Ngọn Sóng Không Tên

Chương 70: Bà Lương, anh yêu em hơn



Thi Hảo nghe thấy những lời Lương Tây Kinh nói thì cảm thấy hơi bất lực, cô khiến cho Lương Tây Kinh ảo tưởng đến chuyện cô sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh lúc nào thế.

Bỗng nhiên Thi Hảo lại nghĩ đến những gì mà Tần Yến đã đề cập đến trước đó, thật ra Lương Tây Kinh thiếu cảm giác an toàn hơn cô nghĩ.

“Tại sao em không nói gì?” Lương Tây Kinh đặt khăn lông ở một bên rồi hỏi người đang im lặng không nói ở bên cạnh.

Thi Hảo ngước mắt ngửa mặt lên nhìn anh.

Ánh sáng trong căn phòng bao phủ hai người họ, phác họa lên trên khuôn mặt của họ.

Dưới ánh đèn sáng ngời, ​​ánh mắt của hai người va chạm vào nhau.

Một lát sau đôi môi Thi Hảo khẽ mấp máy: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo nhoẻn miệng cười lộ vẻ mặt dịu dàng, nói: “Em sẽ không nuốt lời và cũng sẽ không chạy đâu.”

Lương Tây Kinh ngẩn ra một chút.

Thi Hảo vươn tay vòng qua eo của anh rồi lại cọ sát vào phần bụng dưới của anh, cô nói bằng giọng điệu mềm mại nhưng có sức mạnh: “Nếu như anh không hối hận, anh không đuổi em đi thì em sẽ không bao giờ rời khỏi anh.”

Lương Tây Kinh sững sờ, đôi mắt cũng nhẹ nhàng chuyển động.

Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm người trong lòng mình một lúc rồi đưa tay vuốt ve mái tóc mới khô hơn một nửa của cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Sấy khô tóc trước đã, những cái khác chúng ta nói sau đi.”

Một lúc sau Lương Tây Kinh sấy khô tóc cho Thi Hảo.

Anh đặt máy sấy xuống rồi nhìn chằm chằm cô: “Anh đi tắm rửa trước.”

Thi Hảo đang chuẩn bị dưỡng da, nghe thấy anh nói vậy thì gật đầu: “Anh đi đi.”

Sau khi dưỡng da xong Thi Hảo xuống dưới tầng tìm nước để uống, vì trong phòng không có nước nên cô cảm thấy hơi khát.

Cô vừa uống nước xong đi lên trên tầng đúng lúc nhìn thấy Lương Tây Kinh ra khỏi phòng tắm.

Không hiểu sao Thi Hảo lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô có chút nguy hiểm.

Mười phút sau Thi Hảo biết cảm giác của mình không sai.

Trong phút chốc dấu vết ướt át từ hơi thở của anh lưu lại trên làn da trắng nõn của Thi Hảo, cả cơ thể cô được anh ôm chặt vào trong ngực không thể nhúc nhích nổi.

Có một khoảng thời gian Thi Hảo thật sự cảm thấy cuộc sống của mình như đang ở trong nước sôi lửa bỏng.

Cô biết những câu mà bản thân vừa mới nói có thể sẽ khiến Lương Tây Kinh xúc động có phản ứng, chuyện cô không ngờ đến là anh sẽ có phản ứng lớn đến như vậy.

Nếu như cô biết điều này sớm hơn thì ban nãy cô sẽ nói chuyện theo kiểu kín đáo hơn.

Thi Hảo bị Lương Tây Kinh hôn đến mức hoa mắt chóng mặt có suy nghĩ như vậy nhưng tiếc là cô không có thuốc hối hận để uống. 

Trong mấy tiếng đồng hồ này Thi Hảo cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ trên mặt biển, bắt đầu nhấp nhô theo từng cơn sóng và ngọn gió trên biển.

Nước biển lúc nhanh lúc chậm, dao động nhấp nhô lên xuống, lúc lại ném cô lên tận trên cao rồi lại nhanh chóng rơi xuống.

Cuối cùng tất cả mọi thứ đều yên lặng.

Chắc hẳn vì ban ngày được nghỉ ngơi tốt nên sau khi tắm rửa sạch sẽ Thi Hảo vẫn còn sức nói chuyện với Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh cầm thuốc mỡ trong tay rồi ngồi xổm trước mặt cô để bôi thuốc lên trên đầu gối của cô.

Vừa nãy có lót đệm mềm bên dưới nhưng làn da của Thi Hảo lại vô cùng non mịn nên vùng đầu gối của cô vẫn không khỏi bị cọ xát đến đỏ bừng.

