Lục Huyền Vũ không nấu món gì cao sang, chỉ là vài món dân dã ba mặn một xào một canh như những bữa cơm bình thường trong một gia đình, nhưng tiểu hoàng đế lại ăn đến say mê.
Lạc Thiên Kỳ gương mặt thỏa mãn liếm nước sốt còn sót trên môi.
Thời gian qua ăn toàn cao lương mỹ vị, y sớm đã chán ngấy những thứ sa hoa đó, trong lòng chỉ muốn ăn một thứ gì bình đạm một chút.
Nghĩ tới trong lòng liền có ước muốn được thoát ta khỏi nơi cấm cung này, đi ngao du một chuyến cho biết vị lạ.
Lục Huyền Vũ nét cười có phần hòa ái hơn, hắn đưa tay lấy đi hạt cơm dính trên mép tiểu hoàng đế xong lại cho vào miệng mình nhâm nhi.
Tiểu hoàng đế bị người chọc ghẹo ngượng chín người, hai má hơi phồng lên, phụng phịu buông mạnh đũa xuống khoanh tay rồi hất đầu đi.
“Hừ, ta không thèm ăn của ngươi nữa”
Lục Huyền Vũ lảng mặt nén cười, người này nói cũng không thể xem hoàn cảnh lúc này hay sao?
“Thì trên bàn còn gì nữa đâu mà ăn ạ.”
Tiểu hoàng đế giật mình, ánh mắt lén lút nhìn lại bàn thức ăn, quả nhiên ngoại trừ cái dĩa rau xào xanh lè kia ra thì mọi thứ sạch bong.
Tiểu hoàng đế nói hớ liền xấu hổ không thôi, uy nghiêm thường ngày ở đâu vứt đi hết, rụt rè ngồi đó ấm ức nhìn Lục Huyền Vũ.
Lục Huyền Vũ bị bộ dạng này của y làm cho tim mềm nhũn ra, lại cực kỳ thỏa mãn hưởng thụ ánh mắt xinh đẹp kia.
Chỉ có ở bên hắn tiểu hoàng đế mới buông thả như vậy, Lục Huyền Vũ hắn đây thật đáng tự hào.
Biết mình không nên tiếp tục chọc ghẹo, nếu không tiểu hoàng đế lại giận dỗi không thèm nhìn mặt hắn thì phải làm sao đây?
Lục Huyền Vũ cười cười bước đến gần kéo người y quay lại, giọng nói hết sức ôn nhu.
“Bệ hạ à, ngài không được ăn thịt không đâu, phải ăn rau mới đủ chất.”
Tiểu hoàng đế nghe đến cái thứ xanh lè nhạt nhẽo kia thì dẫu môi, tỏ vẻ cực kỳ không muốn ăn.
Lục Huyền Vũ biết y lại giở tính xấu thì thở dài, nhưng không thể để hoàng đế ăn không đủ chất thế này, lỡ cơ thể suy nhược mà lâm bệnh thì đau lòng chết hắn.
“Lục tướng quân, trẫm thật sự không ăn nổi cái thứ kia đâu nha, bỏ qua nha.”
Lạc Thiên Kỳ lắc lắc tay hắn nũng nịu, hai mắt anh đào long lanh chớp chớp, điệu bộ muốn manh chết người.
Lục Huyền Vũ lại là người có kinh nghiệm chiến đấu cao với chuyện này, ngày ngày đều như vậy hắn đã dần dần luyện cho mình một tinh thần kiên quyết, mắt không thấy, tâm sẽ không dao động.
Thế là vị Lục tướng quân nào đó vì để cho mình không bị mềm lòng với chiêu trò của tiểu hoàng đế.
Hai mắt liền nhắm chặt, tai bịt kín, cắn răng làm ngơ luôn tiểu hoàng đế.
Lạc Thiên Kỳ năn nỉ không thành liền trở nên giận dôi, hai má phồng lên, tay nhỏ đánh bốp bốp vào bắp tay người nọ, còn nhéo ngắt đủ thứ, nhìn trông hết sức…!trẻ con.
Trần công công lúc này thật sự muốn lui đi.
Tại sao ông già rồi mà vẫn phải ở đây chịu cảnh này chứ.
Ông biết mình là đồ thừa ở nơi này nên làm ơn hãy ân xá cho ông được rời khỏi đây đi mà.
Nếu không ông sẽ bị hai người này tra tấn tinh thần chết mất.
“Bệ hạ ăn một chút thôi, không cần ăn nhiều.”
Lạc Thiên Kỳ đen mặt nhìn đũa rau mà Lục Huyền Vũ gắp cho mình.
