Lê Tam nhíu mày rậm, híp mắt nhả khói: “Không nói đúng không? Em nghĩ anh không tra được à?”
Lê Tiếu liếc nhìn màn hình, đả kích anh không hề nể nang: “Anh không tra được thật.”
Lê Tam: “…”
Anh cười lạnh, nghiến răng nói: “Anh ta tốt vậy sao? Có thể khiến em hạ thân phận mà theo đuổi? Em đúng là thất bại!”
Đúng vậy, tối nay khi tâm trạng đang rối ren, Lê Tiếu đã kể lại chuyện cô theo đuổi một người đàn ông với Lê Tam.
Dù cô không điểm mặt gọi tên, nhưng nhiều chi tiết đã sớm để lộ.
Nếu đúng là người mà anh nghĩ đến, Lê Tam cảm thấy chuyện này rất nghiêm
trọng.
Nghe anh chế giễu, Lê Tiếu càng cảm thấy phiền lòng.
Cô cúi người cầm bia trên bàn trà, ngửa đầu uống nửa lon: “Không nói thì em cúp đây.”
Lê Tam văng tục một tiếng, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nói thẳng không kiêng dè: “Anh kiến nghị em đến phòng thí nghiệm, quay về cuộc sống bình thường của mình.”
Câu trả lời này thật ra trùng với ý tưởng của Lê Tiếu.
Vì cô đã có quyết định nên mới cảm thấy rối rắm hơn nữa, tâm trạng như nghẹn ở cổ, khó lòng nói rõ.
Cô cất cao giọng, ánh mắt hơi mờ mịt: “Vậy anh ấy thì sao? Nếu em đi làm nghiên cứu, về sau thời gian gặp nhau …”
Cô còn chưa nói hết, Lê Thừa đã cắt ngang: “Nếu vì không thể gặp nhau mà phai nhạt, chỉ có thể nói rằng tình cảm của hai đứa thật sự không đủ sâu, hiểu chưa?”
“Nếu anh ta không thể cho em cảm giác an toàn, em còn theo đuổi gì nữa? Nhất là người đó, anh đã nhắc nhở em rất nhiều lần, tránh xa anh ta ra!”
Nói đến câu cuối cùng, giọng Lê Thừa dần trở nên nghiêm túc.
Chẳng trách bắt đầu từ lúc từ hôn, anh đã nhận ra Lê Tiếu quá tò mò về Thương Thiếu Diễn.
Không ngờ rằng, trong thời gian ngắn như vậy, em gái ngoan của anh đã bắt đầu chủ động theo đuổi.
Thương Thiếu Diễn khốn nạn, không biết chuốc thuốc mê hồn gì cho Lê Tiếu nhà anh.
Lúc này, nỗi lo của Lê Thừa đều hiện rõ trên mặt.
Nhưng anh lại không nhận ra, vẻ mặt đang buồn khổ của Lê Tiếu lập tức tan thành mây khói.
Hóa ra cô đang chờ là những lời này.
Cả ngày tâm trạng bất an, đều vì thiếu đi cảm giác an toàn.
Giữa cô và Thương Úc chưa từng thành lập sự tín nhiệm lẫn nhau, nói chi đến cảm giác an toàn.
Thế nên, nếu trước khi đến phòng thí nghiệm, cô có được điểm cân bằng, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Lê Tiếu nhếch môi như trút được gánh nặng, tâm cảnh cũng đã rõ ràng thông suốt.
Lúc này, Lê Tam thấy Lê Tiếu cúi đầu không nói thì cho rằng cô đã chịu nghe lời khuyên của mình, nên không khỏi vui vẻ, yên tâm gật đầu nói: “Tiếu à… đi làm việc thì em nên làm cho tốt, anh ta không đáng…”
“Em cúp đây.”
Lê Thừa còn chưa nói hết chữ cuối, Lê Tiếu đã chấm dứt video chat.
Khốn kiếp!
Lê Tam ở biên giới xa xôi, nhìn màn hình bỗng đen ngòm mà tức nổ phổi.
Không lâu sau, người ở bên ngoài vén cửa lều vải, Nam Hân mặc đồ huấn luyện màu đen bước vào: “Từ xa đã nghe thấy tiếng anh mắng người, ai chọc anh thế?”
Lê Thừa liếc Nam Hân, phiền não trừng cô: “Nói nhảm lắm vậy? Xử lý chuyện khu ổ chuột xong cả rồi?”
Nam Hân bưng nửa tách trà nguội uống mấy ngụm. Giọt nước trượt từ cổ cô xuống, cô dùng mu bàn tay quẹt đi: “Đâu có dễ thế, nếu có honey nhà chúng ta thì tốt rồi, lấy danh tiếng của con bé rải bên ngoài, để tôi xem còn ai dám phách lối.”
Tiếc là từ ba năm trước sau khi Lê Tiếu rời đi, khu ổ chuột… không hề yên ổn.