“Chúng tôi an bài một đồng chí nằm vùng bên cạnh Vạn Thiên Sơn, thu thập bằng chứng gã phạm tội trong những năm qua, cả thân phận của tên trùm ma túy lớn ở Lưỡi Liềm Vàng.”
Hơn phân nửa những người tham gia lên kế hoạch “SẮN BẮN” năm xưa đã về hưu, còn lại vài người hoặc là hi sinh vì nhiệm vụ, hoặc là thuyên chuyển cương vị công tác khỏi tỉnh Quảng, chỉ còn lác đác vài người vẫn giữ vững bí mật.
Tôn Quy Hạc là một trong số đó, mà Trình Vi Bình tiếp nhận chức vụ của ông, tự nhiên tiếp nhận luôn “KẾ HOẠCH SĂN BẮN” bị tạm gác lại mười mấy năm, hiện tại là thời cơ tốt nhất mở lại kế hoạch.
“Đồng chí phe mình nằm vùng bên cạnh Vạn Thiên Sơn, cũng chính là trùm ma túy lớn Côn Sơn vang danh quốc tế, tiếng xấu đồn xa, hiện tại đồng chí đã bị lộ thân phận, cảnh sát tỉnh Vân Nam và tỉnh Quảng Đông đang dốc toàn lực cứu anh ta!”
***
Tây Song Bản Nạp, bến cảng thành phố Cảnh Hồng.
“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, sau khi trời sáng xuất phát, trước giờ cơm trưa đến được bang Kachin, gặp nhân viên tình báo địa phương. Chúng ta không có quá nhiều thời gian chần chừ, mọi người phải chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho lần hành động này!”
“Hành động lần này nguy hiểm vượt xa những hành động mà mọi người từng tham gia, vì chúng ta sẽ đối mặt với trùm ma túy lớn Tam Giác Vàng mà toàn thế giới nghe tin đã sợ mất mật. Mọi người phải hành sự cẩn thận, phục tùng mệnh lệnh!” Tổ trưởng Tổ Hành Động Đặc Biệt hét lớn: “Có nghe không!”
“Rõ!”
Không có chút thời gian rảnh để chất vấn, mọi người lập tức hô lớn biểu đạt quyết tâm thành công của họ đối với hành động lần này, ngay cả đội phó Hình cũng bị bầu không khí tráng liệt lây nhiễm, l.ồng ngực đầy tinh thần anh hùng khí khái hùng hồn.
Nhưng khi đội phó Hình quay lại khoang thuyền, anh chợt nhớ ra, cho đến cuối cùng anh vẫn không hiểu rõ tại sao đột ngột thay đổi nhiệm vụ!
***
Ngày 17 tháng 8, 6:33 giờ Myanmar.
Thung lũng Mogaung ở bang Kachin, đặc khu lớn thứ ba bang Shan, là đầu mối giao thông quan trọng ở phía bắc Myanmar, là nơi sản xuất chủ yếu đá quý Myanmar. Hướng tây nam của thung lũng Mogaung có nhiều đồi núi, rất nhiều rừng cây, thảm thực vật dày đặc, các thị trấn nhỏ khá tập trung.
Một chiếc Jeep quân đội màu xanh xuyên qua đồi núi quanh co, dù có vẻ ngoài dũng mãnh nhưng lại di chuyển khéo léo trên con đường gập ghềnh không hề bằng phẳng, ngay cả xông ngang xông dọc lung tung cũng phát huy thành anh hùng khí khái anh dũng có đi mà không có về.
Nếu trên ghế lái có thêm một tay đua xe kỹ thuật tốt, vậy đơn giản là uy phong lẫm lẫm, khí thế uy nghiêm, hoàn toàn có phong thái như đang lái tàu ngầm hạt nhân.
Chiếc Jeep màu xanh quân đội như cuồng phong mưa rào đè nát chướng ngại vật trên đường đất, lưu lại dấu xe thật sâu, lướt qua khúc cua nguy hiểm trên đường núi mà không hề có ý giảm tốc độ, trái lại còn đạp mạnh chân ga, gần như bay song song, giống như một viên đạn bắn ra khỏi nòng, không đợi người ta kịp phản ứng đã biến mất trước mặt họ, lưu lại một làn khói.
