Các cô gái khác bên cạnh Cảnh Nguyệt An cũng gật đầu như thật.
Lê Tiếu chỉ mới đến, có tư cách gì dẫn Diễn gia đi tham quan?
Nhưng Cảnh Nguyệt An còn chưa nói hết, khóe môi đang nhếch lên của Thương Úc đã rũ xuống, mày rậm nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng khinh thường: “Tôi đang hỏi cô Lê.”
Cảnh Nguyệt An sợ hãi vì ánh mắt của Thương Úc, mặt mày tái nhợt, khó chịu cắn môi.
Đúng là không lịch thiệp tí nào…
Cảnh Hằng Thăng hoảng hốt, sợ con gái mình chọc Thương Úc giận nên vội nháy mắt bảo cô ta im miệng.
Đoàn Thục Viện cũng khó hiểu, đá Lê Quảng Minh một cái dưới bàn rồi bình tĩnh nói với Thương Úc: “Đúng là Tiếu Tiếu không quen thuộc nơi này, nếu cậu muốn đi dạo một chút, chi bằng để tôi sắp xếp…”
Bà còn chưa dứt lời, Thương Úc đã nhếch môi không vui, gõ nhẹ đầu ngón tay trên bàn hai cái: “Cô Lê?”
Anh đang đợi Lê Tiếu đáp lại.
Lê Quảng Minh ngậm miệng nhìn Lê Tiếu, cũng không dám nói gì thêm.
Thấy vậy, Lê Tiếu nhếch môi cười khẽ, nhìn Cảnh Nguyệt An rồi chống cạnh bàn đứng dậy, trả lời: “Biệt thự nhỏ như vậy, dù không quen cũng có thể hướng dẫn. Mời Diễn gia.”
Cảnh Nguyệt An: “?”
Diện tích rộng mấy chục mẫu mà cô lại nói là biệt thự nhỏ?
Thương Úc thong thả đứng dậy, gật đầu tỏ ý với đám người Lê Quảng Minh, đi vòng qua góc bàn về phía Lê Tiếu, nhếch môi nói: “Cực cho cô rồi.”
Lê Tiếu nhìn anh đang tiến lại gần, ánh mắt cười ẩn ý, phụ họa theo: “Diễn gia khách sáo rồi.”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn họ rời đi, mơ hồ còn nghe tiếng trò chuyện vô cùng tự nhiên của hai người.
Thương Úc cất giọng quyến rũ hỏi: “Trước đây từng thấy biệt thự lớn hơn sao?”
Lê Tiếu đút hai tay vào túi, bước chân thoải mái, nhìn phía trước gật đầu: “Ừm, từng thấy qua một biệt thự trong núi rộng trăm mẫu.”
Dường như Thương Úc rất hài lòng, mím môi mỏng, giọng sâu xa ẩn ý cười: “Nghe có vẻ không tệ.”
Lê Tiếu liếc anh, ung dung đáp lại: “Nếu Diễn gia thích thì rảnh rỗi tôi sẽ dẫn anh đi tham quan.”
Hai người đi càng lúc càng xa, tiếng trò chuyện cũng tan theo làn gió.
Nhưng vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt mọi người, cảm giác kỳ lạ khó nói rõ.
Tại sao… họ lại cảm thấy Thương Thiếu Diễn của Nam Dương lại vô cùng khoan dung và cưng chiều Lê Tiếu thế nhỉ?
Thậm chí khiến người ta có cảm giác anh đang cố ý gần gũi cô.
Sao có thể? Anh là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, ngang ngược sắc bén, hung ác cố chấp lại có hứng thú với Lê Tiếu?
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác, Lê Quảng Minh nghĩ vậy. …
Bên kia, biển hoa hồng trước biệt thự.
Lê Tiếu ngồi xích đu, Thương Úc đứng sau cô.
Lưu Vân và Lạc Vũ canh giữ bên ngoài cách mười mấy mét, cấm không cho ai đến gần.
Gió núi thoảng qua nhẹ nhàng dễ chịu, cuốn theo hương hoa hồng phả vào mũi.
Lê Tiếu nắm dây xích đu, mũi chân thỉnh thoảng ma sát trên mặt đất, nhìn Thương Úc, bĩu môi: “Sao anh không nói sẽ tham gia tụ họp?”
Lòng bàn tay của Thương Úc xoa đỉnh đầu Lê Tiếu, đáy mắt sâu thẳm lướt qua ý cười: “Vốn không định tới, vừa hay đi ngang qua.”
Cô không tin.
Lê Tiếu nắm sợi dây kéo lui ra sau, ngửa người, khéo sao đặt ngay trước bụng anh, nhếch môi trêu chọc: “Núi Thang Khê và núi Nam Dương một Đông một Tây, Diễn gia đi ngang qua khéo thật đấy.”