Mắt ngươi có vấn đề à Lục Huyền Vũ, hay nhận thức vốn không thông? Một chút của ngươi chính là nửa dĩa đấy à?
Nói vậy thì oan cho hắn quá đi mất, hắn rõ ràng chỉ gắp có một đũa thôi, tại do mấy cộng rau yêu thương nhau không muốn rời xa chứ bộ, hắn cũng không nỡ chia cách nên đành gắp hết lên chứ sao giờ.
“Bệ hạ ngoan, ăn cái này xong ta dẫn ngài ra ngoài cung chơi nha.”
Nghe y chang đang dỗ tiểu hài tử.
Mà Lạc Thiên Kỳ vốn chả quan tâm hắn coi mình ra cái dạng gì để dỗ dành.
Y chỉ đăm đăm tập trung vào bốn chữ “ra ngoài cung chơi”.
Hai mắt lập tức sáng rực, mắt hởn hở như xuân về.
“Ngươi nói thật chứ?”
Lục Huyền Vũ phì cười trước sự ngây ngô này của y.
“Người có thấy thần nói dối người bao giờ chưa bệ hạ?”
Lạc Thiên Kỳ vui sướng muốn nhảy cẫng lên, sắp được xổ lồng rồi.
Trần công công thấy tình hình bắt đầu lệch lệch vội lên tiếng.
“Bệ hạ, chuyện đó….!”
Ông chưa kịp nói xong thì đã bị ánh mắt đe dọa của Lục Huyền Vũ làm cho rùng mình.
“Trần công công, ta cùng hoàng thượng chỉ đi vi hành để xem cuộc sống nhân dân như thế nào, không lẽ không được sao?”
Lạc Thiên Kỳ ở đằng sau còn ló đầu ra gật gật phụ họa.
Trần công công như vị cha già bất lực nhìn con trai nhỏ bị người ta dạy hư, hận không thể lao đến kéo hoàng thượng về phía mình.
“Haizzz ngài phải bảo vệ hoàng thượng thật tốt đấy.”
Lục Huyền Vũ khóe miệng trừu trừu.
“Chuyện đó công công không cần lo.”
Chỉ cần có ta ở đó đừng hòng có ai chạm đến một sợi tóc của tiểu hoàng đế.
Nói chuyện nhưng vẫn không quên chuyện chính, Lục Huyền Vũ híp mắt cười đưa đũa rau kề sát miệng Lạc Thiên Kỳ.
Mặt nhỏ thoáng chốc nhăn lại, xong dưới áp lực khủng bố của ai kia đành phải mở miệng ra ăn.
Hừ, trẫm đây là nể tình người đút cho trấn chứ không phải do sợ đâu nhá, dẹp ngay cái ánh mắt tự hào đắc ý đó đi.
Lục Huyền Vũ chân chó lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng cho tiểu hoàng đế sau đó rót cho y một ly nước.
Động tác thuần thục, nhuần nhuyễn như nước chảy cứ như thể hắn sinh ra là để làm những việc này cho y vậy.
Tiểu hoàng đế được hầu hạ tận tình, cơn bực tức trong lòng cũng vơi bớt, y nhìn sang Lục Huyền Vũ ngốc ngốc nói.
“Vậy giờ đi luôn nha.”
“Được, ta dẫn ngài đi thay thường phục.”
Dứt lời liền ngang nhiên bế người đi, Lạc Thiên Kỳ cũng không ý kiến gì, ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, hưởng thụ cảm giác không phải chạm chân xuống đất.
Trần công công khóe mắt hơi giật.
Lục tướng quân, ngài đang chăm con đấy à?
Đám cung nhân thấy hoàng thượng được tướng quân bế ra cũng chỉ cúi đầu, gương mặt cũng không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên dường như họ đã quá quen với chuyện này rồi.
Thái Hậu đã ngó lơ thì sao họ dám có ý kiến với nàng chứ, huống chi đây là chuyện của Hoàng đế không đến lượt đám cung nhân thấp kém như họ bàn tán.
Lục Huyền Vũ cho cung nữ lui hết chính mình giúp y thay y phục.
Và thế là ta có một màn, Lục tướng quân mặt mũi đỏ bừng, động tác luống cuống lại chậm chạp giúp tiểu hoàng đế thay y phục.
Mà tiểu hoàng đế cũng không phải ngoan ngoãn đứng im, y hết giơ tay giơ chân rồi uốn éo thân người quyến rũ, lâu lâu miệng nhỏ còn phát ra vài tiếng kêu kiều mị như mèo nhỏ.
“A…!ngươi thắt chạy quá rồi.”
Lục tướng quân vội cởi ra thắt lại.