“Xin lỗi em.” Lương Tây Kinh nhìn vào đó, trong mắt anh chợt hiện lên vẻ hối hận.

Nhưng mà Thi Hảo lại chẳng có cảm giác gì cả.

Lúc yêu đương nồng nhiệt thì móng tay vài ngày không cắt sửa của cô cũng để lại không ít dấu vết sau lưng Lương Tây Kinh đấy thôi, cô vô tình nhìn thấy những dấu vết đó khi đang tắm.

“Da em cũng đâu có bị xước.” Thi Hảo nhỏ giọng nói: “Không cần thiết phải xin lỗi.”

Lương Tây Kinh ngẩng đầu đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Không đau à?”

Thi Hảo thấy lời nói của anh thì sắc mặt cũng đỏ ửng lên, trong đầu không tự chủ được hiện lên một số cảnh tượng lúc nãy. Cô giơ tay lên sờ vào vành tai đã nóng bừng lên sau đó lẩm bẩm một cách mơ hồ: “Không đau.”

Tuy nói như vậy nhưng Lương Tây Kinh vấn không thực sự yên tâm.

Anh nhìn chằm chằm vào đầu gối đã được bôi thuốc lên của cô, yết hầu của anh cũng trượt lên trượt xuống sau đó trầm giọng nói: “Lần sau anh sẽ chú ý hơn.”

Thi Hảo liếm môi một cái khẽ “ừ” một tiếng.

Sau khi dọn dẹp xong hai người nằm lên giường ngủ.

Trước khi ngủ, Lương Tây Kinh đã hỏi ý kiến của Thi Hảo: “Ngày mai em có muốn đi chơi không?”

Thi Hảo nằm sấp ở trong lòng anh lơ mơ hỏi: “Không phải là ngày mai chúng ta có buổi tụ tập liên hoan à?”

Lương Tây Kinh: “Liên hoan là buổi tối, còn ban ngày có muốn đi đâu không?”

Thi Hảo mở mắt ra suy nghĩ một lúc sau đó nói với Lương Tây Kinh: “Buổi sáng chúng ta đến chùa có được không?”

Lương Tây Kinh nhíu mày: “Tại sao em lại muốn đến đó?”

“Ông nội nói ngôi chùa mà ông và bác Tôn rất linh nên chúng ta cũng đến đó đi.” Thi Hảo nói.

Cô có tâm nguyện cần cầu Thần Phật phù hộ.

Lương Tây Kinh không tin phật nhưng nếu Thi Hảo muốn đi thì anh sẽ đi cùng với cô.

“Được.” Anh ôm lấy Thi Hảo: “Vậy em ngủ đi.”

Thi Hảo ngáp một cái đồng ý với vẻ mặt mệt mỏi: “Ngủ ngon.”

Lương Tây Kinh cúi đầu hôn lên trên trán cô một cái, nói thật nhỏ: “Ngủ ngon.”

Có thể vì muốn đến chùa nên tám giờ sáng Thi Hảo đã tự nhiên tỉnh lại rồi.

Rõ ràng cô chỉ được ngủ có sáu tiếng mà cô vẫn cảm thấy tỉnh táo tràn đầy sức sống.

Sau khi ăn sáng xong hai người xuất phát đến chùa.

Ngôi chùa bọn họ sắp đến nằm ở một vùng ngoại ô khá là hẻo lánh.

Vẫn còn đang trong kỳ nghỉ năm mới nên số người trên đường khá là ít.

Khi đi được nửa đường Lương Tây Kinh thì Cận Thanh Trạc gọi điện tới hỏi xem hôm nay anh và Thi Hảo có ý định làm cái gì, Hứa Thực thấy chán quá nên muốn gọi mọi người đến tụ tập sớm một chút.

Người nhận điện thoại là Thi Hảo, cô im lặng một lát mới nói nhỏ: “Chúng tôi đang trên đường đi đến chùa.”

Cận Thanh Trạc chưa kịp kinh ngạc thì Hứa Thực đã cướp lấy điện thoại tò mò hỏi: “Ngôi chùa nào thế? Là ngôi chùa mà mấy người ông Lương đi vào hôm mùng một đó à?”

Thi Hảo cười trả lời “đúng vậy”.

Cô thuận miệng hỏi: “Sếp Tiểu Hứa có cảm thấy hứng thú không?”

Hứa Thực: “Có, hai người đợi một chút, tôi và Cận Thanh Trạc cũng tới.”

Lương Tây Kinh đang lái xe trên đường cao tốc nghe thấy vậy thì lên tiếng: “Cậu đến chùa làm cái gì?”

