Đêm xuống, trăng sáng treo cao.
Trước ba căn villa nhìn ra biển, đám người Lê Tiếu ngồi ở đài ngắm cảnh bên hồ bơi trò chuyện câu được câu không.
Thẩm Thanh Dã cúi đầu lướt màn hình, sau đó mở một email ra, đặt di động lên bàn, gõ một cái: “Mọi người nhìn cái này đi.”
Lê Tiếu đang ăn bơ, tùy ý liếc qua: “Bà ấy là người đầu tư phía sau khu nghỉ dưỡng?”
Thương Quỳnh Anh.
Thẩm Thanh Dã đáp “ừ”, nhìn Thương Úc ở đối diện, hơi đắc ý nhướng mày: “Anh chưa nghĩ tới đúng không?”
Thương Quỳnh Anh dùng thân phận người đầu tư thần bí đầu tư vào khu nghỉ dưỡng của hải đảo này.
Nếu không phải tình báo của Lục Cục nhanh nhạy, chắc chắn họ không nghĩ đến.
Nhưng Thương Úc nhìn lướt qua tin tức trên màn hình, nhếch môi, từ chối đưa ra ý kiến.
Thẩm Thanh Dã thấy anh như vậy liền có cảm giác anh đã sớm biết rồi.
Lê Tiếu nuốt miếng bơ trong miệng, nghiêng đầu nhìn Thương Úc bên cạnh mình.
“Tiền vốn xây dựng khu nghỉ dưỡng thiếu hụt, bà ta chỉ tạm thời đầu tư thôi.” Thương Úc quay đầu đối mặt với Lê Tiếu, trả lời.
Nghe vậy, Thẩm Thanh Dã ngồi phịch lên ghế, ngửa đầu nhìn màn đêm, đúng là hơi buồn bực.
Lục Cục chỉ mới điều tra được thông tin này.
Nói cách khác, Thương Thiếu Diễn đã sớm biết, hơn nữa… còn không phải thông qua đường dây của Lục Cục.
Anh ta dựa vào lưng ghế, câm nín nhìn Lê Tiếu.
Nhóc Bảy gọi anh ta tới Parma hỗ trợ lấy tình báo, nhưng sao giờ anh ta thấy mình chẳng có đất dụng võ vậy?
Không lâu sau, quản lý của khu nghỉ dưỡng mang khay đựng rượu và đá viên đến, một chai Louis XIII và ba ly cocktail.
Mặt Thẩm Thanh Dã sa sầm, anh ta nhận lấy cocktail, nhấp ngay một ngụm.
Sau khi quản lý rời đi, Thương Úc gắp đá viên cho vào ly rượu, rót nửa ly Brandy, mùi rượu lập tức thoang thoảng trong không khí ẩm ướt.
Anh lắc lắc ly rượu, đưa lên môi nhấp một ít rồi bỗng ngừng lại, ngửi mùi rượu, nheo mắt, chậm rãi nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, liền nhận ra cô cũng bưng cocktail lên, ngửi mùi hương bằng tư thế tương tự.
Ba giây sau, hai người bưng ly rượu nhìn nhau, ánh mắt đầy ý vị.
Thẩm Thanh Dã không hiểu gì tặc lưỡi, cầm cocktail hỏi ngược lại: “Vẻ mặt hai người sao thế?”
“Đừng uống.” Lê Tiếu đặt rượu xuống, hất cằm với cocktail trong tay Thẩm Thanh Dã.
Thẩm Thanh Dã không hiểu, nhưng vẫn nghe lời đặt ly rượu xuống, cầm khăn giấy lau đi vết nước trên tay, nét mặt nặng nề hơn: “Có bỏ gì đó sao?”
Lê Tiếu cúi đầu nhìn ly cocktail xanh thẫm, nhỏ giọng giải thích nghi hoặc: “LSD, thuốc gây ảo giác.”
Trong cocktail có thuốc gây ảo giác.
Cô vừa dứt lời, nét mặt Thẩm Thanh Dã cực kỳ xấu, vì anh ta vừa uống cocktail.
Trong rượu có bỏ thuốc gây ảo giác thật khó đề phòng.
Lê Tiếu nhìn ly rượu trước mặt Thẩm Thanh Dã, lại nhìn rượu Brandy trong tay Thương Úc: “Ly anh cũng có à?”
Thương Úc đưa ly rượu cho cô, giọng vẫn biếng nhác như cũ: “Thuốc ngủ.”
Lê Tiếu nhận ly ngửi mùi bên trong, đồng tử đen nhánh lóe sáng.
Mùi Brandy gần như không hề thay đổi, phải nói là biến hóa rất nhạt, nhưng Thương Úc vẫn ngửi ra.
Rượu loại này dù cho thêm cái gì cũng sẽ phá hỏng hương vị của chúng.
Cô ngước mắt đối mặt với Thương Úc, giây kế đến lại gọi: “Bạch Lộ Hồi.”
