Vân Lệ im lặng không nói gì, anh ta nhìn đôi mắt nai trong veo của cô mà chỉ cảm thấy trái tim đau nhói từng hồi.
Anh ta lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chống khuỷu tay lên cửa xe, ngón tay đặt bên mép, khàn giọng nói: “Còn chuyện gì xảy ra được nữa, tâm trạng không vui tùy tiện lái xe, rốt cuộc bị tạm giam.”
Anh ta còn tức giận làu bàu: “Nhanh đưa tôi đi ăn, ông đây chết đói một ngày rồi.”
Lê Tiếu kinh ngạc híp mắt: “Vẫn chưa ăn gì?”
Vân Lệ buồn bực đáp “ừ”, sau đó hùng hổ hỏi lại: “Cơm trong đó nuốt nổi à?”
Lê Tiếu: “…”
Thôi, nhịn đi, bạn mình kết giao không thể đánh chết được.
Cô nhếch môi, đạp ga hòa vào dòng xe chay.
Trên đường đi, Lê Tiếu vịn tay lái, gặp đèn đò liền ngừng ngay trước vạch dành cho người đi bộ.
Cô nghiêng đầu nhìn Vân Lệ chẳng mấy hăng hái, như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Lần này anh tới một mình à?”
“Có mang hai thuộc hạ, sao thế?” Vân Lệ ngồi gục ở ghế phó lái, uể oải trả lời.
Lê Tiếu nhíu mày, hướng về điện thoại đặt trên bảng điều khiển: “Định vị trên hệ thống ICC biểu hiện ở Nam Dương còn một tọa độ của thành viên nòng cốt trong khu vực CBD, nhưng biểu tượng lại biến mất rất nhanh.”
Vân Lệ hời hợt bĩu môi: “Thành viên nòng cốt rải rác khắp thế giới, thường xuyên đi lung tung, nếu Nam Dương không có mới là chuyện lạ.”
Anh ta tự động phớt lờ câu sau cùng.
Lê Tiếu: “…”
Hỏi thừa rồi. …
Chưa đến chín giờ rưỡi, hai người dùng bữa sáng trong tiệm xong, tâm trạng của Vân Lệ vẫn không khá hơn, vùi trên ghế lẳng lặng chơi điện thoại.
Thấy vậy, Lê Tiếu lấy ngón tay gõ bàn: “Em gọi điện thoại mãi mà sao anh không nhận?”
Vân Lệ ngẩng đầu liếc cô: “Không nghe.”
Tối qua trong đội Cảnh sát giao thông, điện thoại của anh ta không hề bị tịch thu.
Vân Lệ chính là cố ý không nghe điện thoại, cố tình dằn vặt một lần.
Lê Tiếu nhìn Vân Lệ không chớp mắt, suy đoán nguyên nhân vì sao anh ta kỳ cục như vậy, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Có phải anh cứ quyết phân thắng thua với anh ấy không?”
Vân Lệ ngẩn người, mấy giây sau mới hiểu được “anh ấy” mà cô nhắc đến là ai.
Anh ta há miệng, muốn nói lại thôi.
Lê Tiếu thấy anh ta như vậy thì ngửa người dựa ra lưng ghế, ngón tay tiếp tục gõ bàn: “Giữa anh và anh ấy…”
Cô còn chưa dứt lời, Vân Lệ đã cười nhạo, giơ tay vuốt tóc, nhếch môi nhìn Lê Tiếu: “Em nghĩ nhiều rồi, ông đây không ưa cậu ta thật, nhưng không đến mức quyết phân thắng thua.”
Những lời này nghe hơi khiên cưỡng, nhưng vẻ mặt Vân Lệ lại rất chân thành.
Lê Tiếu không hiểu được sự tối tăm trong mắt anh ta: “Anh chắc chứ?”
Vân Lệ không còn chán chường như trước đó, nhướng mày cười gian: “Em sợ tôi nhắm vào bạn trai em sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Lê Tiếu liếc anh ta, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ngồi trước bàn im lặng một lúc, Vân Lệ nhìn tin tức truyền đến trên màn hình, mím môi: “Bên trụ sở chính có việc, tôi phải về rồi.”
Lê Tiếu ngẩng đầu: “Về ngay chiều nay sao?”
Cô biết trụ sở chính lính đánh thuê ở tỉnh bang Nia, bay từ Nam Dương ít nhất cũng mất sáu bảy tiếng.
Vân Lệ thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô thì mắt phượng sáng hẳn lên: “Luyến tiếc tôi sao?”
Lê Tiếu im lặng, hất cằm đối mặt với anh ta.
Thấy vậy, Vân Lệ giơ tay đầu hàng: “Được rồi, xem như tôi chưa hỏi.”