Hứa Thực thật thà nói: “Tôi đi cầu xin Phật Tổ phù hộ cho tôi thuận lợi có một mối quan hệ yêu đương trong năm nay.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

“…”

Sau khi cúp điện thoại không lâu Thi Hảo nhận được một tin nhắn của Ôn Ỷ: [Hôm nay cậu và tổng giám đốc Lương đi chùa à?]

Thi Hảo: [Sao cậu biết?]

Tốc độ lan truyền tin tức của Hứa Thực cũng nhanh thật đấy?

Ôn Ỷ: [Ban nãy Tần Lâm gọi điện cho tớ, hỏi tớ có muốn đi không?]

Thi Hảo kinh ngạc: [Bọn họ đã đến thành phố Giang rồi hả?]

Ôn Ỷ: [Đã xuống máy bay rồi.]

Thi Hảo nín cười: [Vậy các cậu đến đây cùng nhau à? Tớ nghe ông nội Lương nói đồ chay trong chùa khá ngon đấy, trưa nay chúng ta ăn chay ở đó được không?]

Ôn Ỷ: [Được, tớ đến đó ngay đây.]

Hai người quyết định xong, Thi Hảo suy nghĩ một chút thử hỏi Thẩm Âm.

Cô không biết Thẩm Âm có thích đến chùa hay không, cô cũng không biết ban ngày cô ấy có thời gian rảnh không nhưng nếu như tất cả mọi người đã đến thì không thể bỏ lại một mình cô ấy được.

Hỏi xong, Thẩm Âm không suy nghĩ quá nhiều nhanh chóng trả lời Thi Hảo: [Có chứ, có chứ, đúng lúc hôm nay tôi cũng rảnh!]

Thẩm Âm: [Nhiều năm tôi không đi bái phật rồi, tôi đến để làm quen với Phật Tổ một chút để ngài quen với sự có mặt của tôi rồi phù hộ cho tôi nhanh chóng theo đuổi được Thẩm Minh Yến.]

Thi Hảo buồn cười: [Vậy thì tôi chúc tâm nguyện của cô trở thành hiện thực trước nhé.]

Thẩm Âm: [Gửi địa chỉ qua cho tôi đi, bây giờ tôi qua ngay đây.]

Thi Hảo suy nghĩ một lát rồi hỏi Lương Tây Kinh: “Em có nên gọi điện cho mấy người Hứa Thực không nhỉ? Để bọn họ tiện thể qua đón Thẩm Âm?”

Lương Tây Kinh ngước mắt lên, sau khi im lặng vài giây mới nói: “Bảo Cận Thanh Trạc gọi điện thoại cho Thẩm Minh Yến hẹn anh ấy ra ngoài bàn chuyện làm ăn.”

Thi Hảo: “Hả?”

Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn cô: “Em gọi điện cho Cận Thanh Trạc đi, anh sẽ nói chuyện.”

“…” Thi Hảo chớp mắt vài cái, có lẽ cô biết Lương Tây Kinh muốn làm cái gì.  Cô nín cười bấm số điện thoại của Cận Thanh Trạc  để cho hai người trao đổi với nhau.

Mười mấy phút sau Thẩm Âm liên tục gửi hàng loạt dấu chấm than qua tin nhắn của Thi Hảo.

Thẩm Âm: [Thi Hảo! Cô có biết không, thế mà tôi lại nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Yến này, anh ấy nói anh ấy cũng sẽ đến chùa, mà tổng giám đốc Cận lại nhờ anh ấy tiện đường qua đón tôi đi!]

Thẩm Âm: [Chắc chắn Phật Tổ đã cảm nhận được sự nhiệt tình và tấm lòng thành kính của tôi rồi.]

Thi Hảo nhìn tin nhắn mà cô ấy gửi đến rất muốn cười.

Cô không phá vỡ khát khao đẹp đẽ của Thẩm Âm mà lại đi nói cho cô ấy biết rằng không phải Phật Tổ nghe thấy tiếng lòng của cô ấy, do Lương Tây Kinh không muốn thêm hiểu lầm gì nên đã cố ý bảo Cận Thanh Trạc gọi điện cho Thẩm Minh Yến mời anh ta đến gặp mặt.

Tất nhiên nếu như Thẩm Minh Yến thật sự không có ý gì với Thẩm Âm về mặt này thì anh ta cũng không dễ bị “lừa” như vậy.

Thi Hảo vẫn luôn cảm thấy Thẩm Minh Yến thích Thẩm Âm, còn về lý do anh ta mãi không chịu đồng ý yêu đương với Thẩm Âm thì không rõ lắm.

