Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 122: Chương 122



Sự im lặng của Thẩm Giáng Niên vào lúc này khiến Thẩm Thanh Hoà lo lắng.

Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, “Đừng hoảng, nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra.” Thẩm Thanh Hoà thực sự nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với gia đình Thẩm Giáng Niên, dù sao thì Lục Mạn Vân vẫn đang bị bệnh.
“Sư tỷ, chị định đi đâu vậy?” Thẩm Duyệt biết chuyện Thẩm Thanh Hoà khó ngủ, cho nên chỉ cần Thẩm Thanh Hoà ở cùng cô, cô ngủ không được sâu.
“Không sao, em ngủ đi.” Thẩm Thanh Hoà đã đi tới cửa, Thẩm Giáng Niên lên tiếng: “Là bạn em, Tần Thư bị bệnh.” Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?”
“Bây giờ đang truyền thuốc.” Thẩm Giáng Niên hít cái mũi, “Em nhớ người.” Lời muốn nói rất nhiều, nhưng cô đọng lại chỉ có câu này.
“Ừa, em ở đó một mình à?” Thẩm Thanh Hoà bắt đầu mang giày, nhìn dáng vẻ định ra ngoài.

Thẩm Duyệt ở phía sau, kéo lấy áo cô, Thẩm Thanh Hoà cúi đầu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Thẩm Duyệt, ra hiệu cô buông tay ra.
“Không có, Lê Thiển ở đây nữa.” Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, “Người vẫn chưa ngủ à?”
“Giấc ngủ tôi luôn thế, đã quen rồi.” Thẩm Thanh Hoà nghe thấy tiếng vù vù liền hỏi: “Em ở ngoài à?”
“Ừa, bên trong quá ngột ngạt, có khá nhiều người đang truyền thuốc.” Thẩm Giáng Niên nghĩ đến cảnh đó, luôn cảm thấy rằng cuộc đời vô thường, nên trân trọng khoảng thời gian có thể dành cho Thẩm Thanh Hoà, không cần hờn dỗi.
Thẩm Thanh Hoà cau mày, “Không có phòng bệnh sao?”
“Ở đây, em không quen ai, nên không sắp xếp được.”
“Bệnh viện nào nói cho tôi biết.”
“Bệnh viện XX.”
“Buổi tối trở gió, em đi vào trong đi, lát nữa tôi gọi cho em.”
Tim Thẩm Giáng Niên vui vẻ, “Sẽ gọi cho em à?”
“Ừa.” Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng, Thẩm Giáng Niên yên tâm, Thẩm Thanh Hoà nói thì sẽ làm được.

Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Hoà dặn Thẩm Giáng Niên đi vào trong, đừng ở bên ngoài trúng gió.

Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, đứng ở bên ngoài một lát, sờ má, hơi nóng.
Tần Thư còn đang ngủ, Lê Thiển ngồi ở bên cạnh, thấy Thẩm Giáng Niên mang gương mặt đỏ đi vào, “Bên ngoài lạnh như thế, sao còn ở ngoài đó lâu vậy hả?” Lê Thiển ngây thơ cho rằng ở ngoài bị lạnh.
“Bệnh nhân nào là Tần Thư?” Một lúc sau, tiểu y tá từ phòng thuốc đi ra, Lê Thiển quay đầu nhìn lại, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên, “Đây.”
“Cô đẩy bệnh nhân đi cùng tôi.” Dưới sự dẫn dắt của tiểu y tá, đến một phòng bệnh, tiểu y tá giải thích: “Còn duy nhất một phòng, đáng ra hôm nay đã nhập viện rồi, nhưng có hẹn lại, ngày mai mới đến, các cô đẩy bệnh nhân vào đây truyền thuốc đi..” Thẩm Giáng Niên vội vàng nói cảm ơn, chờ tiểu y tá đi rồi, Lê Thiển ngạc nhiên, “Vừa rồi cậu ra ngoài tìm người à?” Sau đó, còn nói với vẻ không tin được, “Bảo bối à, nhân mạch của cậu ngày càng rộng đó nha.”
Đương nhiên Thẩm Giáng Niên biết, này là do Thẩm Thanh Hoà, “Không phải mình.”
“Vậy mình không có nhờ ai, chẳng lẽ y tá kia nhầm người bệnh?” Lê Thiển đoán lung tung.
“Được rồi~” Thẩm Giáng Niên đánh cô một cái, “Cậu trông chừng đi.”
“Vậy còn cậu?”
“Mình đi đó đây, cậu mệt thì ngủ đi.” Thẩm Giáng Niên đút tay vào trong túi, nắm chặt điện thoại, sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Thẩm Thanh Hoà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lê Thiển mệt thật, ngáp hai cái, “Bình thuốc này khá lớn, chắc phải truyền lâu, mình ngủ một lát.”
“Ừ.” Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài trước, sợ tiếng chuông điện thoại vang lên, làm ảnh hưởng đến hai người.
Thẩm Giáng Niên vừa đi ra ngoài, điện thoại liền vang lên, là của Thẩm Thanh Hoà!
“Trưởng quan!”
“Ừa, vào trong phòng bệnh rồi à?”
“Ừa, ừa, nhân mạch của người rộng thật đó.” Thẩm Giáng Niên cảm thán, Thẩm Thanh Hoà cười một tiếng, không có trả lời mà hỏi: “Mẹ em sao rồi?”
“Ba em chăm sóc, đương nhiên tốt hơn em.” Thẩm Giáng Niên bĩu môi, “Đêm nay, cảm ơn người.”