Chiếc xe Jeep với lốp và thân xe bê bết xi măng dừng lại ở trạm xăng gần một thị trấn ở thung lũng Menggong, tiếng mở cửa xe vang lên, một người bò ra, gần như là chân mềm oặt bò ra khỏi xe, dựa vào thân xe nôn mửa không ngừng,
Ngay sau đó là Lý Toản và Giang Hành xuống xe.
Y đi đổ xăng, còn Lý Toản lười biếng dựa cột nói: “Kỹ thuật lái xe của tôi coi như cũng được chứ?”
Tài xế chưa từng bị choáng váng suốt mười mấy năm qua, lúc này hắn giơ ngón cái lên nói: “Anh trâu bò.” Ai có thể lái xe thành máy bay chiến đấu chứ?
Tài xế nói tiếp: “Người anh em, tôi tự thấy xấu hổ vì hành vi của tôi ngày hôm qua, tôi xin lỗi anh. Nơi này cách thị trấn Kangbo đóng quân không tới một cây số, xin ngài thương xót, lát nữa lái chậm một chút, hay là để ông chủ lái có được không?”
Lý Toản cười gằn một tiếng, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Đổ xăng xong trả tiền, ba người lại lên xe, vẫn là Lý Toản lái, tài xế ngồi băng sau bày vẻ mặt thấy chết không sờn, đến lúc xe chạy mới phát hiện Lý Toản lái xe đàng hoàng.
“Thị trấn có tổng cộng hai cổng vào, một trước một sau.” Tài xế nói: “Đại bản doanh của Kangbo nằm ở gần cổng sau, vậy nên cổng sau được canh giữ khá nghiêm ngặt, không cho phép xuất nhập, chỉ trong thời gian đặc biệt mới mở cổng sau. Chúng ta đi theo cổng trước, khu vực cổng trước là nơi ở của dân trấn bình thường, ở giữa sẽ xuất hiện bộ đội vũ trang tuần tra, nhưng không có nguy hiểm quá lớn.”
“Nơi nguy hiểm nhất là gần cổng sau, có quân đội vũ trang quy mô lớn và trang bị vũ khí quân dụng hoàn thiện. Rồng rắn lẫn lộn, kẻ liều mạng, gái điếm và đội quân trẻ em đều có. Nhắc trước một câu, tiến vào trong phạm vi vũ trang của Kangbo, dù là kẻ nào cũng không được tin, phụ nữ thoạt nhìn nhu nhược và trẻ con yếu ớt kỳ thật đều từng giết người, đừng nhân từ với họ, họ sẽ không cảm kích hai người, sẽ coi đó là điều hiển nhiên. Sau này hai người không cho họ tiền nữa là sẽ bị tấn công.”
Xe Jeep dừng ở ven đường, tài xế mở bản đồ thị trấn chỉ vào nơi được khoanh tròn: “Bên trái hướng 1 giờ là khu đèn đỏ, ở đây nhiều nhất là quán hút thuốc phiện và sòng bạc. Hướng 3 giờ và 12 giờ là quân đội vũ trang và kho vũ khí, hai nơi này đông người, cơ bản chặn kín hai lối đi về phía khu đèn đỏ. Đúng, đại bản doanh của Kangbo chính là khu đèn đỏ, gã ở vị trí trung tâm của khu đèn đỏ, rất có thể Tống Chí bị nhốt ở đây.”
“Ai cũng có thể vào phạm vi vòng ngoài khu đèn đỏ, nhưng phạm vi vòng trong phòng thủ nghiêm ngặt, phải có người dẫn mới được vào.” Tài xế hút thuốc nói tiếp: “Nói câu cụt hứng trước, tôi đã thử vào vòng trong vài lần nhưng đều thất bại. Kangbo không cẩn thận như Côn Sơn, nhưng gã là thằng điên.”
Lý Toản thuận miệng hỏi: “Điên thế nào?”
“Tôi lấy một ví dụ đơn giản, người tôi phái đi vào vòng trong cuối cùng đều bán trứng vịt muối.”
Bán trứng vịt muối là tiếng địa phương Quảng Đông, ý là chết.
Lý Toản lại hỏi: “Người Quảng Đông?”
Tài xế đáp: “Nguyên quán.” Hắn không muốn nói nhiều về chuyện cá nhân.
