“À, em có việc thì làm đi, tôi cúp máy nha.” Kiều Sanh cúp điện thoại với tốc độ ánh sáng, Lê Thiển có muốn giải thích cũng không kịp nói. Rõ ràng là Kiều Sanh đã hiểu lầm, Lê Thiển thực sự tức giận, cô nhấc tay dùng sức mở cái tay đang làm càn của Thẩm Giáng Niên, “bép” một cái, Thẩm Giáng Niên la đau, đáng thương nhìn Lê Thiển.
“Không phải đã bảo cậu không được lộn xộn rồi sao?” Không chỉ có lộn xộn mà còn véo bậy! Lê Thiển đỏ mặt, hung dữ nói, “Có phải mình đã nói với cậu rồi đúng không, cậu nói coi!” Thẩm Giáng Niên hít mũi, ấm ức, rụt cổ lại tựa vào trong ngực Lê Thiển không nói một lời.
“Mình đang hỏi cậu đó.” Lê Thiển nắm tai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên lại ăn đau nhưng cũng không dám phản kháng. Đây là lúc Thẩm Giáng Niên sinh bệnh, chứ lúc tỉnh táo Lê Thiển làm sao dám làm thế, “Đừng có tưởng không trả lời mình là xong chuyện, có phải mình đã nói thế không?” Lê Thiển véo tai.
“Ừa ~” Thẩm Giáng Niên mếu máo, tai đau, cô muốn đưa tay xoa, Lê Thiển càng dữ hơn, “Không được cử động!” Giọng điệu thực sự rất hung hãn, Thẩm Giáng Niên không dám cử động nhưng tai cô đau quá, tay dừng lại ở đó có muốn sờ cũng không dám sờ.
“Đã đồng ý rồi sao còn lộn xộn hả?” Lộn xộn thì thôi đi, đột nhiên xoa ngực cô, là muốn thế nào đây! Thẩm Giáng Niên càng ấm ức, cụp mắt xuống, lông mi run run, vài giọt nước mắt lại rơi xuống.
“Khóc cũng vô dụng!” Cảm giác kỳ lạ vẫn còn đó, mặt Lê Thiển luôn đỏ bừng, “Nếu cậu không ngoan, mình nói cho cậu biết, mình xuống giường ngay!”
Vừa ấm ức vừa đau, Thẩm Giáng không để ý tai đang đau, bò ra khỏi vòng tay của Lê Thiển, thút thít muốn rời khỏi giường. Hay lắm còn hờn dỗi nữa, Lê Thiển bực tức muốn bật người dậy, lại kinh ngạc phát hiện thân trên của mình tr@n trụi, dù sao thì người tỉnh táo sẽ không giống người bị bệnh mà không biết e ngại. Mắt thấy, Thẩm Giáng Niên khom lưng sắp đi xuống giường, xương sốt lộ rõ, lúc này Lê Thiển mới phát hiện Thẩm Giáng Niên rất gầy, có lẽ lần trước cùng đi tắm xông hơi đã lâu lắm rồi sao?
“Bảo bối ~” Cuối cùng cơn đau lòng cũng ập đến, Lê Thiển đưa tay ôm lấy Thẩm Giáng Niên, “Là mình không tốt, hung dữ với cậu.” Thẩm Giáng Niên quay lưng về phía cô, Lê Thiển giơ tay xoa bả vai cô ấy, “Cậu nằm xuống trước đi, mình không gắt gỏng nữa, cùng nhau nằm nha?” Lê Thiển thử kéo Thẩm Giáng Niên, thấy cô ấy không từ chối mới dùng lực kéo.
Một lần nữa nằm xuống, Lê Thiển không để ý tới cảm giác kỳ quái kia, ôm Thẩm Giáng Niên vào trong ngực, vừa dỗ dành vừa nói lý lẽ, “Rõ ràng là cậu sai, còn cáu kỉnh với mình là sao, sao tính cậu hay hờn dỗi thế hả?” Lê Thiển gãi sống mũi, Thẩm Giáng Niên khịt mũi, vẫn thấy ấm ức.
“Đã nói không được lộn xộn, thế mà còn véo mình….” Còn chọn ngay điểm nhạy cảm mà xuống tay, Thẩm Giáng Niên ngước mắt nhìn Lê Thiển, Lê Thiển đỏ mặt, xấu hổ không biết nói thêm gì nữa, khéo léo nói: “Cậu dùng sức như vậy, đau lắm….” Thẩm Giáng Niên chớp mắt, lại cúi đầu nhìn ngực Lê Thiển, giây tiếp theo định ra tay, nhưng Lê Thiển vội vàng đè cô xuống, “Cậu định làm gì nữa vậy?”
“Xoa~”
“Không thể xoa!”
“Đau ~”
“Bây giờ không đau….” Lê Thiển đỏ mặt hét lên: “Bà nội của mình ơi, cậu không thể ngủ đi à?” Trời ơi, nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Giáng Niên giống như không buồn ngủ. Trong phòng tuy đã kéo rèm nhưng vẫn có nhiều ánh nắng nên vẫn rất sáng, Lê Thiển mở điện thoại ra xem thì thấy đã 12h30, cũng đã giữa trưa rồi, đúng là khó mà đi ngủ được.
Người trong ngực cô không nỡ ghét, nghĩ đi nghĩ lại, Lê Thiển hận Thẩm Thanh Hoà, tất cả đều là lỗi của cô ấy, đây đáng ra là việc của cô ấy! Nói như vậy, Thẩm Thanh Hoà hẳn là cũng phần nào nhận thức được sự dị thường của Thẩm Giáng Niên, chẳng lẽ không ghen à?