Thương Úc nhìn cô, dưới ánh nắng rực rỡ, hàng mi dày của cô run run, gương mặt trắng như ngời sáng nổi bật giữa biển hoa, vô cùng xinh đẹp.
Yết hầu anh nhộn nhạo, cúi người hôn lên trán cô: “Cô Lê định bao giờ dẫn tôi đi thăm biệt thự?”
Lê Tiếu ngửa đầu, hạ xích đu, nhìn bốn phía, thấy đình nghỉ chân sâu trong biển hoa nên chỉ tay: “Vậy đi thôi, trước hết dẫn Diễn gia đi ngắm hoa hồng.”
Trên đường, Thương Úc đút một tay vào túi, tay còn lại dắt Lê Tiếu.
Càng đi sâu vào biển hoa, hương hoa càng nồng nặc gay mũi.
“Thích hoa hồng sao?” Thương Úc nhìn Lê Tiếu ngắt hoa hồng bên lối mòn, ánh mắt sâu thẳm như có điều suy nghĩ.
Lê Tiếu đưa hoa hồng lên mũi ngửi rồi gãi chóp mũi, lắc đầu: “Cũng bình thường, hơi dung tục.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đến đình nghỉ chân.
Bao quanh bởi biển hoa hồng đỏ rực, phong cảnh vừa lãng mạn vừa tuyệt vời.
Trong đình có bày sofa vải bố và bàn trà, Lê Tiếu kéo Thương Úc ngồi xuống, thoải mái thở phào: “Diễn gia, cô Lê chọn địa điểm tham quan này cho anh, có hài lòng không?”
Thương Úc gác tay lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt vô cùng hưởng thụ của Lê Tiếu, đầu ngón tay vân vê rồi chạm gò má cô: “Rất hài lòng.”
Nghe thế, Lê Tiếu nhướng đuôi mắt, vừa quay đầu, gương mặt đã bị anh ôm lấy, ngay sau đó hơi thở nam tính trên người anh lập tức đập vào mặt cô.
Sâu trong biển hoa, hai bóng người màu đen ôm nhau hôn say đắm trên sofa vải bố.
Thương Úc mút môi cô, cạy răng, luồn đầu lưỡi vào khoang miệng cô.
Lê Tiếu khó khăn đáp lại, ngón tay bấu chặt đầu vai anh.
Có lẽ hai người quá nhập tâm, hoặc vì sofa vải bố quá mềm mại, eo Lê Tiếu nhũn ra, cả người mất khống chế ngã ngửa ra sau.
Cứ như vậy, anh thuận thế đè lên người cô, tư thế trước nay chưa từng có!
Hơi thở nồng hương gỗ mun trên người anh lấn át tất cả mùi hoa.
Lê Tiếu đỏ mặt, tinh thần và thể xác mạnh mẽ của người đàn ông đè ép cô, quá gần gũi, dấu hiệu động tình cũng đã lộ ra.
Người còn kiều diễm hơn cả hoa!
Sau khi nụ hôn kết thúc, Lê Tiếu thở dốc, môi sưng đỏ, chân mày khóe mắt vô cùng yêu kiều.
Thương Úc vẫn đè cô như cũ, vùi đầu hôn lên cổ cô.
Môi anh lành lạnh, mỗi nụ hôn ngắn ngủi đều khiến Lê Tiếu co rụt lại, cả cơ thể đắm chìm trong xoáy tình cảm xa lạ.
Anh đang ổn định nhịp thở, và cô cũng thế.
Sau một hồi, nụ hôn của Thương Úc kéo dài từ vành cổ mảnh khảnh đến gò má.
Anh chống nửa người lên, nhìn gò má xinh đẹp rạng rỡ.
Động tác này khiến mấy sợi tóc rơi lòa xòa trước trán anh, trông càng ngang ngược điên cuồng.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Thương Úc nhìn xuống Lê Tiếu, đáy mắt hừng hực ánh lửa.
Ngón cái của anh vuốt ve quai hàm cô, tiết tấu lên xuống của yết hầu đã sớm rối loạn.
Lê Tiếu cố ổn định, đôi môi lành lạnh nhếch lên, ngón tay chọc vào ngực anh, yếu ớt nói: “Em đang nghĩ… anh tính bao giờ mới nhỏm dậy, em sắp thở không nổi rồi.”
Môi Thương Úc nhếch lên, tiếng cười trầm thấp lập tức bật ra.
Anh kéo cổ tay cô đỡ người dậy, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau sạch môi cô, sau đó ngửa đầu tựa lên sofa, thở phào một hơi.
Lê Tiếu nuốt nước bọt, há miệng thở dốc, mãi mới bình tĩnh lại được.