“Em và Lê Thiển, thay nhau canh Tần Thư à?” Thẩm Thanh Hoà hỏi.
“Ừa, tạm thời phải vậy rồi.” Thẩm Giáng Niên buồn rầu nói, “Tần Thư ở đây, không có người thân.” Giọng điệu uể oải.
“Ừa, đừng lo lắng, y học bây giờ, chỉ cần dùng tiền chữa khỏi thì dùng tiền, không có vấn đề gì.” Thẩm Thanh Hoà an ủi, hỏi ngược lại, “Tối nay, em còn ngủ được không?” Thẩm Giáng Niên cúi đầu nghe điện thoại, đi qua đi lại trên hành lang trả lời, “Chắc không ngủ được.”
“Bị doạ rồi sao?” Giọng Thẩm Thanh Hoà đột nhiên mềm đi.
Không phải vì sợ mà không ngủ được, mà là, “Nhớ người.” Khi Thẩm Giáng Niên nói ra hai từ này, nước mắt cô lập tức giàn giụa, “Cảm giác như đã lâu không gặp vậy..” Cô đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt, không xác định hỏi: “Lát nữa, em có thể video call với người không?” Sở dĩ nói lát nữa, là giờ do cảm xúc của cô không ổn định, sợ video call sẽ khóc.
“Không thể.” Lúc Thẩm Thanh Hoà từ chối, sẽ không nói lời từ chối mát lòng, tim Thẩm Giáng Niên lập tức đau nhói, nhưng mà vẫn mỉm cười trả lời, “Được rồi, người đi nghỉ đi.” Bây giờ, thật sự không thể nhịn được mà khóc, Thẩm Thanh Hoà là kẻ xấu, không biết nói lời mát lòng.
Thẩm Giáng Niên trực tiếp cúp điện thoại, đưa tay lên lau nước mắt, càng lúc càng nhiều.

Thẩm Giáng Niên, mày đúng là không có tiền đồ! Nếu giờ cô về phòng bệnh, sẽ bị Lê Thiển hỏi sao lại khóc, Thẩm Giáng Niên cảm thấy xấu hổ cho nên đứng trên hành lang một lúc, bình tĩnh được đôi chút, thở dài một tiếng, sau khi quen biết Thẩm Thanh Hoà, cô cũng sắp bệnh đến nơi.
Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, đến khi nào thì cô mới có điềm tĩnh hơn, không cần tâm tĩnh không động, nhưng đừng phản ứng thái quá, lúc đó mới tiến bộ.

Thẩm Giáng Niên vừa mới nghĩ như thế thì Thẩm Thanh Hoà đã gọi điện thoại lại.