Lý Toản quay qua hỏi Giang Hành: “Anh có ai ở đó không?”
Giang Hành: “Có một.”
Lý Toản: “Vậy thì không thành vấn đề.”
Tài xế nghe vậy kinh ngạc nhìn hai người, trong lúc nhất thời không biết nên khiếp sợ ông chủ Giang giao thiệp rộng hay là kinh ngạc sự bình tĩnh của Lý Toản, khiến hiện trường chỉ có mình hắn là khẩn trương vớ vẩn.
Tài xế lại hỏi: “Chỉ một người?”
Giang Hành: “Nhiều người không cần chi tiền à?”
Tài xế: “…” Ngay lúc hắn cho rằng đã ôm được đùi vàng, papa phe Giáp lại biến thành một kẻ dung tục nghèo khó.
Giang Hành kéo Lý Toản đến bên cạnh, đưa chai nước cho hắn hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Hắn ngửa đầu uống nước, nước khoáng theo khóe miệng tràn ra, chảy xuống cằm rồi bị thô lỗ lau đi, nghe thấy câu hỏi của y cũng chỉ ném ánh mắt nhàn nhạt qua: “Bây giờ mới hỏi, hơi dư thừa rồi đó.”
Giang Hành cười cười: “Anh quan tâm quá sẽ loạn mà.” Đội trưởng Lý của y chưa từng chân chính trải qua mưa bom bão đạn, lỡ như hắn không quả quyết, chần chừ do dự thì sao?
“Trong lòng em hiểu rõ nguy hiểm đến cỡ nào.” Hắn đưa nửa chai nước còn lại cho Giang Hành: “Anh chỉ cần biết em tới đây không phải vì kích động nhất thời là được.”
Giang Hành nhận nửa chai nước, uống hết nước còn lại trong chai của Lý Toản.
Hắn đi được vài bước bỗng quay đầu lại, thấy y đang ngửa đầu uống nước dưới ánh nắng mặt trời, trên hầu kết đang lên xuống còn thấy rõ một dấu răng, bóng dáng cao lớn như ngọn núi sừng sững, cũng giống một binh sĩ ra khỏi chiến trường khói súng.
Lý Toản rũ mắt, quay lại ngồi vào ghế phụ lái, nhắm mắt khoanh tay nói với y: “Anh lái xe đi.”
Tài xế nhân cơ hội đề nghị: “Hay là để tôi lái cho?”
Giang Hành thân thiện từ chối.
Chiếc Jeep lên đường lần nữa, mấy phút sau đến một Motel giữa trung tâm thị trấn, ba người sẽ ở đây. Lúc này ở Myanmar đang là 10 giờ 45 phút trưa, là 11 giờ 15 phút trưa giờ Bắc Kinh, người của Tổ Hành Động Đặc Biệt đã đến khu Tam Giác Vàng, gặp nhân viên tình báo địa phương.
*Motel là các nhà nghỉ có quy mô nhỏ ít tiện nghi với giá cả bình dân thường nằm dọc đường quốc lộ, được xây dựng với quy mô đơn giản. Là chỗ nghỉ chân tạm thời cho khách du lịch qua đêm. Motel được được ghép nối bởi 2 từ motor và hotel do môt người Mỹ phát triển từ năm 1950.
11 giờ 26 phút giờ Myanmar, một chiếc xe bán tải, một chiếc xe bánh mì từ từ tiến vào thị trấn, hai mươi phút sau, lại thêm một chiếc xe Jeep chạy vào.
Motel.
Giang Hành gõ cửa, một người mở ra từ bên trong, thấy mấy người Giang Hành lập tức nói: “Vào trong nói chuyện.”
Ba người nối đuôi nhau vào phòng, Lý Toản đánh giá người mở cửa, là một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi, mặc áo sơ mi hoa hòe quần bãi biển, trên cổ đeo dây chuyền vàng giả lớn, thoạt nhìn hơi quen quen.
