Lê Tiếu: “?”Cô cần gì phải giao lưu với mấy thanh niên tài tuấn?
Đoàn Thục Viện vừa dứt lời, Lê Quảng Minh liền huých tay vào người bà: “Em đừng nói nữa, vào trong chào hỏi trước đã.”
Sau đó, cả nhà ba người đi về hướng cổng chính của biệt thự.
Đúng lúc đó, có một người đàn ông trung niên đi tới.
Ông ta mặc trang phục thời Đường màu đen thêu hoa văn.
Nhìn thấy Lê Quảng Minh, ông ta liền cười ha hả: “Lão Lê, ông tới muộn đấy nhé.”
Lê Tiếu biết người đàn ông này, đó là ba của Đường Dực Đình, hiện là gia chủ của nhà họ Đường – Đường Nam Lễ.
“Ông nói gì thế, chẳng phải là vừa mới khai tiệc sao? Sao tôi lại muộn được?” Lê Quảng Minh và Đường Nam Lễ cao giọng trêu nhau.
Sự ăn ý và thân thiết của cả hai là điều không thể nghi ngờ.
Nhà họ Lê là dòng họ giàu nhất trong năm nhà đầu sỏ Nam Dương, trong đó hai nhà Đường – Lê là thân thiết nhất.
Lúc này, mắt Đường Nam Lễ lóe lên, ông ta lấy làm bất ngờ khi nhìn thấy Lê Tiếu. Ông ta nhướng mắt, bình tĩnh lại: “Tiếu Tiếu?”
“Chú Đường, đã lâu không gặp ạ.” Lê Tiếu lễ phép gật đầu chào hỏi Đường Nam Lễ.
Qua cơn ngạc nhiên, Đường Nam Lễ nheo mắt nhìn Lê Quảng Minh, chợt hiểu ra, cười nói: “Lão Lê, cuối cùng ông cũng chịu đưa Tiếu Tiếu ra ngoài rồi à? Mấy năm qua, những gia đình khác hỏi thăm con bé cũng nhiều lắm đấy.”
Năm gia tộc đều biết nhà họ Lê có một thiên kim bé nhỏ, nhưng rất ít người được gặp.
Suy cho cùng, có lẽ Lê Tiếu là tiểu bảo bối duy nhất chưa từng lộ mặt nhiều năm trong năm dòng họ lớn.
Bởi lẽ, bí hiểm thường làm người ta tò mò hơn cả.
Đột nhiên, một tiếng gọi lảnh lót vang lên sau lưng Đường Nam Lễ: “Tiếu Tiếu!”
Mọi người ngoái lại, chỉ thấy Đường Dực Đình mặc váy chạy về phía bọn họ.
Thấy thế, Đường Nam Lễ quát khẽ: “Con đi đứng đàng hoàng cho ba, mặc váy chạy cái gì mà chạy.”
Trước lời răn dạy của ba mình, Đường Dực Đình lập tức chạy chậm lại.
Cô nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh Lê Tiếu, thân mật kéo lấy cánh tay cô, chào hỏi vợ chồng Lê Quảng Minh: “Cháu chào bác trai, bác gái a.”
Nói xong, cô nàng lắc cánh tay của Lê Tiếu, nói nhỏ bên tai cô. “Mẹ ơi, ấy thế mà cậu lại đi dự tiệc họp mặt?”
Câu này cô nàng dùng từ rất chuẩn xác.
Lê Tiếu nhìn Đường Dực Đình với ánh mắt sâu xa, mím môi lườm cô nàng.
Chốc lát sau, vợ chồng Lê Quảng Minh và Đường Nam Lễ đã đi vào quán trà trong biệt thự.
Còn Lê Tiếu thì đi theo Đường Dực Đình tản bộ loanh quanh.
“Không phải năm nay cậu nghĩ quẩn nên đi dự tiệc đấy chứ?” Đường Dực Đình dẫn Lê Tiếu đến vườn hoa hồng bên cạnh, hai người ngồi trên xích đu nói chuyện phiếm.
Lê Tiếu nhìn về biển hoa hồng đỏ như lửa ở phía trước, cụp mắt ra chiều không hứng thú lắm: “Trải đời thôi.”
Mặt Đường Dực Đình đầy dấu chấm hỏi.
Cậu mà cũng cần phải trải đời sao?
Đột nhiên, Đường Dực Đình nhớ ra điều gì đó mà cô đã từng nghe trước đây, thần bí kéo xích đu, nghiêng người đến trước mặt Lê Tiếu: “Mình nói này… Không phải cậu đến để xem mắt đấy chứ?”
“Mình cần sao?” Lê Tiếu nhướng mày hỏi lại, tỏ ra khó hiểu mà nhìn Đường Dực Đình.
Đường Dực Đình nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi trả lời thành thật: “Mình biết là cậu không cần, nhưng người khác thì không biết à nha. Tiếu Tiếu, mình nói cậu nghe, trước khi dự tiệc họp mặt này, mình đã nghe được một chuyện.”
Lê Tiếu im lặng, hái một đóa hoa hồng bên cạnh xích đu rồi vân về một cách đầy hứng thú: “Chuyện gì?”
Đường Dực Đình nhìn cô, sau đó nhỏ giọng nói: “Lúc trước, mình đã nghe cậu Hai của nhà họ Cảnh nói luôn mồm với mình về lần họp mặt này. Hình như mối quan hệ của năm dòng họ gần đây có vẻ căng thẳng. Vì vậy, mấy ông già kia có thể đã nghĩ đến việc xem mắt và kết thông gia, có lẽ là muốn hòa hoãn quan hệ và gắn kết năm nhà. Suy cho cùng, thì lớp con cháu trong các dòng họ đều trạc tuổi nhau. Lần này, tất cả các thành viên đều tham dự, ai tới được là tới.”
