Ngừng một lúc, trong xe im ăng vang lên tiếng cười lớn.
Thương Úc cười vì lời nói của cô.
Lê Tiểu hơi sợ hãi, dời tầm mắt khỏi gương mặt anh, giọng hơi khó chịu: “Lời tôi nói buồn cười lắm sao?”
Lúc này, suýt chút nữa Vọng Nguyệt đã muốn vỗ tay vì Lê Tiểu, nhưng ngại vì mình mới cố ý dọa người ta thế nên đành hậm hực vuốt mũi, không hó hé gì.
Tính cách của cô gái này khiến người ta hứng thú thật!
Mới đó mưa đã nhẹ hạt.
Tốc độ của ba chiếc xe đằng trước bắt đầu tăng nhanh.
Theo mệnh lệnh Vọng Nguyệt đưa ra, bốn chiếc xe phía sau nhanh chóng vượt qua, đến hai bên xe chính.
Trên đường cao tốc trơn trượt, đội vệ sĩ với kỹ thuật lái điều luyện mạnh mẽ tách mấy chiếc SUV ra vòng ngoài.
Rõ ràng đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ba chiếc xe phía trưóc thừa cơ mà lướt qua như bay, tránh được sự truy đuổi của mấy chiếc SUV.
Lê Tiếu nhìn màn này qua cửa kính, bĩu môi chẳng chút hứng thú.
Kỹ thuật lái thế này mà còn bày đặt liều mạng?
Lúc này, Thương Úc bật lửa châm thuốc, hạ cửa kính xuống mấy cm.
Không khí ẩm ướt theo gió mát thổi vào trong xe, có cả vài giọt nước mưa rơi xuống đầu với anh.
Lê Tiếu vẫn duy trì tư thế lười biếng, liếc mắt nhìn động tác hút thuốc của Thương Úc.
Rơi vào tầm mắt cô là yết hầu gọi cảm lên xuống theo động tác nhả khói của anh.
Đầu ngón tay cô ngưa ngứa, bỗng muốn chạm vào.
“Lão đại, đã giải quyết xong.” Lúc này, Vọng Nguyệt liếc nhìn điện thoại rồi bỗng quay đầu bẩm báo.
Bầu không khí hơi là lạ lập tức bị phá vỡ.
Thương Úc cùng Lê Tiếu không hẹn mà cùng liếc nhìn anh ta.
Một người lạnh nhạt, một người thản nhiên.
Vọng Nguyệt: Cảm giác như bị ghét bỏ…
…
Một giờ sau, đoàn xe yên ổn lái vào đường chính Nam Dương.
Gần đến năm giờ, Lê Tiếu xuống xe trước cửa nhà mình.
Mưa ngừng, mặt đường có bùn lầy.
Sau khi nói lời tạm biệt, nhận lấy chia khóa xe của mình từ tay vệ sĩ thì Lê Tiếu nhìn đoàn xe chậm rãi rời đi.
Trải qua sự kiện trên xa lộ, Lê Tiếu dường như đã hiểu được ý nghĩa của việc sắp xếp thứ tự bảy chiếc xe.
Cô đứng lặng trầm tư một lúc, vừa tính lên xe thì con hẻm rợp bóng đằng trước xuất hiện một chiếc Hummer màu xám bạc.
Xe ngừng, kính xe hạ một nửa, để lộ bóng người với khí chất mạnh mẽ của Lê Tam.
“Tối qua em đã đi đâu?” Khuỷu tay anh đặt lên cửa kiếng xe lộ ra một đoạn cường tráng, giọng hỏi rất bất mãn.
Lê Tiếu nhếch môi, lắc chìa khóa xe trong tay: “Nhạn Thành.”
Lê Tam híp mắt, cười như không cười: “Đi cùng với Thương Thiếu Diễn chứ gì? Đừng hòng lừa bịp anh, vừa rồi anh đã thấy đoàn xe của anh ta.”
“..” Lê Tiếu chậm rãi kéo cửa xe Mercedes ra: “Không phải là đi cùng anh ta.”
Sắc mặt Lê Tam vừa hòa hoãn lại thì ngay sau đó nghe thấy em gái mình bổ sung: “Chi là về chung với anh ta thôi.”
Trời, thể có gì khác nhau?
Hai chiếc xe một trước một sau lái vào nhà.
Trong hầm đỗ xe, Lê Tam vừa xuống xe đã đóng sầm cửa lại rồi đi đến trước mặt Lê Tiểu.
Ỷ vào chiều cao của mình, một tay anh chống nạnh còn tay kia đỡ cửa kính xe: “Anh đã nói bao nhiêu lần với em rồi, bảo em cách xa anh ta ra, nhưng em cứ không chịu nghe lời đúng không?”
Lê Tiếu liếc nhìn động tác của anh Ba, chọc cánh tay anh: “Hỏi anh chuyện này nhé.”
“Chuyện gì? Em nói đi.” Suy nghĩ của Lê Tam lập tức bị phân tán.
Lê Tiếu lười biếng nghiêng bả vai, thuận thể tựa vào khuỷu tay đang chống của xe của anh, nhíu mày: “Anh có thù oán với Thương Thiểu Diễn à?”
“Không có thù!” Lê Tam trả lời dứt khoát: “Sao lại hỏi thể?”
Sóng mắt Lê Tiếu chợt lóe, lại hỏi thêm: “Không có thù thì sao không cho em tiếp xúc với anh ta?”.