“Ư…!chỗ này ngươi mặc sai rồi, làm ta ngứa quá à~.”
Cố ý, chắc chắn là cố ý.
Lục tướng quân niệm thanh tâm chú trong đầu cởi ra mặc lại cho tiểu hoàng đế.
Suốt quá trình thay y phục, y làm đến Lục Huyền Vũ cả đầu rối mù.
Trong đầu thì muốn chạy nhưng chân lại cứ đứng im, tay thành thật giúp người nọ thay y phục hơn nữa lâu lâu còn làm như vô tình mà lướt qua làn da trắng mịn của tiểu hoàng đế, khiến tiểu hoàng đế rùng mình, ánh mắt đỏ hoe hơi ướt át quay lại trừng.
Ực…
Một lát sau, Lạc Thiên Kỳ mở cửa bước ra, gương mặt phấn khởi như mùa xuân mà tung tăng chạy nhảy.
Theo sau là Lục Huyền Vũ gương mặt u ám bội phần.
Hắn xém chút nữa không nhịn được mà đè tiểu hoàng đế ra làm trò bại hoại rồi, may sao còn giữ được lí trí.
Đường phố kinh thành đông đúc, đâu đâu cũng là người với người.
Lạc Thiên Kỳ trong bộ thanh y tao nhã như một vị công tử nhà quyền quý vui vẻ chạy nhảy trên đường.
Bên cạnh y là nam nhân cao lớn với bộ huyền y trên người, vừa lạnh lùng vừa xa cách, nhưng ánh mắt lại hết sức ôn nhu nhìn Lạc Thiên Kỳ.
Hai người vừa bước xuống phố đã trở thành tâm điểm của mọi người, tiếng xì xào vang lên khắp nơi.
Không biết đây là hai vị công tử nhà nào, tướng mạo lại xuất sắc như vậy.
Một người trông thì ngây ngô, trong sáng, tinh nghịch, một người lại u uất, lạnh nhạt.
Đứng cạnh nhau không khỏi làm cho người ta cảm nhận được sự mới mẻ.
Có vài cô nương đi ngang nhìn hai người mà đỏ mặt thẹn thùng.
Lục Huyền Vũ tính tình không tốt liền trừng mắt đuổi người khiến cô nương nhà người ta nức nở chạy đi.
Còn Lạc Thiên Kỳ lại hết sức vui vẻ mà tặng cho các cô nương một cái nháy mắt làm bọn họ hét toáng lên vì phấn khích.
Tất nhiên là vị nào đó liền ăn giấm lập tức xách cổ người nọ kéo đi.
Lạc Thiên Kỳ bị kéo đi cũng không tức giận mà còn cười thiếu đánh chọc ghẹo hắn.
Khiến hắn nghẹn đến mặt đỏ hừng hực, hung hăng trừng y một cái làm y cười phá lên.
Hiện tại hai người đang ngồi trong Vịnh Hòa Lâu, tửu lâu lớn bậc nhất kinh thành để nghỉ ngơi.
Vì có tiền nên hai người dễ dàng được ngồi ở gian thượng hạng trên lầu bốn.
Vỗn dĩ tiểu hoàng đế muốn ngồi trên cao nên đặt lầu năm nhưng bà chủ lại bảo đó chỉ dành cho chủ của tửu lâu này, đánh mắt xem chừng vị chủ này có thân phận không đơn giản, hai người cũng không muốn gây chú ý nên thỏa hiệp ngồi gian lầu bốn.
Lục Huyền Vũ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mắt vẫn không rời khỏi người Lạc Thiên Kỳ đang phấn khích nhìn xuống các cô nương đang múa bên dưới, trên tay là một xiên kẹo hồ lô, lâu lâu phấn khích lại cắn lấy một viên.
Ăn hết lại xòe tay ra, lúc đó Lục tướng quân chỉ biết thở dài đặt thêm một xiên vào tay tiểu hoàng đế.
“Huyền Vũ, huynh nhìn xem, các cô nương ở đây còn múa đẹp hơn mấy người ở trong cung.
Di chuyển nhẹ nhàng, lách người uyển chuyển nào như mấy người kia, chân tay cứ cứng đơ kiểu gì ấy.”
Lục Huyền Vũ chống cằm nhìn tiểu nhân nhi đang thao thao bất tuyệt trên đầu người khác.
Hắn cực thích được nghe y gọi tên mình.
Mỗi lần y gọi tên hắn, hắn hận không thể nhào đến mà ôm hôn y một phen đã đời.
Cách gọi của y quá đáng yêu, quá quyến rũ hắn rồi.
– -Lục tướng quân đã bước vào con đường u mê vợ không lối thoát( ꈍᴗꈍ)–.