Nói xong, Đường Dực Đình làm như thật nhìn Lê Tiếu, ánh mắt đó như đang nói: Ngay cả cậu cũng tới, xem ra chuyện xem mắt này không thoát được rồi.
“Xem mắt?” Lê Tiếu nghiền ngẫm, vân vê hoa hồng, đầu ngón tay chậm rãi bứt một cánh hoa: “Chậc, thảo nào…”
Cô đã bảo cái gọi là lót đường mà ba cô nói không khỏi gượng ép mà.
Cộng thêm câu “giao lưu nhiều với các thanh niên tài tuấn” của mẹ cô, mọi thứ đều để lại dấu vết.
Thấy mặt mày Lê Tiếu nặng nề, Đường Dực Đình sợ cô suy nghĩ nhiều, lại vội vàng giải thích: “Thật ra mình cũng chỉ suy đoán mà thôi, nhưng năm nay quả thực hơi khác so với mấy năm trước. Lớp con cháu của năm dòng họ lớn chúng ta về cơ bản đều biết nhau cả. Cậu thử nghĩ đi, nếu kết hôn được là kết lâu rồi, cần gì chờ đến hôm nay. Nhưng chỉ có cậu… là gương mặt xa lạ duy nhất.”
Cũng là thiên kim bí ẩn của dòng họ giàu nhất.
Nói đến nước này, dù Lê Tiếu có ngốc cách mấy cũng hiểu ra mục đích để cô tới đây hôm nay của ba cô.
Huống hồ, cô vốn đã nghi ngờ trong lòng.
Qua trình bày của Đường Dực Đình, cô càng thêm chắc chắn phán đoán của mình.
Trong năm nhà đầu sỏ, hôn nhân thật sự là cách tốt để lót đường cho một mối quan hệ vững chắc.
Chỉ tiếc rằng, cô không cần. …
Khoảng hai mươi phút sau, cổng lớn của biệt thự từ từ đóng lại.
Tất cả thành viên của năm dòng họ lớn đã đến đông đủ, bữa tiệc họp mặt chính thức bắt đầu.
Đến gần trưa, lớp con cháu tản mát ở khắp nơi đi bộ ra phòng ăn ngoài trời ở sân sau.
Đường Dực Đình ôm lấy khuỷu tay Lê Tiếu, vừa đi vừa giới thiệu với cô: “Cậu nhìn kìa, người mặc đồ vest màu xanh da trời thân với mình lắm đấy. Đó là cậu Hai của nhà họ Cảnh, Cảnh Thụy An. Lát nữa có cơ hội, mình sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.”
So với Lê Tiếu ít khi xuất hiện, thì năm nào Đường Dực Đình cũng đi dự tiệc.
Cô nàng khá thân thiết với các thành viên trong năm dòng họ lớn.
Lê Tiếu hững hờ nhìn qua Cảnh Thụy An, vẻ ngoài của anh ta không khiến người ta ấn tượng, nhưng bộ âu phục kia quả thực rất bắt mắt.
Hệt như con yêu tinh xanh đang đi qua đi lại vậy.
“Còn người kia nữa, đó là cậu Cả nhà họ Quý, người bên cạnh là cậu Út của nhà họ Quyền…”
Đường Dực Đình đầy phấn khởi giới thiệu thành viên của các dòng họ cho Lê Tiếu, rồi đắc chí nói thầm: “Trong năm dòng họ, người đẹp trai nhất là cậu Cả nhà họ Quyền, còn người đẹp gái nhất là cậu! Tiếu Tiếu, cậu phải cẩn thận nhé, vừa rồi mấy cô gái của nhà họ Cảnh và nhà họ Quyền hình như đang bàn tán sau lưng cậu đấy. Mấy con nhỏ đê tiện đó bình thường xúm lại là chỉ biết ganh đua so sánh. Cậu nhớ nhé, đừng quan tâm đến mấy nhỏ đó.”
Đường Dực Đình nói xong nhưng không nghe Lê Tiếu đáp lại thì quay đầu nhìn, hóa ra vị thiên kim của nhà giàu nhất đang vừa đi vừa cầm điện thoại di động chơi rất vui.
Đường Dực Đình tự nói chuyện một mình: “…”…
Ở phòng ăn ngoài trời.
Dưới dãy lều trắng, một chiếc bàn dài phủ khăn đủ chỗ cho ba mươi người.
Xung quanh lều có các bàn tiệc buffet, nhiều nhân viên phục vụ bận rộn làm việc, khung cảnh yên tĩnh và trật tự.
Khi Lê Tiếu xuất hiện ở gần phòng ăn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Tiếng bàn tán xôn xao cũng dần dần nhiều hơn.
“Cô ta chính là Lê Tiếu nhà chú Lê sao?”
“Chắc là vậy, nhiều năm rồi mà cô ấy vẫn khiêm tốn như vậy.”
“Khiêm tốn? Tôi thấy cô ta túng thiếu thì có, đi dự mấy bữa tiệc kiểu này mà lại mặc trang phục bình thường, dù sao đi nữa cũng phải mặc lễ phục mới phù hợp chứ.”
Mấy cô chiêu nhà giàu xúm lại với nhau, bình phẩm Lê Tiếu từ đầu đến chân.