Nghĩ tới đây Thi Hảo tò mò nhìn về phía người ngồi bên cạnh: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Em muốn nói gì?”

Thi Hảo: “Em cảm thấy giám đốc Thẩm rất thích Thẩm Âm nhưng vì sao anh ấy lại không đồng ý yêu đương với Thẩm Âm vậy nhỉ?”

“…”

Lương Tây Kinh cũng không ngờ Thi Hảo sẽ hỏi anh vấn đề này.

Anh suy nghĩ một lát sau đó nói thật: “Anh cũng không biết.”

Anh và Thẩm Minh Yến không giao thiệp quá nhiều nên cũng không quá hiểu người này đến như vậy.

Thi Hảo: “… Nếu như là anh thì sao?”

Lương Tây Kinh nghe thấy vậy không chút do dự quyết đoán trả lời một câu: “Anh chỉ thích em.”

Anh từ chối Thẩm Âm thì tất nhiên cô ấy, lý do cũng chỉ có một đó là anh chỉ thích Thi Hảo không hề có thêm một lý do nào khác.

Thi Hảo hơi nghẹn ngào bày tỏ sự ngưỡng mộ với mong muốn sống sót mạnh mẽ của anh.

“Chỉ là nếu thôi mà.” Thi Hảo nói.

Lương Tây Kinh nghiêm túc nói: “Không có cái gọi là nếu như này.”

Anh không rơi vào bẫy đâu.

Thi Hảo không phản bác được, cô có thể cảm nhận được một các sâu sắc rằng cuộc đối thoại này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Sau khi yên lặng một lát cô thôi không giãy dụa nữa: “Được rồi, để anh trả lời câu hỏi này thì làm khó anh quá.” Cô thỏa hiệp: “Tối nay em hỏi mấy người sếp Tiểu Hứa vậy.”

Lương Tây Kinh đề nghị: “Em có thể đi hỏi thẳng Thẩm Minh Yến mà.”

“… Em không dám.” Thi Hảo vô cùng thành thật.

Cô chỉ mới gặp Thẩm Minh Yến vài lần đó thôi đã cảm nhận được người này còn nguy hiểm hơn cả Lương Tây Kinh, đây còn là một con người sâu không lường được. Chắc chắn anh ta không thể bình dị gần gũi giống như Lương Tây Kinh được.

Tuy đối với những người khác thì Lương Tây Kinh cũng không dễ tiếp cận như vậy.

Nhưng cái cảm giác lạnh lùng mà người khác cảm thấy ở hai người thật sự rất khác nhau.

Lương Tây Kinh bị lời nói của cô chọc cười, anh nhếch miệng hỏi: “Sợ anh ấy à?”

Thi Hảo lắc đầu: “Không thể nói là sợ được.”

Đúng hơn là bọn họ không thân thiết đến mức đó nên cô hỏi vấn đề này không thích hợp cho lắm, Thi Hảo vẫn luôn dè dặt trong những vấn đề như thế này.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, càng ngày họ càng đến gần đích hơn.

Khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến nơi vẫn chưa đến mười giờ.

Vị trí của ngôi chùa ở lưng chừng núi, chiếc xe của bọn họ không lái lên đó được.

Sau khi đỗ xe bên đường hai người không đợi những người khác ở cách đó không xa mà từ từ leo lên trước.

Sau trận tuyết rơi ngày đầu năm mới bầu trời dần quang đãng.

Đến ngày hôm nay trên bầu trời xanh cao còn có ánh nắng ấm áp, chỉ cần nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Thể lực Thi Hảo cũng khá tốt.

Cô leo cùng Lương Tây Kinh đến lưng chừng núi cũng không thấy mệt. Lúc này trong chùa không có nhiều người như vậy.

Sau khi mua vé vào cổng, cả hai đi dạo trong chùa theo bản đồ hướng dẫn.

Vừa vào trong chùa, Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh đến điện Thần Tài đầu tiên.

Lương Tây Kinh ngẩng đầu nhìn ba chữ kia trong phút chốc anh không biết nói gì mới tốt.

“Cầu xin sẽ linh nghiệm à?” Anh tò mò.

Thi Hảo liếc mắt nhìn trộm anh: “Mặc kệ là có linh hay không, chúng ta đã tới đây rồi thì vẫn nên cầu xin một chuyện.”

“…”

Lương Tây Kinh hết cách đành đi cùng cô vào bên trong.

Bái Thần Tài xong, Thi Hảo lại phấn chấn đi đến trước điện của Phổ Hiền Bồ Tát.