Nếu mà cô không yên ổn thì cũng ai cũng đừng nghĩ yên ổn, Lê Thiển trực tiếp quay video. Tất nhiên, cô ấy bị tránh mặt trong video, trong đó chủ yếu ghi lại cảnh Thẩm Giáng Niên trong vòng tay cô ấy. Cô ấy có lẽ cảm thấy rất khó chịu nên Thẩm Giáng Niên mới rầm rì, nhích tới nhích lui trong vòng tay cô, khiến Lê Thiển thực sự bất lực, cảm giác như có lửa trong người.
Video gửi trực tiếp đến cho Thẩm Thanh Hòa, kèm thèm dòng chữ: Cậu ấy sốt rất nặng, khó chịu lắm, chị không thể quay về xem cậu ấy à?
Mặc dù đây là tin nhắn WeChat có nội dung “kiếm chuyện”, nhưng nó được gửi với giọng điệu quan tâm của một người bạn, cũng giống như cho người bên kia muốn nhìn thấy người bệnh có bao nhiêu khó chịu, sau đó bất cẩn… À, lúc quay video quên mất Thẩm Giáng Niên khoả th@n nằm trong lòng tôi nè….
Lê Thiển muốn kiếm chuyện tiếp nhưng Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Lê Thiển cũng tụt mood. Người trong lòng ngực rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, Lê Thiển thở phào nhẹ nhõm, cầu nguyện Thẩm Giáng Niên đừng tỉnh lại. Lê Thiển giơ tay lén sờ trán Thẩm Giáng Niên, vẫn còn rất nóng. Lê Thiển mở mắt ra, không biết đã qua bao lâu, có lẽ người trong ngực cô ngủ được một lát lại tỉnh, rồi bắt đầu lộn xộn.
“Rốt cuộc, cậu có biết mình không phải là Thẩm Thanh Hoà không?” Lê Thiển chặn lòng bàn tay nóng hổi đang bò trên eo mình, hỏi: “Mình là Thẩm Thanh Hoà sao?” Đôi mắt Thẩm Giáng Niên ươn ướt, mím môi nói, “Không~”
Lê Thiển thở phào nhẹ nhõm, đang định buông tay Thẩm Giáng Niên thì nghe thấy cô ấy nói: “Biết ~” Sau đó lại hướng tay lên trên. Cái thở ra kia của Lê Thiển nghẹn lại, nắm cổ tay Thẩm Giáng Niên, “Không biết hay là không, biết?”
“Không ~ biết~” Thẩm Giáng Niên chậm rãi nói, Lê Thiển nghe xong cũng không biết nó là thế nào.
“Mình không phải là Thẩm Thanh Hoà, cậu biết không?”
“Không ~”
Tiêu đời rồi, Lê Thiển đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Đôi mắt ướt đẫm của Thẩm Giáng Niên mang theo lửa đốt, nói rầm rì: “Khó chịu~”
“Cậu ráng chịu đựng….” Lê Thiển thực sự không biết nên an ủi thế nào, Thẩm Giáng Niên áp người vào người cô, “Nóng ~”
“Nóng thì đừng sáp lại gần, sẽ nóng hơn!” Lê Thiển thực sự muốn chạy trốn, cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Thẩm Giáng Niên có thể nướng chín được người, Thẩm Giáng Niên như muốn khóc, “Nóng~” Có nóng mình cũng chịu, “Hôn~” Thẩm Giáng Niên nói xong đã hành động, được rồi ~ bắt đầu làm yêu nữa, giờ chạy trốn còn kịp không?
Đôi mắt của Thẩm Giáng Niên luôn ẩm ướt, ngay cả khi không khóc, tạo cho Lê Thiển cảm giác như đôi mắt ấy luôn rưng rưng nước mắt, bây giờ thì không biết ai mới là người nên khóc đây, “Mình không phải là Thẩm Thanh Hoà!” Lê Thiển cảm thấy tầm mắt Thẩm Giáng Niên mơ hồ, cho nên mới không nhìn thấy rõ cô? Trước kia, các cô giằng co thế nào, Thẩm Giáng Niên vẫn biết, cô là Lê Thiển, như bây giờ theo cái kiểu này thì có lẽ Thẩm Giáng Niên không biết cô là ai.
Lê Thiển chộp lấy điện thoại, không có thời gian gõ chữ, trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Thanh Hoà: “Thẩm Thanh Hoà, mau quay lại! Tôi không trị được cậu ấy!” Vừa nói, cô vừa đẩy Thẩm Giáng Niên, nhưng không dám dùng lực, Thẩm Giáng Niên nức nở gọi ra cái tên người trong lòng cô: “Thanh Hoà~ hôn~”
Lê Thiển một tay giơ điện thoại di động quay video, giải thích đi giải thích lại: “Mình không phải là Thẩm Thanh Hoà, là bạn thân của cậu – Lê Thiển, cậu mà hôn mình là loạn luân đó, biết không hả?” Nhưng người trong lòng ngực như bị ma ám, cứ gọi Thẩm Thanh Hoà mãi, nói cô ấy khó chịu, muốn hôn, Lễ Thiển vừa tức vừa bất mãn, lại gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Thanh Hoà: “Nếu chị mặc kệ thì tôi cũng mặc kệ luôn đấy, cậu ấy xem tôi là chị, chị có hiểu được cái cảm giác của tôi bây giờ không? Cậu ấy đòi hôn tôi! Buồn nôn quá đi, oẹ~” Thật sự rất buồn nôn. Đối mặt với Thẩm Giáng Niên cuồng nhiệt, Lê Thiển cảm thấy ớn lạnh. Bảo bối à, cậu đừng làm chuyện trái ý trời chứ!
Đại khái trời xanh thương hại cô, cho nên cô đã chờ được phản hồi của Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà: Ráng 30 phút nữa.