Lúc nào cũng thế, lạnh lùng hời hợt, chưa từng cho người ta cơ hội ảo tưởng.
Nhóc con đáng chết! …
Chưa đến hai mươi phút, một chiếc Bentley GT cao cấp đã đỗ trước tiệm.
Cửa xe mở ra, một vệ sĩ áo đen cường tráng bước xuống.
Đối phương đẩy cửa vào, nhìn quanh tiệm, vừa thấy Vân Lệ thì rảo bước đến, đứng đó gật đầu: “Vân gia.”
“Ừm.” Vân Lệ ngồi nghiêng trước bàn, liếc đối phương, lạnh nhạt đáp lại.
Vệ sĩ đứng trước bàn, Lê Tiếu cũng nhìn thấy ký hiệu lờ mờ trên ống tay áo gã, biết đó là người của toán lính đánh thuê, nên chỉ nhìn chăm chú mà không nói gì.
Lúc này Vân Lệ lên tiếng: “Chờ tôi xử lý chuyện ở trụ sở chính xong sẽ quay lại tìm em. Lần sau ông đây phải ăn cho em phá sản.”
Lê Tiếu mỉm cười, gật đầu: “Ừm, vậy em đợi.”
Ăn cho cô phá sản?
Đáng để mong đợi đây mà. …
Không lâu sau, ba người ra khỏi tiệm.
Lê Tiếu đi với Vân Lệ đến cạnh xe Bentley, ngẩng đầu nhìn anh ta, vuốt điện thoại: “Cho em địa chỉ trụ sở chính lính đánh thuê được không?”
“Để làm gì?” Vân Lê cụp mắt.
Sâu trong đó là tình nồng không dám để lộ.
Lê Tiếu liếc mắt, không đáp mà hỏi ngược: “Không cho sao?”
Vân Lệ không nói hai lời, lấy điện thoại soạn thông tin địa chỉ trụ sở rồi gửi cho cô.
Lê Tiếu mở tin nhắn, khóe môi hiện ý cười.
Trên đầu bỗng dưng phủ bóng râm, ngay lúc cô ngẩng đầu lên thì đã bị Vân Lệ ôm vào lòng.
Mùi nước hoa đàn ông xộc vào mũi, Lê Tiếu nhíu mày muốn lui ra sau, nhưng đối phương đã sớm buông tay.
Hành động này cũng không thể gọi là ôm, anh ta chỉ kéo hờ một cái, nói câu tạm biệt bên tai, sau đó xoay người chui vào xe.
Anh ta sợ phải nhìn thấy ánh mắt phản cảm của cô, cũng sợ nhìn thêm một giây sẽ không nỡ rời đi.
Chiếc Bentley nhanh chóng biến khỏi tầm mắt Lê Tiếu.
Vân Lệ đến đi vội vã, ngay trưa đã lên máy bay tư nhân quay về trụ sở chính lính đánh thuê ở tỉnh bang Nia.
Lê Tiếu không giữ anh ta lại, bởi vì đã gặp rồi, tương lai sẽ gặp lại thôi.
Khi cô lên xe, điện thoại cũng nhận được tin nhắn Vân Lệ gửi qua: Chìa khóa chiếc Ferrari xanh lam trong túi áo khoác của em, giữ xe cho kỹ giúp tôi, chờ ông đây trở lại. …
Mười giờ sáng, Lê Tiếu lái xe về nhà họ Lê.
Cô dặn dò quản gia để ông phái người lấy xe ở đội Cảnh sát giao thông, còn cố ý dành ra một chỗ trong ga ra để cất chiếc Ferrari của Vân Lệ.
Sắp xếp ổn thỏa xong Lê Tiếu mới chậm rãi vào phòng khách.
Nhưng ngay ngõ cua sảnh cửa trước, tiếng trò chuyện của hai người thu hút sự chú ý của Lê Tiếu. “Tiểu Viện, em không thể nói thế. Nhà em không thiếu tiền, có nhiều hơn hay ít đi cũng chẳng sao. Nhưng mấy anh chị thì không thể nhìn ông cụ hồ đồ mà bỏ mặc được.”
Lê Tiếu dừng chân gần phòng khách, giọng này là của dì Cả Đoàn Thục Hoa.
Ngay sau đó, giọng của cậu Cả Đoàn Nguyên Hoằng cũng truyền ra: “Anh chị cũng không có ý khác, chủ yếu là ba đã làm không đúng. Không thì… em hỗ trợ bàn lại với ba xem?”
Sắc mặt Lê Tiếu trở nên nặng nề.
Chỉ đôi ba câu là cô đã hiểu ý họ.
Ép cô không được, giờ họ chạy đến nhà họ Lê ép mẹ cô giải quyết chuyện phân tranh tài sản của ông ngoại rồi à?