Lương Tây Kinh không là hiểu lắm, hỏi Thi Hảo: “Đây là để làm gì?”

Thi Hảo: “Bảo vệ sự nghiệp.”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh im lặng vài giây rồi mới hỏi: “Năm nay em muốn thăng chức à?”

Thi Hảo: “Đúng là em có mục tiêu đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: C37: Chương 37

Dù biết có thể đây là một chuyện vô ích vì muốn đạt được thứ mình muốn thì phải tự mình cố gắng nhưng bọn họ đã đến đây rồi thì cô cũng cầu xin một chút cho may mắn.

Đi từ điện Phổ Hiền Bồ Tát ra, Thi Hảo lại kéo Lương Tây Kinh đi bái bức tượng lớn nhất trong chùa để cầu sức khỏe bình an.

Mục đích cuối cùng cô đến đây, điều quan trọng nhất là hy vọng Lương Tây Kinh và cô cũng như tất cả người thân bạn bè của họ đều bình an vô sự, sự cố gắng của cô không thể đạt được nguyện vọng này.

Vì vậy cô hy vọng Thần Phật có thể phù hộ độ trì, để bọn họ đều có thể bình an khỏe mạnh.

Còn những mong muốn khác, bọn họ sẽ phấn đấu và đạt được chúng thông qua nỗ lực của bản thân.

Ra khỏi điện chính, Thi Hảo nhận được tin nhắn của Ôn Ỷ, cô ấy nói rằng họ sắp tới cổng chùa rồi.

Thi Hảo: [Vậy chúng tớ ra đó đón các cậu.]

Ôn Ỷ: [Được.]

Thi Hảo cất điện thoại đi, cô đang định nói chuyện với người bên cạnh.

Lương Tây Kinh chỉ vào một điện cách đó không xa: “Tại sao chúng ta không đi đến chỗ đó?”

Thi Hảo nhìn theo phương hướng mà anh chỉ, cô chớp mắt nói với anh: “Chỗ đó là chỗ cầu duyên, anh muốn đi đến đó à?”

Lương Tây Kinh nhíu mày.

Thi Hảo tiếp tục hỏi: “Hay là tổng giám đốc Lương không hài lòng với tình yêu hiện tại?”

Lương Tây Kinh nghẹn lời: “Không phải như thế.”

Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Thi Hảo hừ nhẹ kéo anh ra ngoài cổng chùa, chuẩn bị đi đón người: “Em tạm thời hài lòng với chuyện tình cảm này cho nên mới không vào đó.”

Cô híp mắt nhìn Lương Tây Kinh, buồn bã nói: “Nếu như tổng giám đốc Lương muốn đi thì em cũng sẽ không ngăn cản.”

Lương Tây Kinh xiết chặt lấy tay cô: “Anh không muốn đi.”

Cả đời này anh cũng sẽ không vào.

Thi Hảo à một tiếng: “Thật à?”

Lương Tây Kinh cúi đầu cười: “Đã bao giờ anh lừa em chưa?”

Anh nhìn chằm chằm Thi Hảo với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh nghĩ rằng cả cuộc đời này của anh đều rất hài lòng đối với chuyện tình cảm này.”

Cho nên anh không cần thiết phải đi vào đó và cũng không cần thiết cầu xin Thần Phật phù hộ. Nếu như chắc chắn phải đi vào đó cầu xin thì anh nghĩ anh sẽ cầu xin Thần Phật phù hộ cho một nửa kia của anh có nhiều tình yêu thương, hy vọng cô có thể gặt hái được tất cả những gì mà cô muốn, cô sẽ đạt được tất cả mong ước trong cuộc đời này.

Vừa đi đến cổng chùa, một đoàn người chậm rãi đi tới.

Mua vé xong mấy người lại nói chuyện với nhau vài câu, vì Lương Tây Kinh và Thi Hảo đã vào trong điện rồi nên hai người không đi cùng bọn họ nữa. Hai người định đi dạo xung quanh ngôi chùa ngắm nhìn phong cảnh một chút, lát nữa họ sẽ gặp nhau ở nhà ăn của chùa.

Sau khi bàn bạc xong, Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh đi mua bùa bình an, đi treo điều ước hy vọng Lương Hanh có thể sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh bình an.

Làm xong, hai người đi dạo một vòng rồi mới trở về nhà ăn của chùa.

“Mệt rồi hả?” Lương Tây Kinh vặn nắp chai nước đưa cho cô.

Thi Hảo gật đầu: “Có một chút.”

