Đường Dực Đình trọn trắng mắt, sau đó chồm nguời về phía trước: “Tiếu à, cậu nói thật với mình đi, cậu thật sự chạy đến Tập đoàn Diển Hoàng thực tập à?”
Hai hôm trước tán gẫu với Tiếu Tiếu trên WeChat, cô mới biết được chuyện này.
Đường Dực Đình cảm thấy Lê Tiếu điên rồi
Lúc này, Lê Tiếu thản nhiên gật đầu: “Ừ, có vấn đề sao?”
“Cậu cảm thấy không vấn đề à?” Đường Dực Đình không đáp mà hỏi ngược lại, cong đầu ngón tay đến những lời đồn xung quanh Thương Úc.
Cuối cùng, cô nàng nghiêm túc nhìn Lê Tiếu, nhỏ giọng: “Tóm lại, lão đại đó cố chấp thành tính, gϊếŧ người không chớp mắt, chi cần cụt hứng là bẻ cậu luôn.
Cậu là dê vào hang cọp đấy, sợ không hả?”
Đường Dực Đình nói khô họng, vội cầm ly nước lên nhấp một ngụm.
Sau đó, cô nàng nghe Lê Tiếu nói: “Chẳng sợ, dù gì mình cũng gϊếŧ người không chớp mắt.
”
Đường Dực Đình nghẹn họng, thở dài: “Chuyện cười của cậu buồn cười thật đấy.
”
Lê Tiếu: “! ” Cô không hề pha trò.
…
Cơm nước xong, Đường Dực Đình đứng dậy, vòng tay với Lê Tiếu: “Vẫn chưa đến tám giờ, muốn đến Lam Dạ không? Gần đây mình có học pha chế rượu, pha cho cậu một ly nếm thử xem nhé.
”
Khó khăn lắm mới hẹn được Lê Tiếu, đương nhiên cô nàng không thể để người về dễ dàng rồi.
Bàn Thờ này ngày nào cũng bận bịu, cứ như một ngày kiếm bạc tỷ vậy.
Lê Tiếu liếc nhìn điện thoại: “Được, đi thôi.
”
Tầng hầm một của Nam Dương Entertainment City, quầy bar Lam Dạ, ánh đèn rực rỡ, âm nhạc du dương.
Đường Dực Đình kéo Lê Tiếu đến trước quầy bar, hướng vào trong gọi Ôn Thời: “Hi, Tiếu Ôn.
”
Ôn Thời đang bận rộn ngẩng đầu lên.
Ánh sáng lóa mắt vừa khéo rơi trên đầu vai Lê Tiếu, khiến tâm thần anh ta chao đảo, mắt mi dịu dàng hiện lên ý cười: “Hai người đă lâu không đến rồi!”
Vẫn là câu chào nghìn lần như một này.
Lê Tiếu gật đầu chào Ôn Thời, một chân kéo ghế cao ra ngồi xuống, nhìn về phía Đường Dực Đình: “Không phải muốn pha rượu cho mình à?”
Đường Dực Đình cười tủm tim khoác vai cô: “Honey, tới nay sẽ khiến cậu lác mắt!”
Dút lời, cô nàng chui vào quầy pha chế, chiếm vị trí của Ôn Thời, cúi đầu bắt đầu táy máy bình shake với ly đong.
Ôn Thời tò mò hỏi: “Muốn pha chế rượu gì?”
Đường Dực Đình cầm đá viên hào phóng cho vào ly rock*: “God father.
”
(*) Ly rock (Rock/Old-fashioned glass) là loại ly thường được dùng cho các loại rượu mạnh uống với đá.
Thân ly lớn và miệng ly rộng chứa được nhiều đá và dễ khuấy.
Đây là rượu sở trường của cô!
Ngay sau đó, Đường Dực Đình nghe Lê Tiếu chậm rãi nhắc nhở: “Cocktail Godfather thì phải dùng cốt rượu Scotch.
”
Đường Dực Đình ngây người, lúng túng: “Không dùng Gin được sao?”
Lê Tiếu câm nín nhìn cô nàng, không trả lời.
Ôn Thời bật cười, dịu dàng giải thích: “Gin phù hợp để pha chế Singapore Sling.
”
“Ồ!” Thế nên, Đường Dực Đình vô cùng thoải mái cho Gin vào ly đong: “Không sao cả, cứ thế đi, dù gì tôi pha cái gì thì cậu ấy uống cái đó.
“
Lê Tiếu: Bỗng nhiên không muốn uống nữa!
…
Uống rượu được một lúc, Lê Tiếu dựa vào quầy bar, thỉnh thoảng quét màn hình điện thoại.
Ly cocktail trên bàn kia cô chỉ uống một ngụm.
Còn về Đường Dực Đình, cô nàng đứng trong quầy bar nghe Ôn Thời giảng giải kiến thức pha chế rượu, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu tức chết người.
Chẳng hạn: “Tôi muốn cho sáu viên đá cũng không được?”
Hay chẳng hạn: “Nhất định phải dùng lòng trắng trứng à? Dùng nước trái cây có được không?”
Lê Tiếu thấy Đường Dực Đình đến là để phá quán.
Lúc này, đầu vai bị ai đó vỗ nhẹ, Lê Tiếu thờ ở quay đầu lại.
Đối phương vui vẻ ra mặt: “Tiếu Lê, thật sự là em à?”.