Bạch Lộ Hồi đáp lại: “Cô Lê.”
Lê Tiếu trình bày đơn giản nguyên nhân, nhìn về phía Thẩm Thanh Dã: “Anh ấy uống cocktail, thuốc gây ảo giác sẽ nhanh chóng có phản ứng, nhưng liều lượng thấp nên tạm thời không gây nguy hiểm. Cậu nhanh chóng đưa anh ấy về phòng, lát nữa có xảy ra chuyện gì cũng đừng đi ra.”
Nét mặt Bạch Lộ Hồi thay đổi, sau khi đáp lại thì đỡ Thẩm Thanh Dã về villa.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Dã hất tay Bạch Lộ Hồi ra, nhìn Lê Tiếu cười nói: “Nhóc con, em xem thường tôi à?”
Lê Tiếu dựa vào lưng ghế, nhìn anh ta, nhướng mày hỏi lại: “Nếu anh có thể đảm bảo không chủ động dâng đầu cho người ta dưới tác dụng của thuốc thì cứ ở lại.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Dã im lặng, đứng dậy rời đi ngay.
Lăn lộn bao lâu nay, ai chẳng biết tác dụng phụ của thuốc gây ảo giác.
Hành vi đê hèn bỏ thuốc thế này, anh ta thật sự muốn xem thử ai đang tìm đường chết.
Thẩm Thanh Dã cùng Bạch Lộ Hồi về villa nhìn ra cảnh biển của mình.
Sau khi đóng cửa sổ, kéo rèm xuống, anh ta lấy điện thoại ra, lạnh lùng căn dặn: “Thông báo người các ban Lục Cục, trong vòng một giờ, tôi muốn tra được động tĩnh của tất cả mọi người trên hải đảo này.”
Bạch Lộ Hồi cúi đầu: “Vâng.” …
Sân trời ngắm cảnh, Lê Tiếu bắt tréo chân, nhìn Thương Úc: “Em đoán không phải Thương Quỳnh Anh.”
Họ đến khu nghỉ dưỡng, sáng gặp Thương Quỳnh Anh, tối đã bị bỏ thuốc, mà bà ta còn là người đầu tư ngầm nơi này.
Tư duy của người thường có lẽ sẽ cho rằng Thương Quỳnh Anh gây nên.
Nhưng Lê Tiếu lại thấy, người không thể nhất chính là Thương Quỳnh Anh.
Vì bà ta không ngốc.
Thương Úc chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng tháo hai cúc áo ở cổ sơ mi.
Ánh mắt anh hời hợt, lạnh lẽo và hững hờ: “Ừ, không phải bà ta.”
Lê Tiếu nghiêng người nhìn gương mặt anh ẩn hiện dưới ánh trăng, rồi ngắm nhìn xung quanh, chống khuỷu tay lên lưng ghế đỡ cằm: “Có phải tối nay đám Tả Hiên không đến không?”
Sau khi lên đảo, cả khu nghỉ dưỡng đã đóng cửa tạm thời.
Đất liền và hải đảo không nối liền, muốn đến đây buộc phải ngồi du thuyền hoặc trực thăng.
Nhưng không thấy người Ám Đường xuất hiện nên Lê Tiếu mới suy đoán như vậy.
Thương Úc nhếch môi, sau khi cởi cúc áo xong thì đầu ngón tay chạm lên chân mày Lê Tiếu, lời đầy thâm ý: “Giờ vẫn chưa đến.”
“Vậy…”
Ánh mắt Lê Tiếu sáng hẳn lên, nhích lại gần anh hơn, vô cùng hứng thú hỏi: “Có phải tối nay em được tận mắt chứng kiến Diễn gia của Nam Dương tự mình ra tay không?”
Tình huống tương tự thế này bình thường không thể thấy đâu.
Quen nhau lâu như vậy, cô vẫn chưa nhìn thấy Thương Úc tự mình ra tay xử lý phiền phức.
Thương Úc nhìn gương mặt cười tinh ranh của cô, ngón tay anh nhéo nhẹ gò má cô: “Muốn thấy anh ra tay vậy sao?”
Lê Tiếu kéo cổ tay anh xuống, nụ cười càng tươi tắn: “Có ra tay hay không không quan trọng, quan trọng là muốn xem thử thân thủ bạn trai thế nào thôi.”
Anh bật cười, nghiêng người tới gần cô, trầm giọng trêu chọc: “Muốn nhìn thân thử của anh thì không phải ở nơi thế này.”
Lê Tiếu không phản ứng kịp, đến khi ánh mắt chạm nhau mới mơ hồ đọc ra sự mập mờ bên trong.
Cô hắng giọng, không nói gì.
Mà Lưu Vân, Lạc Vũ và Vọng Nguyệt một mờ nhìn nhau, phục luôn đấy!