Sau khi chậm rãi uống một ít nước, Thi Hảo dựa lên trên người Lương Tây Kinh để nghỉ ngơi. Cô nhìn ra ngoài cửa nhìn đủ loại người đi qua đi lại bằng hai mắt trống rỗng. Đột nhiên cô lại nghĩ: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo tò mò: “Anh nói xem, nếu như có hai người không quen biết gặp nhau ở trong chùa, sau đó họ liên hệ với nhau và tiếp tục phát triển mối quan hệ, như vậy có phải rất lãng mạn hay không?”

Lương Tây Kinh nhìn lên: “Lãng mạn thế nào?”

“Gặp nhau và đính ước ở một nơi thần thánh như chùa miếu thế này, chăng lẽ không lãng mạn ư?” Thi Hảo nói: “Hơn nữa chắc hẳn tình yêu được xác định ở nơi đây sẽ kéo dài rất lâu.”

Lương Tây Kinh nghe nói như vậy thì nhìn chằm chằm Thi Hảo bằng ánh mắt đăm chiêu.

Thi Hảo không hiểu: “Anh nhìn em như thế làm cái gì?”

Lương Tây Kinh im lặng một lát sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, trầm giọng nói: “Anh yêu em.”

Thi Hảo ngẩn người, trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Dường như gió bên ngoài chùa lặng đi rất nhiều.

Dường như mọi thứ xung quanh tạm thời ngừng lại vì câu nói này của Lương Tây Kinh.

Một hồi lâu, Thi Hảo mới tỉnh lại và hỏi lại bằng giọng điệu không mấy tin tưởng: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói.” Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt anh lộ vẻ dịu dàng: “Anh yêu em.”

Thi Hảo biết anh yêu mình nhưng bọn họ đều không phải là kiểu người bộc lộ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy.

Lương Tây Kinh chỉ từng nói với Thi Hảo rằng “anh thích em”.

Đây là lần đầu tiên chính miệng anh nói ra chữ “yêu” này.

Thi Hảo giật mình mất vài giây, đôi môi cũng khẽ nhúc nhích như muốn nói “em cũng vậy”.

Nhưng lời vẫn chưa nói ra miệng thì giọng nói của Thẩm Âm truyền từ ngoài vào.

“Thi Hảo.”

Thi Hảo và Lương Tây Kinh nhanh chóng rút đống cảm xúc vừa nãy ra khỏi suy nghĩ, cô quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Âm nhiệt tình vẫy tay với cô ấy: “Bên này.”

Thẩm Âm đang định đi về phía trước lại đụng phải ánh mắt không vui vẻ gì mấy của Lương Tây Kinh.

Bước chân của cô ấy cũng khựng lại, vô thức trốn sau lưng Thẩm Minh Yến bên cạnh để né tránh.

Thẩm Minh Yến ngước mắt đối mặt với Lương Tây Kinh, anh ta lững thững đi phía trước đến gần bọn họ.

Người đã đến đông đủ, tất cả mọi người đều đã đói rồi.

Mọi người ngồi cùng một bàn và gọi không ít đồ ăn chay.

Không lâu sau tất cả món ăn chay đã được dọn lên bàn.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi cùng một chỗ, trong bát của cô toàn là thức ăn Lương Tây Kinh gắp cho.

Mọi người thấy vậy cũng có lòng muốn tấu hề mấy câu nhưng họ vẫn nhớ đâu là chùa miếu nói năng bậy bạ ở đây không tốt lắm nên đành nhịn xuống.

Trong bữa cơm chay mọi người ăn một cách yên lặng và thành kính.

Lúc mọi người ăn xong cũng đã hai giờ chiều.

Lúc này mà về khu vực thành phố thì hơi sớm, Ôn Ỷ đề nghị: “Hay là chúng ta leo lên đỉnh núi một chút nhé? Năm mới đến rồi có phải nên đứng trên cao nhìn thật xa không?”

Tần Yến: “Ôn Ỷ, cô mê tín như vậy cơ à?”

Ôn Ỷ chưa lên tiếng Tần Lâm mở miệng trước: “Tôi không có ý kiến.”

Tần Yến: “… Tôi cũng không có.”

Hứa Thực và Cận Thanh Trạc càng không có.

Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo: “Em còn có thể leo lên không?”

Thi Hảo gật đầu: “Em cũng không sao đâu.”

Cuối cùng ánh mắt của mọi người dừng lại trên người Thẩm Âm, dù sao từ lúc leo từ chân núi lên lưng chừng núi Thẩm Âm cũng đã la hét kêu không được rồi.

