới.

Lý Phúc cười hi hi nói: “Lương vương điện hạ, đã lâu không gặp, nô tài mang quà tới cho ngài.”

Trong thoáng chốc, sắc mặt Kỳ Thưởng trở nên cứng đờ.

Lý Phúc vẫy vẫy tay: “Đưa qua cho hai vị điện hạ nhìn xem.”

Không nhiều không ít, đúng một trăm năm mươi cái đầu người, chất đầy  trong cung của Kỳ Thưởng, một mùi máu tanh tưởi xộc thẳng lên đầu.

Lý Phúc tiếp tục cười nói: “Thật là ngại quá đi mất, dự định làm cho gọn gàng đâu ra đó mới đưa qua cho ngài, nhưng mà… Ai ngờ mấy kẻ bên dưới quá ngu xuẩn, băm hết mấy bộ phận cơ thể khác thành một đống bầy nhầy, chỉ có thể để lại trên núi làm phân bón cho cây cỏ, bây giờ không đưa tới chỗ của ngài được rồi.”

Kỳ Thưởng ra sức bóp bóp tay mình, hắn ta hoàn toàn không thể tin được mọi thứ trước mắt mình, thậm chí hắn ta còn không biết, tin tức bị rò rỉ từ khi nào, tại sao Kỳ Sùng biết kế hoạch của hắn ta, rõ ràng là vô cùng kín kẽ: “Đây… Đây…”

Lý Phúc nhìn thấy hai vị điện hạ gần như sợ đến choáng váng, lúc này sắc mặt lạnh lẽo, âm u ra lệnh: “Người đâu! Bắt hai tên loạn thần tặc tử này lại cho ta, lập tức cho vào đại lao!”

Binh lính nghe thế liền tràn vào, đè hai người Kỳ Thưởng và Kỳ Tu xuống mặt đất.

Lý Phúc đá bàn cờ một phát, hai vị mỹ nhân đang hầu hạ bên cạnh Kỳ Thưởng cũng run lẩy bẩy cầm cập như cầy sấy.

Y nói giọng bóng gió trách cứ: “Thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa người lại tới, Lương vương, ngài đã có bao năm tình nghĩa huynh đệ cùng với bệ hạ, có lẽ cũng có thể nghĩ tới kết cục cuối cùng của mình, đi thôi.”

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.