“3 giờ chiều, chúng tôi phụ trách chở một xe thức ăn vào sau bếp của sòng bạc. Sau bếp có một con sông, bên kia bờ sông là một rừng cây, đi qua rừng cây chính là doanh địa Kangbo đóng quân. Thời gian cứu người không nhiều lắm, chỉ 20 phút. Sau 20 phút sẽ có một tốp phiến quân vũ trang đến rừng cây tuần tra, thời gian bọn họ tuần tra là nửa tiếng. Vậy nên trừ phi mấy cậu có thể bảo đảm không bị phát hiện trong ít nhất 50 phút, hoặc là sau khi bị phát hiện phải chống đỡ qua thời gian tuần tra nửa giờ, bằng không phải rút lui khỏi đó trong vòng 20 phút, dù có cứu người thành công hay không.” Người đàn ông trung niên vừa trải một tấm bản đồ đơn giản ra, vừa chỉ vào các điểm được khoanh tròn màu đỏ nói tiếp: “Người tôi an bài sẽ tiếp ứng ở sòng bạc, họ chỉ chờ 30 phút.”
Lý Toản nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, đột nhiên mở miệng: “Ông là lão Đoàn ở Thôn Tứ Môn?”
“!” Lão Đoàn cả kinh, trừng mắt nhìn Lý Toản, thất thanh nói: “Đội trưởng Lý?!” Ông ta vô thức ôm đầu, ngồi xổm xuống nói: “Tôi không có làm chuyện phạm pháp!”
Người làm ăn ở Tam Giác Vàng về nước rồi khó tránh khỏi sợ hãi cảnh sát, đặc biệt làm biên thủy buôn bán, thỉnh thoảng kiếm thêm chút tiền xám, lão Đoàn cũng không ngoại lệ, ông ta không sợ phiến quân ở Tam Giác Vàng, nhưng trong lòng lại sợ hãi cảnh sát trong nước.
Lý Toản xoa xoa trán: “Được rồi, ông nói tiếp đi.”
Lão Đoàn hỏi: “Sau khi về nước, anh có bắt tôi không?”
Lý Toản tức giận nói: “Không. Không thuộc quyền quản lý của tôi.”
Lúc này lão Đoàn mới yên tâm, trong lòng ông ta có chút oán giận Giang Hành, sao lại kéo một cảnh sát hình sự vào loại chuyện thế này.
Giang Hành thì đang nhìn chằm chằm tấm bản đồ, không hề tươi cười, sau khi nhớ kỹ địa hình, y hỏi lão Đoàn: “Có hành tung của Côn Sơn không?”
“Anh không đề cập tôi phải theo dõi Côn Sơn, tôi nào biết được hành tung của Côn Sơn…” Mặc dù oán trách nhưng lão Đoàn vẫn nể mặt tiền thù lao cao mà thành thật nói tiếp: “Gần đây liên tục truyền ra động tác của Côn Sơn, gã càng lúc càng phách lối, không biết rốt cuộc có ý gì. Tôi có người bạn ở Pangkham, hắn bán cho tôi một tin, không xác minh được là thật hay giả, hắn nói Côn Sơn đã đến Mogaung rồi.”
Giang Hành gật đầu, kế đó chỉ nghe lão Đoàn nói mà không xen mồm, cũng không hỏi nhiều, nhưng nhớ rõ kế hoạch hành động và địa hình đại bản doanh của Kangbo, một vấn đề cuối cùng là hỏi lão Đoàn có chuẩn bị đạn dược đầy đủ hay không.
Ông ta nghe vậy liếc mắt nhìn Lý Toản.
Hắn lườm trắng mắt, quay mặt qua chỗ khác.
Lão Đoàn lôi ra một cái rương, bên trong toàn là các loại vũ khí tân tiến, gồm cả tên lửa hành trình có chức năng trinh sát và gây nổ được dùng trong chiến tranh.
Lý Toản nhướng mày: “Trâu bò quá nha lão Đoàn, có thể lấy được cả vũ khí quân dụng luôn.”
Lão Đoàn đáp: “Không phải tôi lấy được.” Ông ta chỉ vào Giang Hành nói: “Là bạn của hắn có được, gửi đến chỗ tôi, hôm qua tôi mới nhận được.”
Giang Hành chống lại ánh mắt của Lý Toản, xoa xoa mũi hàm hồ nói: “Chỉ là… thỉnh thoảng mua dùm một chút.”
Lý Toản nhỏ giọng nói: “Sao anh lại sắp xếp người theo dõi Kangbo?”
Giang Hành: “Ngay từ đầu không thể hoàn toàn xác định Côn Sơn, vậy nên theo dõi thêm vài người tránh sai sót.”