“Tôi cũng không sao cả.” Đến lúc này rồi thì tất nhiên là Thẩm Âm cũng sẽ không ngăn cản.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Còn nữa vừa nãy cô ấy la lối bảo mệt vì muốn Thẩm Minh Yến chú ý đến mình nhiều một chút thôi, không phải thật sự không leo được. Bình thường cô ấy ăn nhiều và cũng rèn luyện sức khỏe nên thể lực cũng không quá tệ.

Thẩm Minh Yến nhìn cô ấy lạnh nhạt nói: “Cô chắc chắn chứ?”

“… Chắc chắn.” Sắc mặt Thẩm Âm đỏ ửng lên quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt cô ấy sáng ngời, hai hàm răng trắng tinh, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Nếu như tôi thực sự không làm được thì tổng giám đốc Thẩm có thể cõng tôi một đoạn không?”

Thẩm Âm sợ bị Thẩm Minh Yến từ chối nên bổ sung thêm: “Chắc hẳn tổng giám đốc Thẩm đây là một người đàn ông lịch thiệp.”

Thẩm Minh Yến bình tĩnh nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây rồi mới nhìn ra chỗ khác, anh ta rảo bước đi về phía trước: “Đi thôi.”

Thẩm Âm nhìn bóng lưng dần đi xa của anh ta, trong phút chốc cô ấy không hiểu được anh ta có đồng ý hay không.

Trong lúc cô ấy chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Ôn Ỷ đã đẩy nhẹ cô ấy từ phía sau, lại đè thấp giọng nói: “Ngây ra đó làm cái gì? Đi thôi.”

Thẩm Âm: “…”

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh ấy có ý gì vậy?”

Ôn Ỷ cạn lời nhìn cô ấy: “Ý là ngầm thừa nhận đấy, cô không cảm nhận được à?”

Ánh mắt Thẩm Âm sáng rực lên: “Thật sao?”

Thi Hảo nghe thấy cuộc đối thoại của hai người cũng không nhịn được nữa.

Cô liếc mắt nhìn Thẩm Âm: “Chắc chắn là thật.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của hai người, Thẩm Âm nhanh chóng chuyển sang chế độ trọng sắc khinh bạn: “Vậy thì tôi không đi với các cô nữa đâu, tôi đi trước đây.”

Thi Hảo: “…”

Ôn Ỷ: “…”

Đường đi từ chùa lên đỉnh núi không tính là quá xa.

Đoàn người leo chỉ mất nửa tiếng là đến nơi rồi.

Gió trên đỉnh núi mạnh hơn gió ở lưng chừng núi rất nhiều.

Khi cơn gió gào thét thổi qua, mấy người Thi Hảo đứng cạnh nhau ngắm nhìn thành phố dưới chân núi. Không hiểu sao cô bỗng có một điều ước nho nhỏ, hy vọng mỗi một năm sau này đều có người yêu bên cạnh mình, có những người bạn này, khi nào rảnh sẽ hẹn nhau đi ăn liên hoan, cùng nhau leo núi, cùng nhau chơi đùa.

Sau khi leo lên cao nhìn ra xa, mọi người xuống núi và chuẩn bị quay trở lại thành phố.

Địa điểm tụ tập được bố trí trong một câu lạc bộ đầy đủ tiện nghi, độ riêng tư tương đối cao, trong phòng VIP lớn cũng có nhiều trò chơi có thể chơi.

Ăn cơm xong, mấy người Lương Tây Kinh đi chơi bóng.

Thi Hảo, Thẩm Âm và Ôn Ỷ ghé sát lại nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Sau khi Thẩm Âm biết hai ngày nữa cô sẽ đi đăng ký kết hôn, cô ấy vô cùng kinh ngạc: “Hai người vội đến thế cơ à?”

Sau đó cô ấy vô thức nhìn vào bụng Thi Hảo.

Thi Hảo: “… Tôi không có thai, cô đừng suy nghĩ nhiều.”

Thẩm Âm hậm hực: “Xin lỗi nhé.”

Thi Hảo bật cười: “Cô nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

Thẩm Âm: “Sao vừa cầu hôn mà đã đi đăng ký kết hôn rồi thế, tổng giám đốc Lương vội đến vậy cơ à? Khi nào hai người tổ chức đám cưới?”

“Đám cưới thì phải đến cuối năm hoặc sang năm.” Thi Hảo lần lượt trả lời câu hỏi của cô ấy: “Còn về chuyện vội vàng…”

Thi Hảo không nói rằng Lương Tây Kinh sợ cô chạy, cô chỉ nói: “Sớm muộn gì cũng phải đăng ký, đăng ký sớm thì danh chính ngôn thuận sớm.”