Không biết đối phương có bao nhiêu người, chọn hải đảo trước không thấy thôn sau không thấy quán này ra tay, đương nhiên đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Nhưng nhìn hai vị chủ nhân đi, thời khắc nghìn cân treo sợi tóc như vậy còn tán tỉnh nhau cho được?…
Qua khoảng mười phút, xung quanh hải đảo bỗng yên ắng vô cùng.
Ngoại trừ tiếng sóng xô bờ cát thì không còn âm thanh nào khác.
Lê Tiếu hơi cúi đầu, nghiêng người dựa lưng, ma sát đầu ngón tay.
Thương Úc bắt tréo chân, kẹp điếu thuốc nhả khói vô cùng thích ý.
Không bao lâu sau, tiếng ồn ào từ phía sau villa truyền đến.
Lê Tiếu cười nhạt.
Thương Úc cắn điếu thuốc lá, vừa xắn tay áo vừa dặn dò: “Nếu ra tay thì không được phép bị thương.”
Lê Tiếu liếc anh, kiêu ngạo nhướng mày: “Anh cũng thế.”
Vừa dứt lời, xung quanh villa lập tức có một đám người xuất hiện.
Đối phương mặc đồ huấn luyện màu đen, tay cầm các loại vũ khí, vừa xuất hiện đã xông đến gần Thương Úc và Lê Tiếu, không nói tiếng nào đã ra tay.
Nhưng Lê Tiếu và Thương Úc không làm gì cả, để ba trợ thủ xông lên trước.
Thân thủ đám Lưu Vân mạnh mẽ, khả năng lấy một địch mười.
Nhưng đám tay sai tối nay không phải đám bình thường.
Nhìn qua thì chẳng có cách thức gì, nhưng ai ấy đều có kỹ xảo di chuyển và phương thức hỗn chiến chuyên nghiệp.
Trước cổng biệt thự lập tức rơi vào hỗn loạn, ba trợ thủ đánh ngang cơ với đối phương.
Hơn ba mươi người bao quanh bọn họ, lấy đa số át thiểu số, chiếm hết ưu thế.
Một lúc sau ba trợ thủ bị kiềm chế hoàn toàn, không thể bảo vệ Thương Úc và Lê Tiếu.
Nhưng hai người họ, người thì ung dung hút thuốc, người thì thản nhiên rung chân, hoàn toàn chẳng xem trận đánh nhau kịch liệt này ra gì.
Chưa đến ba phút, bảy tám tên tay sai đã ngã xuống không vực dậy được.
Mà Lưu Vân, Vọng Nguyệt và Lưu Vân vẫn đang vật lộn với đối phương.
Lê Tiếu bắt tréo chân, dùng mũi chân dịch ghế về phía sau, nhàn nhạt phân tích: “Nhìn qua, trong thời gian ngắn đám Lưu Vân không thoát thân được.”
Thương Úc hút xong điếu thuốc, thong thả dụi vào gạt tàn, đôi mắt hiện ý cười nhìn Lê Tiếu: “Muốn nhập hội sao?”
“Có thể thử xem. Thân thủ của đám người này… khá được.”
Lê Tiếu và Thương Úc đã đồng loạt đứng dậy.
Cô khởi động cổ tay cổ chân, nhìn áo sơ mi trên người anh: “Đây là áo em mua cho anh à?”
Thương Úc đút một tay vào túi, nhướng mày: “Đúng vậy.”
Thấy vậy, Lê Tiếu bĩu môi, hất đầu về phía sau anh: “Đừng làm dơ đấy, có người sau lưng anh kìa.”
Khi họ đang trò chuyện, một thanh đao dài đâm xuyên màn đêm, nhắm ngay lưng Thương Úc bổ đến.
Nhưng khi mũi đao còn cách đỉnh đầu Thương Úc ba tấc, anh đã thoắt mình tránh được.
Thương Úc nhìn Lê Tiếu, cười nịnh: “Được, nghe lời em.”
Anh vừa nói vừa chộp lấy cổ tay cầm đao của đối phương, siết chặt, co cùi chỏ đẩy mạnh khớp xương đối phương.
Rắc, cánh tay của đối phương gập ra ngoài, gãy đến tận gốc.
Tiếng rên thảm vang lên, Thương Úc hất đối phương đi, bước lên trước ôm eo Lê Tiếu, cúi đầu mút mạnh môi cô: “Ngoan ngoãn ngồi yên.”
Lê Tiếu mỉm cười không nói, nhưng khi Thương Úc vừa xoay người, cô đã cầm bình rượu trên bàn, đập nhanh như chớp vào đầu tên áo đen đang ập đến từ phía bên trái.
Rượu Louis XIII tràn khắp mặt đất.
Cô tiện tay đoạt lấy thanh đao trong tay tên áo đen, vuốt thân đao, cười khẽ: “Sợ rằng có người không muốn em ngoan ngoãn ngồi yên đâu.”