Mặc dù, Thẩm Giáng Niên rất muốn từ chối nghe nhưng nghĩ lại, hiếm khi Thẩm Thanh Hoà chủ động.
Thẩm Giáng Niên nghe máy, Thẩm Thanh Hoà nói, “Mang chút đồ ăn tới, lỡ đâu tối khuya bọn em lại đói, ra cửa lấy đi.” Thẩm Giáng Niên không có cách nào từ chối, người ta cũng tự đưa tới cửa rồi, “Trễ vậy rồi, bảo Nguyễn Duyệt đến cũng tốt lắm?” Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa nói chuyện.
“Vậy đổi người khác đi.” Thẩm Thanh Hoà nói.
“Người bên cạnh người, ngoài Nguyễn Duyệt ra, còn có ai nữa?” Thẩm Giáng Niên vừa đi ra ngoài, liền bị gió đêm hòa lẫn mưa thu làm cho cả người rùng mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Mưa cũng đã nhỏ, nhưng trời lạnh hơn, Thẩm Giáng Niên chạy đến thở hắt ra, lạnh quá! Thẩm Thanh Hoà không nói đến đồ ăn thì không sao, nghe đến đồ ăn tự dưng đói.
“Xe nào thế?” Khi Thẩm Giáng Niên đến cổng, xe taxi và xe tư nhân chen chúc nhau, khiến cô nhất thời hoa mắt, chiếc nào đây? Đột nhiên, cô nhìn thấy quen quen, “Em thấy một chiếc.” Cô gần như chắc chắn đó là xe của Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên chạy chậm đến,giơ tay định gõ cửa sổ, nhưng cửa sổ đã hạ xuống.

Thẩm Giáng Niên lúc đó ngẩn người ở đó, người mà cô nhớ nhung, ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nở nụ cười trên khóe miệng, sưởi ấm cả đêm thu se lạnh.
Thấy Thẩm Giáng Niên ngẩn người đứng đó, Thẩm Thanh Hoà nói: “Em không lên à?” Thẩm Giáng Niên đột nhiên hoàn hồn, vội vàng mở cửa xe bước vào.

Hơi thở ấm áp bao quanh khiến cô quên mất cảm giác khó chịu lúc trước, tim đập mạnh, “Người đến sao không nói với em.” Niềm vui sướng không thể kìm nén.
“Lại đây.” Thẩm Thanh Hoà dang tay ra, có nghĩa là…!ôm cô sao? Thẩm Giáng Niên không thể tin được, nhưng cô vẫn chống tay lên ghế và nghiêng người.

Thẩm Thanh Hoà cũng cúi người, giơ tay ôm cô vào lòng, vòng tay ấm áp khiến cả người Thẩm Giáng Niên run lên.

Cái run đó chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, tê tê dại dại.
“Sao mặc ít vậy.” Thẩm Thanh Hoà vuốt ve lưng cô, Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu, cọ má vào tai Thẩm Thanh Hoà, giọng run run nói: “Em rất thích người.” Đã từng xấu hổ khi bày tỏ, bây giờ khi bày tỏ cũng sẽ đỏ mặt, lại không kiểm soát được bản thân, và câu nói kia cứ thế tuôn ra.
Lặng lẽ ôm nhau vốn đã rất đẹp rồi, nhưng dục vọng của con người luôn là vô hạn, nghĩ rằng dù sao vùi mặt vào cổ Thẩm Thanh Hoà, có xấu hổ cũng sẽ không bị chú ý, vì vậy với vẻ mặt gian trá nói.: “Em muốn hôn người.” Nói câu này, còn liếm môi một cái, bất cẩn liếm tới cổ Thẩm Thanh Hoà.

Hai tay Thẩm Thanh Hoà đang ôm Thẩm Giáng Niên hướng lên trên, sau đó dừng ở mặt, Thẩm Thanh Hoà dùng hai tay ôm mặt cô, Thẩm Giáng Niên xấu hổ vô cùng, không biết nên làm biểu cảm gì, Thẩm Thanh Hoà đã tiến đến gần, hôn lên môi cô.
Thẩm Giáng Niên càng hôn càng dán sát gần, ước gì cả người dán lên người Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà giống như đọc được suy nghĩ của cô, hai tay ôm chặt hơn.

Kết thúc nụ hôn, Thẩm Giáng Niên thở hổn hển, lại liếm môi, hít một hơi, muốn thêm cái nữa, Thẩm Thanh Hoà giơ tay, xoa môi cô, “Ăn đồ ngọt nhiều, sẽ sâu răng.” Thẩm Giáng Niên bất mãn, “Có sâu cũng muốn ăn.” Thế nên, lại quấn lấy, một nụ hôn thật sâu.
Khi cả người xao động, Thẩm Thanh Hoà đã nới khoảng cách, Thẩm Giáng Niên kẹp chân lại, cơ thể không thoải mái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 10: 10: Bái Sư

Không muốn thừa nhận, nhưng xác thật, rất muốn.