Thẩm Âm suy nghĩ một chút: “Cũng đúng.”

Cô ấy nói chuyện với Thi Hảo xong lại chuyển hướng sang Ôn Ỷ: “Cô thì sao, cô Ôn?”

Ôn Ỷ: “… Tôi theo chủ nghĩa không kết hôn.”

Thẩm Âm sửng sốt: “Hả?”

Lần đầu tiên cô ấy nghe đến chuyện này.

Ôn Ỷ nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô ấy thì bắt đầu trêu chọc: “Kinh ngạc lắm à?”

Thẩm Âm: “… Đúng rồi.”

Cô ấy nghi ngờ: “Vì sao thế?”

Ôn Ỷ suy nghĩ một chút: “Chuyện này để sau rồi nói đi, vì chuyện này nói ra cũng rất phiền.”

Thẩm Âm gật đầu: “Được.”

Buổi tối hôm nay, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, lại rút ngắn khoảng cách với nhau thêm một lần nữa.

Chơi đến tận khuya thì bữa tiệc mới tan.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh tay trong tay về nhà, kéo dài bóng của hai người họ làm cho chúng chồng lên nhau như không thể tách rời.

Hai ngày tiếp theo, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không đi đâu cả mà chỉ ở nhà và hưởng thụ những ngày nghỉ cuối cùng của họ.

Ngày mùng tám là ngày đi làm lại cũng là ngày thích hợp để kết hôn.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh dậy thật sớm, ăn bữa sáng, sau đó Thi Hảo trang điểm lại rồi thay một bộ đồ đôi là một chiếc áo sơ mi trắng phối với váy màu đen.

Thay quần áo xong hai người nhanh chóng đi đến cục dân chính.

Thời tiết hôm nay rất đẹp.

Hôm nay có rất nhiều người đến cục dân chính để đăng ký kết hôn, Thi Hảo đưa hết giấy chứng nhận cho Lương Tây Kinh bảo quản, cô xếp hàng cùng với anh và đi từ từ về phía trước.

Không lâu sau đến lượt hai người.

Thủ tục còn đơn giản hơn so với những gì mà Thi Hảo đã tưởng tượng rất nhiều, tốc độ cũng rất nhanh.

Dường như chỉ trong một cái nháy mắt mà bọn họ đã chụp ảnh và nhận được giấy đăng ký kết hôn thuộc về bọn họ.

Lúc ra khỏi cục dân chính, Thi Hảo định nói với Lương Tây Kinh sao đăng ký kết hôn lại nhanh đến vậy, trong lúc cô chưa kịp phản ứng lại thì cô đã trở thành người có gia đình rồi.

Chưa kịp nói ra miệng thì hai người lại nghe thấy đôi vợ chồng trẻ xếp hàng ở trước họ thổ lộ tình cảm.

Bỗng nhiên cô lại nhớ đến câu thổ lộ mấy ngày hôm trước của Lương Tây Kinh.

“Lương Tây Kinh.” Cô ngửa đầu lên nhìn anh, ánh mặt trời trên đầu xuyên qua bóng cây bị cắt thành từng mảnh sáng nhỏ bao phủ trên đỉnh đầu của bọn họ, khiến Lương Tây Kinh lúc này càng trở nên sống động có chiều sâu hơn.

Lương Tây Kinh cụp mắt xuống chậm rãi hỏi: “Gọi anh là gì?”

Vành tai của Thi Hảo lại nóng ran, cô hỏi anh: “Tại sao ngày đó anh lại nói với em câu nói kia ở nơi đó?”

Lương Tây Kinh lập tức hiểu cô đang ám chỉ điều gì, anh dừng một chút rồi mới nói với cô: “Em muốn lắm biết à?”

Thi Hảo: “… Ừm.”

Anh cười hai tiếng rồi bắt đầu tập kích: “Vậy em nói cho anh biết trước, nếu như Thẩm Âm không cắt ngang thì em định nói gì với anh.”

“…”

Thi Hảo không ngờ, đến cái này mà Lương Tây Kinh cũng muốn so đo với cô.

Tuy nhiên cô cũng muốn nói với anh câu đó.

Nghĩ đến đây cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, ánh mắt của hai người chạm vào nhau: “Em muốn nói rằng, em cũng giống như vậy.”

Lương Tây Kinh dụ dỗ hỏi lại: “Là cái gì?”

Thi Hảo mỉm cười nghiêm túc nói: “Em cũng yêu anh.”

Lương Tây Kinh cúi người xuống phủ lên đôi môi cô, trịnh trọng nói với cô: “Bà Lương, anh còn yêu em hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.