Thương Úc nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, thấy cô nhìn chăm chăm lên người mình, không truy hỏi nguyên nhân anh ra tay mà lại quan tâm anh có bị thương hay không.
Yết hầu anh khẽ trượt, cảm xúc khó nén khiến anh ôm lấy bả vai Lê Tiếu, đẩy mạnh người về phía trước, ép cô lên cột đèn bên cạnh.
Anh hôn khá mạnh mẽ, dùng sức quấn lấy lưỡi cô.
Hai bóng người chồng lên nhau dưới ánh đèn, bầu không khí nóng rực lại nồng nàn.
Lưu Vân, Vọng Nguyệt và Lạc Vũ nuốt nước bọt ở xa xa, dời mắt đi, vội móc bao thuốc lá ra, châm điếu thuốc.
Đêm đầu hạ nóng thật đấy.
Không lâu sau, Thương Úc buông Lê Tiếu ra.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của cô mà đôi mắt sâu thẳm hừng hực.
Lê Tiếu bị hôn suýt tắt thở, lấy lại hơi xong thì kéo nhẹ cổ áo vest của anh, giọng mềm mại khàn khàn: “Còn sức hôn em thì xem ra không bị thương.”
Chẳng trách tối nay Thương Úc là lạ.
Anh uống rượu, bên môi thoảng hương rượu nồng.
Nụ hôn vừa rồi khiến cô có cảm giác như bị nuốt vào bụng.
Thương Úc lấy ngón cái quẹt môi cô, siết vòng tay, kéo Lê Tiếu vào lòng mình, giọng khàn khàn quyến luyến bên tai cô: “Chuyện như thế này dù có bị thương cũng chẳng ảnh hưởng.”
Lê Tiếu nhếch môi nhướng mày: “…” Phải tiếp lời này sao ta?
Giây kế tiếp, trái tai bỗng dưng bị anh ngậm lấy, mút nhẹ, Lê Tiếu hơi co người lại.
Tiếng cười nồng ấm động lòng rơi vào trong tai.
Thương Úc ngửa người kéo giãn khoảng cách, gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ vui thích.
Anh dùng ngón tay lau nước bên môi cô, nhìn lỗ tai đỏ bừng kia, vuốt tóc cô: “Về đi, ngủ sớm một chút.”
Ánh mắt cô lóe lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Đè nén những xúc cảm xa lạ bên trong mình, cô nghiêm mặt: “Anh chắc mình không sao chứ?”
Thương Úc nâng cằm Lê Tiếu, cúi người nhìn cô: “Yên tâm, trừ em ra, không ai có thể làm anh bị thương.”
Thôi được.
Không biết tối nay anh uống bao nhiêu rượu, dù vẫn cao quý ngạo mạn, nhưng trong từng cử chỉ lại lộ ra sự cuồng dã mất khống chế.
Lẽ nào có liên quan đến chuyện tối nay anh nhuộm máu tanh sao?
Lê Tiếu quay về ký túc xá dưới ánh mắt dõi theo của Thương Úc.
Đèn cảm ứng hành lang tầng hai lần lượt sáng lên theo bước chân cô.
Anh đứng khoanh tay dưới lầu, nhìn cô qua khung cửa, độ ấm trong mắt dần tan biến.
Đến khi bóng Lê Tiếu khuất khỏi hành lang, Thương Úc mới nhắm mắt lại, xoay người rời đi.
Đứng trước đám Lưu Vân, anh lạnh lùng căn dặn: “Phái một đám nhân viên thường trú ở gần phòng thí nghiệm bảo vệ cô ấy.”
Ba người họ cung kính gật đầu: “Vâng, lão đại.”
Đúng là tối nay đã xảy ra chuyện.
Họ vốn theo lão đại đến khách sạn Hoàng Gia xã giao, nhưng bỗng nhận được tình báo có người muốn ra tay với cô Lê, thế nên nửa đường lại đổi hướng đến tòa lầu thí nghiệm, nhanh chóng bí mật xử lý đám người kia.
Điều khiến đám Lưu Vân sợ hãi là, lão đại đã lâu không tức giận, vậy mà tối nay lại đích thân ra tay, hơn nữa cảnh tượng ấy còn vô cùng thảm thiết.
Trên đường về, Vọng Nguyệt và Lạc Vũ ngồi ở buồng phía sau, nhìn đoàn xe lao nhanh phía trước, sắc mặt hơi nặng nề.
Vọng Nguyệt lấy nước suối trong tủ lạnh ra, ném cho Lạc Vũ một chai, nhỏ giọng nói: “Mấy người tối nay có phải do Thương Phù phái đến không nhỉ?”
Lạc Vũ nhận chai nước anh ta ném qua, dùng sức bóp chặt: “Không đâu, lần này Thương Phù đến Nam Dương không dẫn nhiều người. Trước kia ở Parma tôi đã giao đấu với thuộc hạ cô ta rồi. Thân thủ của mấy người tối nay không giống như được huấn luyện ở Parma.”