Các cô đã lâu không có làm, nhưng mà hình như Thẩm Thanh Hoà không muốn làm, lần nào cũng thế, Thẩm Thanh Hoà luôn đúng lúc nới khoảng cách.

Thẩm Giáng Niên không biết Thẩm Thanh Hoà nghĩ gì, cô không muốn phá vỡ giờ phút ấm áp, cho nên không quấn lấy Thẩm Thanh Hoà hỏi, mà nói sang chuyện khác: “Người đến đây một mình à?”
“Nguyễn Duyệt ở xe phía sau.” Thẩm Thanh Hoà mới nói, Thẩm Giáng Niên lập tức quay lại nhìn, chẳng lẽ bị thấy hết rồi sao? Thẩm Thanh Hoà buồn cười nói, “Không thấy à.” Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, cũng may vừa rồi không động tình, chứ không là xe chấn, càng xấu hổ hơn.
“Mệt không em?” Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên xoa tóc Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm đùi cô, “Em muốn nằm trên đùi người.” Cô ngủ không được, càng không muốn ngủ, lát nữa còn phải về phòng bệnh, Thẩm Thanh Hoà vỗ vỗ chân: “Lại đây.”
Thẩm Giáng Niên nằm xuống, trái tim yên ổn, mở to mắt chớp chớp, lòng bàn tay hơi mát lạnh của Thẩm Thanh Hoà che mắt cô, “Nhắm mắt tĩnh thần.” Thẩm Giáng Niên ừa một tiếng, sau một hồi im lặng nói, “Tối hôm qua, em xin lỗi.” Cái cô nói là xin lỗi quên video call.
“Đã qua rồi thì cho qua đi.” Thẩm Thanh Hoà nói, Thẩm Giáng Niên cũng nói vậy với bản thân, đã qua rồi thì cứ cho qua, nhưng mà làm cơm hộp mang tới, còn chưa đưa được, thì sao đây? Thẩm Giáng Niên giơ tay sờ mu bàn tay Thẩm Thanh Hoà: “Người đến nhà bạn nào vậy, em có quen không?” Vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Nhà Thẩm Duyệt.” Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói, tim Thẩm Giáng Niên càng ổn hơn.

Tâm trạng tốt, thì lòng thỏi mái hơn, “Trưởng quan~” Giọng điệu mềm mại hơn, Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng.
“Người giúp em che mặt đi.” Thẩm Giáng Niên nắm tay Thẩm Giáng Niên, dán lên mặt cô, “Vẫn còn lạnh.” Thẩm Thanh Hoà vuốt hai cái, khiến Thẩm Giáng Niên ngứa ngáy, cơ thể cũng run lên.

Đúng là còn lạnh thật, Thẩm Thanh Hoà khẽ nói, “Lần sau nhớ mặc nhiều vào, sức khoẻ quan trọng.” Rõ ràng, sờ mặt thôi chưa đủ, Thẩm Giáng Niên được một tấc lại tiến một thước, “Muốn ngồi dậy.”
“Ừa.” Thẩm Thanh Hoà đều theo ý cô, Thẩm Giáng Niên dậy, cúi đầu đỏ mặt nói, “Muốn ngồi trên đùi….” Chắc là bản thân cũng cảm thấy thẹn, nói như muỗi kêu, nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn nghe được, “Em xác định là ngồi chứ không phải cưỡi chứ?” Mặt Thẩm Giáng Niên, nháy mắt đỏ bừng, cái đầu nhỏ cũng nóng lên….!Thế là cái đầu nhỏ như mất trí, nhấc chân lên ngồi trên người của người ta, nhào vào lòng Thẩm Thanh Hoà, ôm chặt người ta, còn nói như đúng rồi, “Ôm thế này nè.” Mặt đỏ muốn chảy máu.
Cả người Thẩm Thanh Hoà cứng đờ, nín thở, không biết chống tay vào đâu, cuối cùng dừng lại trên đôi bờ mông cong kia.

Đã lâu rồi không được chạm vào, cho nên không nhịn được mà bóp nhẹ hai cái, Thẩm Giáng Niên tê dại khẽ hừ một tiếng.
Bên trong xe nóng bỏng không ngừng thì bên phòng bệnh cuối cùng cũng có động tĩnh, Tần Thư tỉnh lại..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.