Động tác uống nước của Vọng Nguyệt khựng lại, anh ta nhìn Lạc Vũ: “Ý cô là…”
Nếu không phải do Thương Phù, lẽ nào ở Nam Dương còn có người dám nhằm vào cô Lê?
Lạc Vũ nhếch môi, híp mắt nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu đừng quên, hai tháng nữa là đến Đại hội Nam Dương. Các thế lực ở Đông Tây Nam Bắc đều đang rục rịch. Nếu họ cố ý điều tra thì chắc chắn sẽ phát hiện ra mối quan hệ giữa lão đại và cô Lê.”
“E rằng, những người tối nay… động vào cô Lê là giả, muốn dùng nó để thăm dò lão đại mới là thật.” Trong xe chợt yên ắng nặng nề.
Bá chủ ngầm thành phố Nam Dương bao nhiêu năm vẫn một thân một mình, bỗng dưng lại có điểm yếu và vảy ngược, e rằng trong tương lai sẽ càng có nhiều thế lực đến dò xét. …
Trước đêm Hội đấu giá Venus.
Chạng vạng, Lê Tiếu lái xe đến chung cư Nhã Thự Viên.
Đỗ xe xong, cô đến trước cửa chung cư, dùng vân tay mở hộp thư cá nhân bên cạnh, liền thấy một thư mời từ chú Tông – quản gia của Venus gửi cho cô.
Phong thư vừa dày vừa nặng có dấu ấn hình tượng hoàn hảo của nữ thần Venus cổ điển.
Lê Tiếu ước lượng, khóa hộp thư, xoay người vào thang máy.
Đến sảnh lớn, Lê Tiếu cúi đầu đi về phía trước.
Bỗng dưng trước mắt tối sầm, một đôi cao gót màu đỏ lửa chặn đường cô.
“Em gái, trùng hợp thế?”
Giọng nói ngọt ngào của Thương Phù truyền đến, Lê Tiếu nhíu mày, ngẩng đầu lên, cong môi cười khẽ: “Hóa ra là chị Cả Thương.”
Lại là cách gọi thô tục này.
Thương Phù hất mái tóc xõa bên vai, nụ cười dần phai nhạt, lơ đãng nhìn vòng quanh sảnh lớn, ngạc nhiên hỏi ngược: “Hóa ra cô cũng ở đây?”
Lê Tiếu cầm thư mời Venus, nhún vai: “Không được sao?”
Nhã Thự Viên là chung cư đắt tiền, nhưng không phải quá cao cấp.
Với thân phận của Thương Phù, vừa đến đã chọn đặt chân ở đây, e rằng ý đồ quá rõ ràng.
Lúc này, tầm mắt Thương Phù chợt đảo, bất ngờ nhìn thấy phong thư kia, cô ta híp mắt: “Đó là… thư mời của Venus?”
Lê Tiếu chỉ “à” một tiếng rồi ngập ngừng nói: “Đúng vậy.”
“Thiếu Diễn cho cô?” Thương Phù cẩn thận đánh giá, sau đó nét mặt đông cứng.
Thư mời của Venus có hàm lượng kim loại cao, chia ra làm ba màu vàng bạc đồng đại biểu cho ba cấp bậc hội viên vào cửa gồm cao cấp, trung cấp và sơ cấp.
Phong thư trong tay Lê Tiếu rõ ràng là màu vàng, ký hiệu vào cửa của hội viên cao cấp.
Thương Phù thấy khó tin, nhìn kỹ Lê Tiếu hơn.
Cô ta bỗng nhớ lại, khoảng hai năm trước, Hội đấu giá Venus tuyên bố với mọi người rằng có hai thành viên thần bí thăng cấp lên hội viên cao cấp nhất.
Thương Phù vẫn luôn hoài nghi Thương Thiếu Diễn là một trong hai chí tôn này.
Giờ thấy phong thư màu vàng trong tay Lê Tiếu, cô ta lại càng cho rằng bản thân không suy đoán nhầm.
Vì chỉ có hội viên chí tôn mới có thể trao thư mời vàng cho người bình thường.
Thương Phù ngẫm nghĩ, tự cho là đúng, trực giác khẳng định chắc chắn phong thư mời này là Thiếu Diễn đưa cho Lê Tiếu.
Cô ta hoàn toàn không cho rằng Lê Tiếu có năng lực để đứng vào hàng ngũ cao cấp nhất của Venus.
Dù gì có là nhà giàu bậc nhất ở Nam Dương thì cũng chẳng đáng giá nhắc tới trước phòng đấu giá hở ra là chục tỷ trăm tỷ.
Lê Tiếu cúi đầu nhìn thư mời trong tay, bĩu môi: “Tôi cần anh ấy cho tôi à?”